Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa Sơn Luận Kiếm

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Hồng Thất Công nghe xong câu chuyện của Nhất Đăng Đại Sư thì bất giác thở dài một hơi, trầm giọng nói:

- Thảo nào năm đó đại sư lại gửi thư gọi lão ăn mày xuống nam, ta biết được đại sư muốn truyền thụ hai môn tuyệt kỹ Tiên Thiên Công và Nhất Dương Chỉ cho ta rồi sẽ tự vẫn nên mới nhất quyết không chịu, hóa ra phía sau còn có uẩn khúc như vậy.

Lúc trước gặp nhau, Hồng Thất Công thấy Đoàn Trí Hưng thần thái suy sụp, so với dáng vẻ như rồng như hổ lúc luận kiếm ở Hoa Sơn thì khác rất xa, trong lòng rất lấy làm lạ, bèn hỏi kỹ càng, lại lén thấy y và bốn đại đệ tử bàn bạc, rốt cuộc nhìn ra đầu mối, rằng Đoàn Trí Hưng sau khi truyền thụ hai môn công phu tuyệt học cho Hồng Thất Công thì sẽ tự vẫn. Hồng Thất Công nghĩ rằng việc này nhất định Đoàn Trí Hưng đã suy nghĩ kỹ càng, có khuyên can cũng vô dụng, chỉ có cách nhất định không chịu học tập công phu thì mới có thể giữ được tính mạng cho y, Đoàn Trí Hưng không biết làm sao, đành phải thoái vị nhường ngôi cho trưởng tử, xuất gia làm tăng để chuộc lại sai lầm tội nghiệt của mình, vậy nên mới có Nhất Đăng Đại Sư như ngày hôm nay.

Nhất Đăng Đại Sư thần sắc vui vẻ hiền hòa nhìn Hồng Thất Công, chắp tay nói:

- Thất huynh, cố nhân vẫn khỏe, anh phong hơn xưa, quả thật đáng vui đáng mừng!

Hồng Thất Công khẽ mỉm cười khom lưng đáp lễ, mừng rỡ nói:

- Đại sư vẫn khỏe!

Nhất Đăng Đại Sư lại quay sang nhìn Vô Cực Tử và Hoàng Dung, thong thả nói:

- Chư vị, núi cao sông dài, chúng ta có ngày gặp lại.

Nhất Đăng Đại Sư chắp hai tay làm lễ rồi xoay người định đi, Hồng Thất Công vội vàng kêu lên:

- Ngày mai đã luận kiếm rồi, đại sư còn muốn đi đâu?

Nhất Đăng Đại Sư quay người lại, tươi cười nói:

- Lão nạp là người nhàn nhã, đâu dám sánh vai tranh tài với anh hùng thiên hạ, hôm nay lão nạp đến đây chỉ vì muốn hóa giải trường oan nghiệt kéo dài hơn hai mươi năm... Thất huynh, hào kiệt đương thời ngoài ngươi ra còn ai vào đây? Ngươi cần gì phải khiêm tốn?

Nhất Đăng Đại Sư nói xong liền chắp tay làm lễ, dẫn theo Cừu Thiên Nhận đi thẳng xuống núi. Ngư Tiều Canh Độc cùng hướng về Hồng Thất Công vái dài một cái, sau đó nhanh chóng đi theo sư phụ.

Chu Tử Liễu bước qua bên cạnh Hoàng Dung, thấy nàng trên trán ửng hồng, vẻ mặt vui sướng, bèn nhẹ nhàng ngâm:

- Thấp hữu trường sở, A na kỳ chi...

Hoàng Dung nghe Chu Tử Liễu buông lời trêu ghẹo mình, cũng nhẹ giọng ngâm:

- Kê thê vu thì, Nhật chi tịch hĩ...

Chu Tử Liễu hô hô cười lớn, vái dài chia tay. Vô Cực Tử nghe hai người đối đáp với nhau, chỉ biết đấy là mấy câu trong "Thi Kinh" của Khổng Tử, nhưng hắn kiến thức văn học nông cạn, chẳng hiểu được hai người nói vậy mang hàm nghĩa gì. Thực ra Chu Tử Liễu thông minh nhanh nhạy, đoán được phần nào tâm sự của Hoàng Dung, y dẫn hai câu trong "Thi Kinh", đoạn dưới còn có mấy câu "Yêu chi ốc ốc, Lạc tử chi vô thất", vốn là một bài tình ca về việc thiếu nữ yêu đương một người nam tử chưa có gia thất, ám chỉ tình cảm của Hoàng Dung đối với Vô Cực Tử tương tư khắc cốt, tuy rằng hạnh phúc không được trọn vẹn nhưng cuối cùng vẫn là được như sở nguyện. Hoàng Dung cũng trích đoạn hai câu trong "Thi Kinh", đoạn dưới còn có một câu "Dương ngưu hạ lai", ý nói là đã không còn sớm, bò dê xuống núi về chuồng, vốn muốn mắng Chu Tử Liễu là súc vật, nhưng như thế lại là mắng cả Nhất Đăng Đại Sư, trong lòng không khỏi chột dạ ngại ngùng.

Vô Cực Tử không biết chuyện mấy câu châm chọc của Hoàng Dung và Chu Tử Liễu, lúc này cùng với Hoàng Dung đến bái kiến Hồng Thất Công, mọi người vui vẻ hàn huyên một hồi, Vô Cực Tử nhớ rằng Hồng Thất Công vừa mới tỷ thí võ nghệ với Cừu Thiên Nhận hao tổn sức lực, đến cấp độ như bọn họ chỉ cần sơ sẩy một chút thì cũng là chuyện lớn lao, bèn quan tâm nói:

- Hồng bang chủ, ngươi cũng nghỉ một lúc đi, trời sắp sáng rồi, đến lúc luận kiếm tỷ võ ắt phải dùng sức.

Hồng Thất Công mỉm cười nói:

- Ta tuổi tác càng cao, lòng hiếu thắng càng mạnh, nghĩ tới lúc tỷ thí với Đông Tà và Tây Độc lại càng hồi hộp không yên, nói ra cũng thật buồn cười. Dung Nhi, mấy năm nay võ công của cha ngươi tăng tiến rất nhiều, ngươi đoán thử xem đến lúc tỷ thí thì ta và cha ngươi ai thắng ai thua?

Xem ra Hồng Thất Công còn chưa biết chuyện u Dương Phong bị Vô Cực Tử phế mất một thân tu vi khổ công nhiều năm, chỉ thấy Hoàng Dung bật cười khúc khích, tinh nghịch nói:

- Võ công của lão nhân gia người và cha con xưa nay khó phân cao thấp, nhưng nếu người thua dưới tay cha con, con sẽ nấu một trăm món ngon cho người ăn, để người vui lòng thua cũng thoải mái.

Hồng Thất Công nuốt nước bọt một cái, hừ lạnh nói:

- Con nhóc nhà ngươi tâm địa không tốt, xảo trá cổ quái, chỉ trông mong cha mình đắc thắng thôi. Chỉ có lão già ranh mãnh khôn ngoan như cha ngươi mới sinh ra được một đứa con gái ranh mãnh khôn ngoan như ngươi.

Đúng lúc này, sau núi đột nhiên có người kêu lên:

- Giỏi lắm! Nói xấu người khác sau lưng, lão ăn mày ngươi có biết thẹn không?

Lúc ấy mặt trời vừa mọc, dưới ánh nắng sớm, một người mặc áo màu xanh thong thả bước ra, chính là Hoàng Dược Sư. Hoàng Dung vội vàng chạy lên trước, hai cha con ôm chầm lấy nhau, Hoàng Dược Sư nhìn thấy nữ nhi lâu ngày không gặp, đi theo Vô Cực Tử tiến lên phương bắc nhìn thấy thảm cảnh chiến tranh, đủ loại nhân tình thế thái trên đời, đã không còn có vẻ trẻ con nữa, hoàn toàn trở thành thiếu nữ xinh tươi, trông giống hệt như người vợ đã mất, trong lòng vừa vui mừng vừa thương cảm.

Hồng Thất Công cười khẽ một tiếng, phấn khích nói:

- Hoàng lão tà, nữ nhi của ngươi thông minh lanh lợi, lại còn quỷ kế đa đoan, chỉ có người khác mắc mưu của nó, chứ nó quyết sẽ chẳng chịu thua ai, bảo ngươi không cần lo lắng. Ngươi hãy nói đi, lời của lão ăn mày có chỗ nào sai hay không?

Hoàng Dược Sư cười khẽ một tiếng, kéo tay Hoàng Dung bước tới, vừa đi vừa nói:

- Trước đây trên Đào Hoa Đảo, lão độc vật đã bị Tiêu Nhi phế mất một thân tu vi. Người này thất bại cũng đỡ được một mối lo cho cả ngươi và ta.

Hồng Thất Công không khỏi sửng sốt, đưa mắt nhìn sang Vô Cực Tử, nghĩ rằng đối phương còn trẻ như vậy, cho dù có tu luyện từ trong bụng mẹ từ cũng chẳng phải đối thủ của u Dương Phong vốn thành danh đã lâu, nhưng Hoàng Dược Sư làm người ngay thẳng không thèm nói dối, chắc hẳn lúc ấy Hoàng Dược Sư và u Dương Phong động thủ ở trên Đào Hoa Đảo, Vô Cực Tử xuất kỳ bất ý xuất chiêu nên mới được lợi, bèn cười ha ha nói:

- Hoàng lão tà, ngươi sinh được một nữ nhi tài giỏi, lại thu được một hiền tế anh hùng, quả thật nhân sinh đắc ý. Lần này lão ăn mày gặp được nữ nhi của ngươi, đám sâu bọ trong bụng lại cắn bừa nhảy bậy, nước dãi ròng ròng chảy ra, chúng ta hãy cứ sảng khoái động thủ ngay thôi, ngươi thắng cũng được, ta thắng cũng được, ta chỉ chờ được ăn thức ăn Dung Nhi nấu thôi.

Hoàng Dung khẽ lắc đầu, nghịch ngợm nói:

- Không được! Thất Công, nếu như người thua thì con mới nấu thức ăn cho người ăn.

Hồng Thất Công khẽ mỉm cười, châm chọc nói:

- Không biết xấu hổ, ngươi muốn áp bách ta phải không?

Hoàng Dược Sư bật cười ha hả, hào sảng nói:

- Dung Nhi, như thế không được. Bất kể ai thắng ai bại, con cũng nên nấu thức ăn ngon kính mời Thất Công mới phải.

Hồng Thất Công khẽ gật đầu, vui vẻ nói:

- Đúng vậy, như thế mới là phong thái của bậc đại tông sư, chứ như con nha đầu này thì nhỏ nhen lắm!

Hồng Thất Công nói xong liền giơ trúc bổng ra định xông lên động thủ, chỉ thấy Hoàng Dược Sư lắc đầu nói:

- Lão ăn mày, ngươi mới động thủ với người khác, tuy không thể nói là gân cốt rã rời, nhưng cũng đã mệt mỏi một lúc, Hoàng mỗ há lại có thể chiếm tiện nghi sao? Chúng ta cứ chờ tới chính ngọ sẽ đấu, ngươi cứ thong thả dưỡng sức đi thôi.

Hồng Thất Công tuy biết Hoàng Dược Sư nói rất có lý, nhưng cung không chịu chờ đợi, cứ nhất định đòi tỷ võ ngay lập tức. Hoàng Dược Sư thong thả ngồi xuống một tảng đá lớn, không thèm nhìn ngó gì đến Hồng Thất Công nữa.

Hoàng Dung nhìn thấy phụ thân và Hồng Thất Công tranh cãi không thôi, bèn nhoẻn miệng cười nói:

- Cha! Thất Công! Dung Nhi có một cách giúp cho hai người có thể tỷ võ so chiêu ngay lập tức, mà cha cũng không chiếm tiện nghi được.

Hồng Thất Công và Hoàng Dược Sư không khỏi sửng sốt, đồng thanh hỏi:

- Hay đấy, có cách gì vậy?

Hoàng Dung dịu dàng nói:

- Hai người vốn là bằng hữu lâu năm, bất kể ai thắng ai bại cũng sẽ tổn thương hòa khí, nhưng Hoa Sơn Luận Kiếm hôm nay lại thành cái thế phải phân thắng bại, có đúng không?

Hoàng Dược Sư và Hồng Thất Công biết rằng Hoàng Dung lại có chủ ý tinh quái, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi có chủ ý gì vậy?

Hoàng Dung khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:

- Là như thế này, hai người lần lượt ra chiêu tỷ thí với Tiêu ca ca, ai dùng nhiều chiêu thức hơn thì người đó thắng. Nếu cha dùng chín mươi chín chiêu để thủ thắng, mà Thất Công dùng một trăm chiêu, thì là cha thắng, còn nếu Thất Công chỉ dùng chín mươi tám chiêu thì Thất Công thắng.

Hồng Thất Công bật cười ha hả, hưng phấn nói:

- Hay lắm, hay lắm!

Hoàng Dung trầm ngâm một lúc rồi cười khẽ nói:

- Tiêu ca ca sẽ tỷ võ với cha trước, nếu không Thất Công sẽ bảo là con thiên vị.

Hoàng Dược Sư cười khẽ một tiếng, gật đầu nói:

- Cách này quả thật không kém. Tiêu Nhi, mau lại đây!

Vô Cực Tử đang định bước đến, Hoàng Dung lại ranh mãnh nói:

- Khoan đã! Còn có một chuyện phải nói rõ, nếu hai vị tiền bối cao nhân trong vòng một trăm chiêu đều không đánh bại được Tiêu ca ca, thế thì làm sao?

Hồng Thất Công ha ha cười rộ, khoái chí nói:

- Hoàng lão tà, lúc đầu ta còn ngưỡng mộ ngươi sinh được một nữ nhi tốt, tận tâm tận lực giúp đỡ cho cha, nào ngờ nữ sinh hướng ngoại, quả thật là lời chí lý!

Hoàng Dược Sư tính tình quái dị hẹp hòi, nhưng rất thương yêu nữ nhi, lại biết thân thủ của Vô Cực Tử đã vượt xa mình, danh hiệu võ công thiên hạ đệ nhất không phải của hắn thì là của ai? Lần này Hoàng Dược Sư đến đây chủ yếu là để gặp mặt lão bằng hữu, xem xem bọn họ tiến bộ thế nào, nghĩ đến Thiên Hạ Ngũ Tuyệt năm xưa uy chấn giang hồ, hiện nay Vương Trùng Dương cưỡi hạc về trời, u Dương Phong mất hết võ công, Nhất Đăng Đại Sư xuất gia tránh đời, quả nhiên cảnh còn người mất, trong lòng không khỏi cảm khái tuế nguyệt vô tình, tre già măng mọc.

Nghĩ đến đây, Hoàng Dược Sư khí thế sôi sục, dù cho thất bại thì cũng muốn quyết một trận toàn lực với Vô Cực Tử, như thế mới không uổng phí một thân võ công dày công tu luyện. Những môn tuyệt học ảo diệu như Phách Không Chưởng, Bích Ba Chưởng Pháp, Kỳ Môn Ngũ Chuyển, Toàn Phong Tảo Diệp Thoái, Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, Lan Hoa Phất Huyệt Thủ, Ngọc Tiêu Kiếm Pháp, Bích Hải Triều Sinh Khúc, Đạn Chỉ Thần Công đều lần lượt được sử dụng, Hoàng Dược Sư chiến ý hừng hực, biến chiêu ảo diệu, đều dốc toàn lực ra chiêu, Vô Cực Tử cũng chỉ đơn thuần tỷ thí chiêu thức võ học với ông, Đạo Môn Tâm Pháp, Phật Môn Tâm Pháp, Âm Dương Quy Nhất Chỉ, Càn Khôn Chuyển Di Thủ, Hàng Long Phục Hổ Chưởng, Lăng Hư Ngự Không Bộ, từng chiêu từng chiêu lần lượt đánh ra, hai người càng đánh càng hăng, đã qua hơn một ngàn chiêu, Hoàng Dược Sư đã dần xuống sức thở dốc không ngừng, còn Vô Cực Tử thì vẫn cứ nhàn nhã an nhiên thong thả như thường.

Hoàng Dược Sư nhìn thấy hiền tế võ công cao cường như vậy, bao nhiêu võ công tuyệt học của mình khổ tâm sáng chế ra cũng không phải đối thủ của hắn, cũng không tức giận mà lại mừng rỡ, bật cười ha hả nói:

- Lão ăn mày, ta không được rồi, đến lượt ngươi đấy!

Vô Cực Tử và Hoàng Dược Sư vừa mới giao chiến, nếu Hồng Thất Công lập tức động thủ thì không khỏi có chỗ không hay, lại thêm trong lòng quả thật khâm phục đối phương võ công cao cường, tự biết bản thân không phải đối thủ, có đánh cũng chỉ mất mặt mà thôi, bèn khoát tay nói:

- Danh hiệu võ công thiên hạ đệ nhất chính là của tiểu tử này không thể sai được, còn cần đánh đấm gì nữa? Hoàng lão tà, ngươi sinh được nữ nhi xinh đẹp tinh quái như vậy, lại có được tiểu tế tinh minh tài giỏi như vậy, ta thực sự rất khâm phục ngươi.

Hoàng Dược Sư hưng phấn buông tiếng cười lớn, chỉ thấy Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, vân đạm phong khinh nói:

- Chuyên tâm khổ luyện võ công nhưng không có tấm lòng tạo phúc cho muôn dân, làm sao có thể xứng đáng đứng đầu quần hùng thiên hạ? Hồng bang chủ tài nghệ xuất chúng, tấm lòng hiệp nghĩa, cứu khổ phò nguy, là người đại nhân đại dũng, anh hùng trong thiên hạ cũng chỉ có ngươi mới xứng với danh hiệu võ công thiên hạ đệ nhất thôi.

Hồng Thất Công không khỏi có chút sửng sốt, bang chúng Cái Bang ở khắp thiên hạ, thông tin tình báo cực kỳ nhanh nhạy, y cũng biết được không ít tin tức về Vô Cực Tử, không nói đến những năm gần đây chữa bệnh cứu người, hành hiệp trượng nghĩa, trong lần tây chinh vừa rồi hắn cũng khuyên nhủ Thành Cát Tư Hãn ít động binh đao, cứu mạng không ít bách tính vô tội, sao lại nói rằng không có tấm lòng yêu nước thương dân? Hồng Thất Công nào biết rằng những việc làm kia chỉ đơn thuần là Vô Cực Tử thiện tâm bạo phát, tiện tay xuất thủ tương trợ, nếu hắn thực sự có tấm lòng tạo phúc cho muôn dân, thì sớm đã chủ động mưu đồ tranh bá giang sơn cẩm tú từ lâu, chỉ là như thế sẽ phải đánh đổi nhiều thứ quan trọng, hắn chỉ muốn chuyên tâm truy cầu đại đạo vĩnh hằng, cùng với hồng nhan tri kỷ tiêu dao tự tại không bị ràng buộc, bản tâm nhàn nhã vô vi như vậy, tuy rằng không thẹn với lòng, nhưng cũng không thể xứng với hai chữ "anh hùng".

Hồng Thất Công không hiểu tâm thế của Vô Cực Tử, hưng phấn bật cười ha hả, thản nhiên nói:

- Nếu tiểu tử ngươi không phải võ công thiên hạ đệ nhất thì chẳng có ai đảm đương được danh xưng ấy đâu... Lại nói về chuyện thiên hạ đệ nhất, công phu nấu nướng của Dung Nhi chính là thiên hạ đệ nhất, chuyện đó thì lão ăn mày ta tự tin vỗ ngực nói ra.

Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, bĩu môi nói:

- Thất Công không cần phải khen, chúng ta mau xuống núi thôi, con sẽ tự tay nấu mấy món ăn ngon cho người.

Hồng Thất Công bật cười ha hả, nghĩ đến mấy món ăn ngon Hoàng Dung nấu thì nước dãi lại chảy ròng ròng. Vô Cực Tử và Hoàng Dược Sư bất giác ha ha cười lớn, trong lòng cảm thấy khoan khoái không thôi.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.