Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Phiên bản Dịch · 3406 chữ

"Trịnh phu nhân, chúc mừng cô... cô mang thai."

Khuôn mặt bác sĩ khoa phụ sản tràn đầy ý cười, trên tay cầm tấm hình chụp bằng sóng siêu âm, Trình Kỳ Khiết nhìn chăm chú vào một điểm nhỏ đen sẫm trên đó, đáng lẽ lúc này cô lên mừng rỡ như điên nhưng trong lòng lại đang hoang mang rối loạn.

"Cô nhất định khẩn trương muốn chia sẻ tin tức tốt này cùng tiên sinh phải không? Lần sau khám thai có thể bảo tiên sinh đi cùng, đây là cái thai đầu tiên của hai người, tiên sinh nhất định cũng muốn tham gia vào quá trình này? Có một số việc cần chú ý tôi có thể nói với tiên sinh, ví dụ như ba tháng đầu cần thật cẩn thận, ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi, đặc biệt là cảm xúc phải kiểm soát tốt thì thai nhi mới có thể khỏe mạnh.”

Bác sĩ khoa phụ sản này cũng là bác sĩ của chị cô nên hiểu rõ tình hình nhà các cô và cũng rất thân thiết. Nhưng với tâm trạng hiện tại, Trình Kỳ Khiết cảm thấy khó chịu với sự thân thiết “quá mức” này.

Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nói “Cảm ơn, tôi đã biết.”

Một mình đi ra bệnh viện, mưa bay lất phất, Trình Kỳ Khiết mơ màng đứng ở cửa bệnh viện, nhìn người khác đều có người nhà đi cùng còn cô lại một thân một mình, không khỏi cảm thấy cô đơn.

Đợi trong chốc lát, rốt cuộc cô gọi được xe taxi, nói cho tài xế địa chỉ, xe rất nhanh lái rời khỏi bệnh viện, mưa ngày càng lúc càng lớn hơn.

Cô lẳng lặng nhìn hạt mưa đập vào ô cửa kính xe, tình cảnh bây giờ của cô khác xa so với sự tưởng tượng vui sướng lúc trước khi chứng thật được mình có thai .

Khi đó cô chìm đắm trong hạnh phúc, khi đó cô cho rằng mình được yêu thương, khi đó cô còn nghĩ rằng quan hệ giữa cô với chồng mình sẽ vẫn tốt đẹp, cho rằng anh bắt đầu có phần quan tâm cô. . . . . .

Không ngờ tất cả đều thay đổi trong nháy mắt.

Kể từ sau buổi tối Lễ Chúc Mừng đó, cô liền phát hiện anh rất lạnh lùng, không ôm cô nữa, không có những giây phút ngọt ngào thân mật nữa, bọn họ đã quay trở lại giữ sự tôn trọng nhau như lúc kết hôn trước đây.

Không, còn tồi tệ hơn so với khi đó, anh liên tiếp mấy đêm không về, ở công ty thì coi cô như người vô hình.

Anh dường như chán ghét cô, ánh mắt luôn lạnh lùng nhìn cô làm cô không khỏi rùng mình, mất đi dũng khí để hỏi anh tới cùng tại sao lại có sự thay đổi này.

Do đó cô nghĩ rằng dù anh nghe được tin mình có thai cũng sẽ không vui mừng. Trình Kỳ Khiết cúi đầu vuốt ve cái bụng vẫn còn phẳng của mình, trong đó là kết tinh tình yêu của anh và cô, tuy đứa bé vẫn ở đây nhưng đã mất đi yêu thương.

Mũi cô chua xót, nước mắt suýt nữa chảy xuống nhưng đã bị cô kìm nén lại.

Không được, cô không được khóc, bác sĩ đã nói tinh thần không tốt ảnh hưởng lớn đối với em bé.

Cô chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu lên để làm bản thaann mình kiên cường hơn.

Kiềm chế, cô giỏi nhất là kiềm chế. Cô có thể làm được, hiện tại quan trọng nhất là đứa bé, cô không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần nghĩ tới đứa bé là tốt rồi. . . . . .

Không ngừng thôi miên mình, xe đến công ty, cô đi ra khỏi xe taxi thì cảm giác tâm lý mình đã ổn định.

Buổi sáng Trình Kỳ Khiết đi đến bệnh viên hai tiếng, vừa đi vào trong sảnh công ty Trịnh thị liền đón nhận được ánh mắt quái dị của các đồng nghiệp.

Không quen thuộc bị mọi người nhìn chằm chằm, cô quay đầu lại giả bộ không có việc gì, những ánh mắt này cô đã quá quen có thương hại, có đồng tình nhìn cô làm cô cảm thấy trong lòng thật khó chịu, mơ hồ có dự cảm xấu.

Cô mới vắng mặt ở đây hai giờ, trong hai giờ này vừa xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?

Cô đi tới phòng làm việc của mình, từ xa liền nghe đến trợ lý của mình gầm thét với chiếc điện thoại trong tay.

"Tiểu thư Trịnh của chúng ta không có ở đây, các ông không cần gọi điện thoại đến nữa. No comment(1).”

(1)No comment: không bình luận

Không đưa ra bình luận? Cái gì không đưa ra bình luận? Trợ lý của cô vẫn là một sinh viên nữ nhỏ bé dịu dàng, hôm nay làm sao đột nhiên phát điên?

"Làm sao?"

Trợ lý nhỏ thấy cô đi vào phòng làm việc, vẻ mặt kích động, hốc mắt đỏ lên giống như nước mắt lúc nào cũng trực rơi xuống, dù hỏi thế nào cô ấy cũng không trả lời, kìm nén khiến gương mặt đỏ rừng rực, dường như chịu nhiều oan ức.

"Là ai gọi điện thoại tới?"

"Những tay phóng viên báo lá cải . . . . . . Bọn họ, bọn họ thật sự quá đáng."

"Ký giả tìm chị? Tại sao?"

"Tiểu thư Trình, chị không biết?"

Trình Kỳ Khiết lắc đầu.

Trợ lý có chút do dự, trong mắt đong đầy nước mắt, cắn răng lấy tờ báo lá cải mới nhất hôm nay ra đưa tới trước mặt Trình Kỳ Khiết.

Bìa mặt là hình ảnh người đàn ông mà Trình Kỳ Khiết không thể quen thuộc hơn được nữa, là chồng của cô, trong hình chính là ảnh anh và bạn gái trước đây cùng nhau đi vào một khách sạn.

Cô không biết mỗi người vợ khi nhìn thấy chồng mình cùng người phụ nữ khác đi chung với nhau có cảm giác đang lao nhanh xuống vực như mình không, dưới chân giống như mở ra một cái động lớn, toàn bộ thế giới đều sụp đổ theo. . . . . .

Cô cắn môi, cảm thấy chỗ sâu trong cổ họng nóng rực như có đồ vật bọ tắc ở đó muốn ói ra ngoài nhưng bản thân lại nỗ lực đè nén nó xuống.

"Phó tổng . . . . . . thật quá đáng."

Cô hoảng hốt tựa hồ nghe thấy trợ lý nói những lời này, không đáp lại, bàn tay khẽ run rẩy nhận lấy tờ báo lá cải thậm chí vẫn còn nặn ra một nụ cười với cô ấy.

"Không có chuyện gì, có thể chỉ là hiểu lầm, không có việc gì. . . . . ."

Không có việc gì.

Trình Kỳ Khiết vội vàng đi vào phòng làm việc, đóng cửa lại, mọi thứ trước mắt xiêu vẹo, rốt cuộc nước mắt không khống chế được rơi xuống.

Từng giọt nước mắt rơi vào bìa trang tạp chí, phát ra âm thanh ‘bộp bộp’, cô nhìn tấm hình cùng tiêu đề nóng bỏng trên đó.

Hóa ra đây chính là nguyên nhân anh trở nên lạnh nhạt sao? Anh đã phát hiện ra bạn gái trước đây tốt hơn cô rất nhiều? Thứ mà cô từng cho là hạnh phú thì ra chỉ giữ gìn được ngắn thế đấy?

Đau lòng đến mức khó thở, cô không biết còn có thể đau đến vậy, trước kia cô cũng ghen tỵ nhưng bây giờ nhìn thấy anh ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác thì cảm giác khổ sở này lớn hơn gấp trăm ngàn lần. Nếu như giữa bọn họ không từng trải qua những ngày ấm áp ngọt ngào thì bây giờ tưởng tượng ra anh cùng với người phụ nữ khác có giống như khi ở cùng cô . . . . . .

Điện thoại nội bộ trên bàn vang lên làm cô giật bắn mình.

Nhấc điện thoại lên, bên trong là giọng nói cực kỳ tức giận của ông nội, muốn cô cùng Trịnh Bang Duệ lập tức đến phòng làm việc của ông.

Cô không muốn đi.

Ông nội muốn hỏi cô cái gì? Cô có thể nói cái gì? Hỏi cô tại sao không buộc được trái tim của chồng? Cô không biết, cô không biết, không nên hỏi cô.

Cúi đầu lo lắng dùng sức cắn ngón tay cho đến khi ngửi thấy mùi tanh mới biết mình vừa cắn đứt ngón tay, máu đỏ tươi chạy loang ra đầy tay.

Đau đớn khiến cô hơi tỉnh táo lại, rút ra mấy tờ giấy vệ sinh lau đi vết thương của mình, Trình Kỳ Khiết hít sâu, biết rằng chuyện nên đến muốn trốn cũng không được, cô dựng thẳng lưng đi ra ngoài.

"Đây là chuyện gì?"

Trịnh Chính Đường tức giận xanh mặt, chỉ vào cháu trai đứng trước mặt rồi chửi mắng nhưng mặt Trịnh Bang Duệ lạnh tanh không giải thích bất cứ điều gì liên quan đến tờ báo lá cải đang đặt trên bàn.

"Thật không ra thể thống gì, cháu đã kết hôn lại còn gây ra chuyện thế này, cháu có nghĩ đến tâm trạng của vợ mình không? Ông thật không hiểu nổi cháu có người vợ tốt như Tiểu Khiết sao còn không biết quý trọng? Rốt cuộc cháu có quan hệ với người đàn bà kia hay không? Cháu nói thật ra, bây giờ cháu liền giải thích cho Tiểu Khiết.”

Trịnh Bang Duệ mím chặt môi.

Anh nhìn thoáng qua Trình Kỳ Khiết đứng cúi đầu ở bên cạnh, lồng ngực đau nhói như bị

Trình Kỳ Khiết cắn chặt môi dưới, cúi đầu dùng chiếc đũa gắp thức ăn lên, ép mình mở miệng đưa đồ ăn vào.

Mà Trịnh Bang Duệ nhanh quay trở lại hơn so với cô mong đợi, anh đứng ở trước mặt cô, dùng giọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."

"Bang Duệ, cháu làm gì đấy? Có chuyện gì để ăn xong cơm rồi không nói được sao?" Trịnh Chính Đường không hài lòng hành động của chái trai.

"Đi theo tôi." Trịnh Bang Duệ không nhìn ông nội cái nào, lôi kéo thẳng tay Kỳ Khiết, cương quyết mang cô về phòng bọn họ.

Đóng cửa phòng, chỉ còn có hai người bọn họ, anh mới bộc phát cơn giận.

"Cô biết người gọi tới là ai không?"

Dáng vẻ giận dữ của anh khiến sắc mặt Trình Kỳ Khiết càng thêm tái nhợt, cô không biết tại sao anh tức giận, không phải cô đã cố gắng thể hiện sự khoan dung tha thứ sao? Rốt cuộc anh còn không hài lòng cái gì? Cuối cùng cô còn phải làm như thế nào?

Cô cắn môi không nói.

Thái độ của cô làm Trịnh Bang Duệ càng nổi giận hơn.

"Một người đàn bà gọi điện thoại tận nhà tìm chồng cô, ngay cả đối phương là ai cô cũng không hỏi rõ liền chuyển điện thoại cho tôi, cô bị sao vậy? Cô thật sự cao cả như thế? Nếu như người khác muốn tôi, có phải cô không buồn nói hai lời liền chắp tay dâng tôi cho đối Thấy Trịnh Bang Duệ trợn to mắt nhìn cô, Trình Kỳ Khiết mới nghĩ đến hình như cô chưa có dịp nói cho anh biết tin này.

"Xin lỗi anh, em quên nói."

Anh như bị đả kích rất lớn, ôm đầu, rũ vai xuống."Chết tiết, anh là tên khốn kiếp, sao lại đối xử với em. . . . . . Em có đồng ý tha thứ cho anh không?" Anh van xin và nhìn cô.

Giọng nói bất an, lo lắng của anh làm mũi cô chua xót, cô quen thuộc với ánh mắt này, khi bạn quan tâm đến một người thì bất kể lúc nào bạn đều thương người ấy hơn cả, bạn sẽ lo sợ việc làm của mình không được đối phương tha thứ.

Cô không chút nghi ngờ nào nữa, anh thật sự yêu cô.

"Vâng, chỉ cần về sau anh đừng đối xử với em thế nữa."

"Anh nhất định sẽ không khiến em thương tâm lần nữa."

"Không cho phép tạo scandal với người phụ nữ khác, không, ngay cả nhìn người phụ nữ khác một lúc lâu cũng không được." Cô muốn thử xem, khi cô buông thả mình, anh sẽ có phản ứng như thế nào.

"Anh thề."

Anh cẩn thận hôn lên trán cô rồi lông mày, mắt, mũi. . . . . . như muốn đóng dấu lời thề. Anh nhẹ nhàng hôn lên từng chỗ trên mặt cô, từ từ làm lòng cô an bình. . . . . .

Nhân viên cấp cứu vội vội vàng vàng xông vào dưới sự dẫn đường của mấy vị trưởng bối nhà họ Trịnh, thấy hình ảnh Trịnh Bang Duệ quỳ trước giường và hôn lên mặt vợ mình.

Đoàn người ngẩn ra, đây đâu giống cần phải cấp cứu.

Đôi vợ chồng này không có chú ý thấy có người bên ngoài, tiếp tục hôn nhau trước mặt mọi người. . . . . .

"Ách. . . . . . Khụ. . . . . . Dường như không có gì đáng lo rồi."

"À, đúng vậy. . . . . . Vậy chúng tôi đi về."

"Xin lỗi, làm mất thời gian các vị."

Một nhóm người lúng túng đi ra ngoài, trước khi đi còn biết ý đóng kín cửa.

Trình Kỳ Khiết biết có người đi vào, biết có người đi ra ngoài, chẳng qua cô muốn bốc đồng một lần, không muốn để ý tới, khó được dịp không cần nhìn sắc mặt người khác chỉ cần làm chuyện mình thích.

Ai có thể trách cô đây? Cô khát vọng điều này lâu đến vậy cuối cùng đã đạt được.

Cô nằm trong lòng chồng, mỉm cười hạnh phúc.

[center][b]Kết thúc[/b][/center]

Tống Xảo Linh là phóng viên mới của tạp chí thương mại, cô được phái tới phỏng vấn thiếu phu nhân của công ty nhà họ Trịnh, cũng chính là thiên kim tiểu thư thứ hai của nhà họ Trình.

Dự án hợp tác khai thác mảnh đất giữa nhà họ Trịnh và họ Trình được các giới chú ý, đồng thời cổ phiếu hai nhà đều cao dữ dội, lần này phỏng vấn đến người tạo ra kế hoạch- Trình Kỳ Khiết sẽ nhất định làm tạp chí bán ra số lượng lớn.

Cô nắm bắt chặt cơ hội đáng quý, tìm hiểu trước thu thập đủ sự việc mà hai người đã trải qua và còn lật xem qua đủ các tin tức trước đây về họ một lần.

Tống Xảo Linh phát hiện đôi vợ chồng này có rất nhiều tin tức nóng hổi, không những có các tin tức nói về thương mại, chỉ riêng những scandal của Trịnh Bang Duệ trước khi hôn nhân, trong khi kế hôn và vụ đồn thổi ngoại tình gần đây đã rất đặc sắc, chưa nói đến sau đó Trịnh Bang Duệ còn tố cáo giới truyền thông đồn đại mình qua lại với bạn gái trước đây, công khai bày tỏ tình yêu với vợ trước màn hình, hình ảnh hai người lồng mười ngón tay vào nhau, nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc trở thành tin tức thời sự mấy ngày.

Vợ chồng đằm thắm, tình cảm sâu đậm. . . . . .

Hừ, cô mới không tin.

Tám phần mười là hai người ngọt ngào đều là giả mà chỉ vì ổn định cổ phiếu công tinh, có bao nhiêu cặp vợ chồng doanh nhân ngoài mặt thì ân ái ngọt ngào, còn thực chất lại như người lạ, trực giác của cô cho rằng vợ chồng họ Trịnh cũng vậy, chỉ khó hiểu tại sao đồng nghiệp khác không muốn khai thác sự thật?

Thân là phóng viên ôm trong mình lòng nhiệt tình khai thác sự thật, cô tự động viên bản thân, thề tuyệt đối phải chọc phá đôi vợ chồng đằm thắm giả tạo này, trở thành người độc nhất vô nhị.

Vào thời điểm hẹn trước, đi vào tòa nhà xí nghiệp nhà họ Trịnh có người phụ trách đưa cô đến phòng làm việc của Trình Kỳ Khiết, phát hiện Trình Kỳ Khiết đã đợi nghênh đón cô cửa ở văn phòng, hành động này khiến Tống Xảo Linh cảm thấy ngoài ý muốn, cô vẫn chỉ là con chim phóng viên non nớt thế nhưng lại được coi trọng .

"Tiểu thư Tống, hoan nghênh cô."

Vừa thấy mặt, Tống Xảo Linh liền bị khuôn mặt nhiệt tình, dịu dàng đầy tươi cười của Trình Kỳ Khiết thu phục, trên người Trình Kỳ Khiết, cô không cảm nhận được thái độ cao ngạo của một thiên kim tiểu thư. Ánh mắt lướt qua, chú ý tới vết bớt má trái của cô ấy, nếu không có vết bớt kia thì vẻ ngoài của cô ấy có thể nói là hoàn mỹ.

Tầm mắt Tống Xảo Linh đi xuống dưới, thấy bụng cô ấy hơi nhô lên, kinh ngạc mở to mắt.

Cô chưa nghĩ tới Trịnh phu nhân mang thai. Có lẽ do mang thai nên cả người cô ấy như toát ra ánh sáng dịu dàng của tình mẹ vô cùng đẹp đẽ. . . . . .

Không, bây giờ không phải lúc ngây người.

"Cô khỏe chứ, cám ơn cô đã đồng ý để tôi phỏng vấn." Tống Xảo Linh lấy danh thiếp ra.

Trình Kỳ Khiết thận trọng nhận lấy."Tôi mới cần cảm ơn cô để cho chúng tôi có cơ hội tuyên truyền kế hoạch với các vị cổ đông và mọi người, mời cô ngồi.”

Đi vào phòng làm việc của Trình Kỳ Khiết, con sư tử rối nhỏ đập vào mắt khiến Tống Xảo Linh kinh ngạc, đây không phải cảnh tượng cô mong đợi được thấy.

"Ách. . . . . . Thật xấu hổ." Trình Kỳ Khiết chú ý tới ánh mắt của cô, cười xấu hổ."Những thứ này đều là chồng tôi đưa, anh ấy nói tôi là sư tử cái, chắc ý chỉ tôi rất hung dữ?"

Lời nói hàm chứa giận dữ không khiến người ta cảm thấy đang oán trách mà nghe chưa nhiều hạnh phúc, Tống Xảo Linh chớp chớp mắt, không biết nên phản ứng thế nào.

"Ngồi đi, uống cà phê không?"

"Ừ, được, cám ơn."

Sau khi ngồi xuống ghế sofa, Trình Kỳ Khiết nhấn nút gọi nội bộ sai người đưa cà phê vào, đồng thơi sửa sang lại tài liệu vận hành của công ty, giới thiệu ngắn gọn Tống Xảo Linh. Cô kinh ngạc lần nữa vì cô ấy làm việc rất cẩn thận và chu đáo. Mặc dù Trịnh phu nhân tuổi còn trẻ, chỉ là giám đốc công ty nhưng năng lực làm việc hình như rất mạnh.

Tình hình công ty đương nhiên là nội dung chủ yếu Tống Xảo Linh viết báo nhưng cô còn hứng thú hơn với cuộc sống của vợ chồng nhà họ Trịnh nên sau khi hỏi xong mấy vấn đề trên, cô liền đặt chuyện giới thiệu sang một bên, hỏi chuyện có liên quan tới Trịnh Bang Duệ.

Cô chú ý tới khuôn mặt Trình Kỳ Khiết sẽ thẹn thùng nhưng không giấu diếm được tự hào mỗi khi cô nhắc tới ‘Trịnh tiên sinh’ cũng chính là Trịnh Bang Duệ.

Đó là nét mặt của người phụ nữ đang đắm chìm trong bể tình.

Tống Xảo Linh trợn tròn mắt. Xem ra suy đoán của cô đã sai, bất kể Trịnh Bang Duệ đối xử với vợ thế nào thì Trình Kỳ Khiết cũng thật lòng thích Trịnh Bang Duệ .

Đáng ghét, cô không thể buông tha, bọn họ không thể nào tốt đẹp như thế, nhất định có vấn đề.

"Trịnh phu nhân chẳng lẽ không để ý những scandal trước đây của Trịnh tiên sinh sao? Phải có chút ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng chứ?"

Vốn tưởng rằng vấn đề nhạy bén này sẽ làm lay động Trình Kỳ Khiết, không ngờ Trình Kỳ Khiết lại nghiêng đầu, khóe miệng cong lên như chìm đắm trong ký ức đẹp đẽ.

"Đương nhiên có ảnh hưởng nhưng theo hướng tốt, sau khi trải

Bạn đang đọc Vợ Chồng Chớp Nhoáng của Tinh Dã Tuệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.