Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thì ra là đánh quái thăng cấp!

Phiên bản Dịch · 1486 chữ

Chương 3: Thì ra là đánh quái thăng cấp!

Buổi chiều, sau khi gọi cho giáo viên xong Tô Thanh phủ thêm một kiện áo gió màu đen đi ra ngoài.

"Không biết Đại Lực Kim Cương Chưởng có thể đánh quái chết hay không."

Chỉ là theo đạo lý mà nói công pháp Phật môn có hiệu quả khắc chế quỷ quái.

Dựa theo tiểu thuyết võ hiệp giải thích, muốn luyện thành võ công Phật môn chân chính, thì nhất định phải tinh thông tinh yếu Phật môn, kiếp trước hắn cũng học được không ít Phật kinh, hiện nay lại luyện thành Đại Lực Kim Cương Chưởng, tạm thời có thể tính là cao tăng Phật môn đi.

Đi lại trên đường phố, theo màn đêm buông xuống, trên đường đi người càng thưa thớt.

Chủ yếu là mấy ngày nay trên internet sự kiện linh dị huyên náo làm cho mọi người xôn xao, đi đường ban đêm ít người, thành phố lớn cũng an tĩnh lại.

Chỉ có ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng gió vun vút, chỉ là nghe vào trong tai lại làm cho người ta bất an.

"Hẳn là nơi này, quán trọ cũ nát vứt bỏ xuất hiện cái bóng vô danh."

Đi rất lâu, Tô Thanh ngẩng đầu, trên đường đi đối diện có một quán trọ.

Trên biển hiệu quán trọ lóe sáng bốn chữ lớn.

Quán trọ Tiêu Hồn.

"Tên quán thật là có ý tứ."

Tô Thanh nhìn chung quanh đường đi một chút không có một ai, dạo bước đi vào.

Vừa mới tới gần quán trọ mười mét, chỉ thấy ánh đèn lấp lóe, làm cho Tô Thanh vô ý thức dừng bước lại.

Không biết vì sao, lông tơ hắn đột nhiên dựng thẳng lên, nếu như thường ngày, hắn có khả năng sẽ chỉ coi là đây là da thịt bị kích thích tạo thành, nhưng hiện tại hắn có Kim Cương Chưởng đại viên mãn, trong ngoài đều xem trọng võ công, trong cơ thể hắn cũng có nội lực dương cương sung túc không gì sánh nổi, theo đạo lý đã đạt tới cấp độ không biết ấm lạnh, không có khả năng bởi vì hoàn cảnh ngoại giới kích thích.

Mà trong các tiểu thuyết võ hiệp, khi tóc gáy dựng lên thì có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.

Làm Tô Thanh ngẩng đầu nhìn lại, chẳng biết lúc nào bảng hiệu quán trọ hư mất một bộ phận.

Tiêu chữ triệt để dập tắt, chữ hồn thiếu một nửa.

Biến thành. . . Quỷ nhà trọ.

"Quỷ sao?"

Tô Thanh ở bên ngoài cửa tiệm thì thầm, nhìn lòng bàn tay, dứt khoát đẩy cửa đi vào.

Sinh tử coi nhẹ, không phục thì phải làm, muốn giải quyết nghi hoặc trong lòng, tất nhiên cần phải thực hành.

Tiến vào trong quán trọ, đại khái quét mắt một vòng, so với những quán trọ khác không có gì khác biệt.

Đương nhiên, nếu như nhân viên lễ tân xinh đẹp một chút thì tốt hơn.

Cũng không cần thật xinh đẹp, tối thiểu nhất không thể đem tròng mắt treo ở trên mặt, như vậy sẽ ảnh hưởng tâm tình khách nhân.

"Tiểu tỷ tỷ, mặt mày ngươi hốc hác quá."

Tô Thanh quay đầu nhìn lại rõ ràng không phải là nhân viên lễ tân nói ra.

"Khách nhân, ngươi muốn ở trọ sao?"

Nhân viên lễ tân không để ý đến mình không bình thường, mà vẻ mặt mỉm cười phối hợp hỏi.

Đây là chấp niệm đi.

Tô Thanh nhìn nhân viên lễ tân biểu hiện nghĩ đến rất nhiều điển cố trong điển tịch có giới thiệu, bên trong có rất nhiều quỷ không phải ác quỷ, chỉ là dựa theo thói quen lúc còn sống làm việc thôi, phần lớn đều là bị ác quỷ trói buộc.

"Giúp ta mở một gian phòng."

Loại quỷ này không có uy hiếp nên Tô Thanh cũng không muốn quản, mặc dù hắn biết mình cũng không tính là người tốt gì, nhưng tối thiểu nhất cũng không phải là lạm sát kẻ vô tội.

Hắn cho rằng quỷ quái cũng có phân ra tốt xấu, về điểm này phải quy công cho Thiến Nữ U Hồn, gặp quỷ phóng khoáng như Ninh Thải Thần, làm cho trước kia không ít dân mạng không ngừng hâm mộ.

"Khách nhân, quán trọ trên lầu ba thừa một gian phòng, xin hỏi ngài còn muốn ở không?"

Nhân viên lễ tân vẫn như cũ nụ cười trên mặt, nhưng tròng mắt có chút chướng mắt.

"Lầu ba sao?"

Lúc vào cửa Tô Thanh đã nhìn, loại quán trọ nhỏ bên đường này tổng cộng có ba tầng.

Loại quán trọ cũ nát, mở trong vùng này, hơn nữa chỉ thừa một gian phòng, có phải cũng đại biểu cho những gian phòng còn lại đã đầy người hay không. . . Hoặc là quỷ.

"Vậy cũng được."

Tô Thanh gật đầu nói.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, nhân viên lễ tân nghe tiếng thì phía sau run lên, có điều rất nhanh đã khôi phục lại, lấy ra thẻ phòng đưa cho Tô Thanh.

"Ban đêm đừng có chạy lung tung, không an toàn."

Tô Thanh thuận miệng nói một câu với rồi vào thang máy, mỉm cười với nhân viên lễ tân.

Theo phản ứng nhân viên lễ tân, không có gì bất ngờ thì quán trọ này không xảy ra đại sự gì đều là bởi vì nàng.

Từ lúc vào cửa đến sau câu nói này ẩn tàng rất nhiều ám chỉ, còn lại một gian phòng mà không phải trực tiếp lấy phòng liền, cùng hành động ngốc trệ và mỉm cười khiếp người, lại thêm một quán trọ cũ nát mà chỉ thừa một gian phòng, người bình thường đều sẽ kịp phản ứng cái này rất không bình thường.

Trọng yếu nhất chính là. . .

Nhân viên lễ tân không có thu tiền.

. . .

Rất nhanh, thang máy đã đến lầu ba.

Đi ra thang máy, Tô Thanh trở nên hoảng hốt, lối đi nhỏ vốn không gió vậy mà xuất hiện một cỗ gió lạnh khiếp người.

"Những quỷ này đều là ngu ngốc à, cái này rõ ràng không phải nói cho người tới là nơi này có vấn đề sao."

Tô Thanh nghĩ thầm trong lòng.

Tô Thanh cầm lấy thẻ phòng, một đường đi đến phía cuối, lúc này mới phát hiện ra gian phòng của mình, im lặng lắc đầu trực tiếp đi vào.

Mà ngay trong nháy mắt này, bên ngoài hành lang đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng người mờ ảo.

"Huyết nhục mới mẻ, rất lâu rồi không được nếm qua."

"Tiểu tử này khí huyết dồi dào, đại bổ a, đoán chừng một người có thể hơn được nhiều người."

"Đều do tiểu nha đầu tiếp tân kia, thái độ làm việc không chăm chú, nếu như nghiêm túc chút, chúng ta sao lại thiếu máu ăn."

"Không có việc gì, nam nhân lầ này rất đẹp, hạ thủ nhẹ một chút, để hắn làm tiếp tân, đến lúc đó đoán chừng sẽ dẫn tới rất nhiều cô nương xinh đẹp."

Âm thanh mơ mơ màng màng trên lối đi nhỏ nhiều lần vang lên, triệt để chứng thực đây chính là quỷ nhà trọ.

. . .

"Phi."

Vừa đi vào gian phòng, gió lạnh thổi, mặt đất tro bụi bị thổi lên.

Tô Thanh nhìn tro bụi trên tay nên đi vào nhà vệ sinh.

Hắn nhìn tấm gương trước bồn rửa tay, vô ý thức hắn nhìn thêm vài lần, kết quả ngoài ý muốn là trong gương hắn lộ ra một mỉm cười khiếp người.

Phanh một tiếng!

Tròng kính nổ nát vụn, văng tứ phía, nguyên bản trong gương hoàn hảo giờ ở giữa xuất hiện một cái hố sâu lớn chừng bàn tay, trong vách tường lộ ra cốt thép.

Tô Thanh cũng không biết có phải là ảo giác hay không, một bàn tay đánh xuống, hắn dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Đột nhiên, trong kính hết lần này tới lần khác khí tức màu đen xuất hiện, để cho hắn ngoài ý muốn là những khí tức màu đen này toàn bộ tiến vào thân thể hắn.

Cái này chẳng lẽ cũng là đồ vật để tiến hóa võ công?

Tô Thanh trước tiên nghĩ đến vấn đề này, dường như trừ lời giải thích này cũng không có lời giải thích hợp lý khác, cũng không thể nói hắn cũng là quỷ, có thể ăn quỷ.

Đánh quái thăng cấp?

Tô Thanh cười cười, nếu thật sự như thế, vậy thì đừng trách hắn không khách khí.

Hơn nữa có thể đánh chết quỷ, hắn cũng không lo lắng.

Bạn đang đọc Võ Công Ta Biến Dị (Bản dịch) của Phác Đáo Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.