Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Gỡ

Phiên bản Dịch · 1531 chữ

Ngày hôm sau, Đồng Hân Nhạc đi so ngày hôm qua còn sớm hơn, bởi vì thời gian Thiệu Chính Khiêm khám bệnh không cố định, cho nên, cô sợ hôm nay đi lại không công, cho nên, mới vừa 7 giờ cô liền đến bệnh viện.

Đồng Hân Nhạc trực tiếp đi thang máy tới văn phòng Thiệu Chính Khiêm, thời điểm cô đi tới, vẫn là vị trợ lý hộ sĩ ngày hôm qua tiếp đón cô, trợ lý hộ sĩ nhìn thấy cô gương mặt lập tức tươi cười đón chào, so với ngày hôm qua muốn nhiệt tình hơn nhiều.

Đồng Hân Nhạc cũng lấy tươi cười đáp lại, “Chào cô, tôi lại tới quấy rầy rồi.”

“Không quấy rầy, Đồng tiểu thư, mời cô tiến vào, cô muốn uống cái gì sao?” Trợ lý hộ sĩ trực tiếp giúp Đồng Hân Nhạc đem cửa văn phòng Thiệu Chính Khiêm đẩy ra, mời Đồng Hân Nhạc đi vào trong chờ.

Ngày hôm qua, Thiệu Chính Khiêm sau lại phân phó tới, không quan tâm có mặt Tô Tĩnh ở đấy, liền ngay tại chỗ cùng cô phát cáu, liền nói ngay, Đồng Hân Nhạc nếu lại đến nữa liền để cho cô trực tiếp tiến vào văn phòng hắn, hơn nữa lập tức gọi điện thoại thông tri cho hắn.

Cho nên, hôm nay mới sáng sớm Đồng Hân Nhạc liền đã tới rồi, cô cũng không dám chậm trễ.

Cô không biết, Đồng Hân Nhạc là vị khách quan trọng của bác sĩ Thiệu như vậy, bất quá ngẫm lại, cô ngày hôm qua cũng không chậm trễ Đồng Hân Nhạc a, bác sĩ Thiệu cùng cô phát giận, làm cô có chút ủy khuất.

Bất quá, ủy khuất cho qua thì tốt rồi, có thể đi theo bác sĩ Thiệu công tác, thật là vinh hạnh của Lý Na cô.

“Nếu là không phiền toái vậy cho tôi một ly nước sôi để nguội thì tốt rồi, cảm ơn cô.” Đồng Hân Nhạc khách khí nói.

Tuy rằng, cô không biết hôm nay Lý Na vì sao sẽ nhiệt tình đối đãi cô như vậy, bất quá, người khác đã chủ động cô luôn luôn sẽ không cự tuyệt.

“Không phiền toái, không phiền toái.” Nước sôi để nguội, trong văn phòng bác sĩ Thiệu là có nước khoáng, cô đi qua cầm một cái ly giấy rót nước giup Đồng Hân Nhạc. Cô đem nước sôi để nguội đưa cho cô xong liền xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại cho Thiệu Chính Khiêm.

Thiệu Chính Khiêm giờ phút này đã lái xe đến gara ngầm của bệnh viện. Hắn nhận được điện thoại của Lý Na, liền bước nhanh tiến vào thang máy, thẳng tới văn phòng hắn làm việc.

Giờ phút này, Đồng Hân Nhạc ngồi ở trong văn phòng Thiệu Chính Khiêm, ly nước Lý Na đưa cho cô vẫn còn nguyên đặt ở trên bàn trà trước mặt cô, cô cũng không đi thưởng thức văn phòng của Thiệu Chính Khiêm, tâm trí cô trong nháy mắt trống rỗng.

Ký ức của mấy năm kia, giống như một thước phim từng đoạn hiện ra trước mắt cô, nhưng lại không thể bắt được một tia hình ảnh cụ thể, cùng Thiệu Chính Khiêm đã trải qua ba năm hôn nhân thống khổ, mặc dù thời điểm bọn họ gặp nhau ký ức rất tốt đẹp, cô cũng không muốn lại nghĩ về quá khứ nữa.

Tất cả mọi người đều nói Thiệu Chính Khiêm hiện giờ thay đổi rất nhiều, cô cũng không biết hiện giờ Thiệu Chính Khiêm rốt cuộc biến thành cái bộ dáng gì.

Tối hôm qua thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, cô một người mở ra máy tính, đem hết thả những gì Thiệu Chính Khiêm đã trải qua trong ba năm này đại khái xem một chút.

Cô vẫn luôn đều biết, ở trong lĩnh vực y học này, Thiệu Chính Khiêm sớm muộn gì cũng đều sẽ trở nên nổi bật. Hắn chính là một cái thiên tài, thành tựu của hắn ngày hôm nay, kỳ thật cô hẳn là đã tưởng tượng được đến.

Khi Thiệu Chính Khiêm vẫn còn là sinh viên thiên chi kiêu tử, cô trong những năm đó cuồng nhiệt theo đuổi hắn vị thiên chi kiêu tử này, nàng liền biết, trong tương lai không xa, Thiệu Chính Khiêm sẽ tại lĩnh vực này rốt cuộc sẽ lấy được thành tích như thế nào.

Kỳ thật, cô thật đúng là vì hắn cảm thấy rất kiêu ngạo, rốt cuộc, hắn chính là nam nhân cô yêu, mặc dù bọn họ ly hôn ngần ấy năm, nhưng trừ bỏ hắn, còn không có ai có thể lại làm cho cô động tâm giống như đối với hắn như vậy.

Nghĩ đến hắn, Đồng Hân Nhạc liền cảm thấy ngực có chút nóng lên, cô bưng lên ly nước trước mặt uống một ngụm, lại một ngụm,……

Sau đó, cô liền cứ mờ mịt như vậy ngồi ở trong văn phòng hắn, chờ hắn. Một hồi lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, có chút hơi vội vàng, theo sau, cửa văn phòng đã bị người từ bên ngoài mở ra.

Cô đứng lên, nghiêng người mỉm cười, bình tĩnh nói: “Bác sĩ Thiệu, đã lâu không thấy.”

Thiệu Chính Khiêm khóe miệng cứng đờ, tâm như bị một câu này dội nước lạnh. Hắn nghĩ tới, Đồng Hân Nhạc sẽ có thay đổi, ngày đó nhìn thấy cô, liền phát giác cô theo trước kia không giống nhau, chính là hắn không có nghĩ tới, thời điểm Đồng Hân Nhạc đối mặt hắn, sẽ là thái độ bình tĩnh như thế cất tiếng nói.

Kia một khắc, hắn cũng không biết tâm tình của mình nên là như thế nào, mất mát vẫn là mất mát? Thiệu Chính Khiêm thả chậm bước chân. Hắn cực lực khắc chế xúc động chính mình muốn đem Đồng Hân Nhạc tới ôm vào trong lòng, hắn chậm rãi đi đến bàn làm việc, chậm rãi ngồi xuống.

“Bác sĩ Thiệu, thỉnh anh cứu cứu gia gia của tôi, trừ bỏ phí khám và chữa bệnh ra, tôi sẽ lấy một thứ mà tôi yêu thương cùng anh trao đổi.” Đồng Hân Nhạc tiến lên hai bước, tiếp tục dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất nói, mục đích cô hôm nay tới nơi này. Không phải vì ôn chuyện, chính là vì muốn làm hắn đáp ứng cứu người, không hơn.

Trước khi tới cô đã nghĩ kỹ rồi, quan hệ giữa bọn họ cũng chính là người nhà của bệnh nhân còn hắn là bác sĩ, nhiều lắm, hắn vẫn là ba hài tử của cô, không hơn.

“Nói một chút coi.” Thiệu Chính Khiêm vùi đầu vào bệnh bán trên bàn công tác, lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi, cô cũng không có phát hiện ra.

“Cái gì?” Đồng Hân Nhạc dừng lại.

“Cô yêu thương nhất là cái gì?” Thiệu Chính Khiêm ngước mắt, ánh mắt thâm thúy, tràn đầy chờ mong.

Đồng Hân Nhạc lấy từ trong túi ra, đưa tới ảnh chụp của nhi tử bọn họ, sau đó đặt ở trước mặt Thiệu Chính Khiêm.

Thiệu Chính Khiêm liếc mắt một cái, sau đó ánh sáng trong đáy mắt hắn ảm đạm rồi dần biến mất. Buông ảnh chụp, Thiệu Chính Khiêm ngẩng đầu nhìn Đồng Hân Nhạc.

Đối mặt với ánh mắt như vậy của Thiệu Chính Khiêm, cô có chút hơi không được tự nhiên, cô dời đi tầm mắt.

Sau đó, liền nghe được thanh âm Thiệu Chính Khiêm hữu lực cự tuyệt cô, “Không đủ.”

“what?” Đồng Hân Nhạc kinh ngạc. Lại lần nữa ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía hắn. Hắn, thay đổi trở nên lòng tham.

Thiệu Chính Khiêm làm lơ ánh mắt dò xét của cô đối hắn, từ trên chỗ ngồi đứng lên, hướng cô đi tới.

Cô bị hắn từng bước bức lui cuối cùng đụng phải cánh cửa, hắn cúi người xuống môi gần sát bên tai cô nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Tôi nói không đủ.”

“Vậy anh muốn…… Ngô.” Đồng Hân Nhạc vừa định hỏi hắn còn nghĩ muốn cái gì, môi đã bị người nào đó phong bế.

Một nụ hôn sâu triền miên kết thúc, Thiệu Chính Khiêm thở hồng hộc, đối với cái người không biết điều nào đó còn đang ra sức lau môi nói, “Tôi muốn cô trở về, tiếp tục làm Thiệu phu nhân của tôi.”

“……”

Đồng Hân Nhạc cả người cứng đờ cũng ngừng luôn động tác, kỳ thật cô cũng không biết, chính mình như thế nào liền theo bản năng lau miệng.

------ lời nói ngoài lề ------

Hắc hắc đoạn ngắn tựu kết thúc phía sau vẫn như cũ đặc sắc nga thân môn yếu truy văn hắc tất cả mọi người thuyết truy văn tỷ số rất trọng yếu ái các ngươi nga.

Quyển sách do tiêu tương thư viện thủ phát xin chớ đăng lại!

.

Bạn đang đọc Vợ Cũ Trở Lại: Bác Sĩ Thiệu Đã Lâu Không Gặp (Dịch) của Cách Tử Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuytienho
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.