Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 13-14

Phiên bản Dịch · 894 chữ

13.

Mẹ Lục không trả lời, chỉ xoay người chạy đi.

Không sai, là chạy!

Cả một buổi trưa tiếp đó cũng không nhìn thấy bóng người.

Chạng vạng, Cha Lục đã trở lại.

Ông nói:

“Noãn Noãn, có thể nói chuyện với ta một chút hay không.”

Ai cũng muốn nói chuyện với ta hết nhỉ.

Ta không hiểu, thập phần không hiểu.

Ta đi theo phía sau ông vào thư phòng, đây là lần đầu tiên ta tới đây.

Ta tò mò mà nhìn khắp mọi nơi, trên tường treo ảnh chân dung đại gia đình năm người.

Trên mặt mỗi người đều là tươi cười dào dạt, như mùa xuân hoa nở.

Ta không khỏi tặc lưỡi.

Hạnh phúc của một nhà năm người này bị ta náo tới long trời lở đất a.

Cha Lục ý bảo ta ngồi đối diện ông, rồi lại đi lấy một lọ sữa dừa, thuận tiện vặn nắp cho ta.

“Nghe Thẩm gia nhị thiếu nói con thích uống cái này, nên ta cho con mua.”

Tiểu tử họ Thẩm gia kia nói, Thẩm gia nhị thiếu bảo……

Thẩm Thính Lan nha, dường như rất hiểu ta.

“Cảm ơn.”

Ta nhận lấy, không tính chủ động mở miệng.

Nhưng cha Lục thật ra rất dứt khoát, trực tiếp mở bài đăng của ta lên, đặt ở trước mặt ta, hỏi:

“Con và Châu Châu làm sao quen biết?”

“À, lúc ăn cơm ở nhà ăn, ta đổ đồ ăn lên người nàng.”

Cha Lục nhíu mày, ta không nhanh không chậm từng ngụm từng ngụm uống sữa dừa, khi hút tới thạch dừa nhai thật kỹ.

Đây hiển nhiên không phải đáp án cha Lục muốn nghe.

Chỉ vì lần đó mà Lục Minh Châu cho người lăng nhục khi dễ ta suốt hai năm, việc này khác hoàn toàn với con gái ngoan ông ấy nhận beíet.

Rốt cuộc Lục Minh Châu cũng là nữ nhi ngoan ngoãn thiện lương, bảo bối của ông mà, sao có thể nhỏ mọn như vậy.

Trầm mặc nửa ngày, ta đã uống xong lọ sữa, ông mới mở miệng:

“Ta sẽ điều tra rõ ràng, cho con một công đạo.”

“Cho ta công đạo?”

Ta nhìn hắn, chớp chớp mắt:

“Lục tổng vẫn là đừng nên giơ cái cờ hiệu vì người khác này lên.”

Sau những chuyện vừa qua, nhận thức mười bảy năm về Lục Minh Châu của ông hoàng toàn tan vỡ, cái mà ông ta muốn là bằng chứng Lục Minh Châu không như thế. Ta bị nàng nhắm vào nhất định là có nguyên nhân khác.

Rốt cuộc, ông cũng tra ra được bản xét nghiệm ADN là ta gửi.

Con gái ruột trăm phương ngàn kế muốn trở lại Lục gia, con gái nuôi hiếu thuận, là hòn ngọc quý ông dưỡng trên tay 17 năm.

Nhìn vào liền biết ai là người xấu rồi.

“Xin lỗi.”

Tốc độ nhận sai của ông nhanh ngoài dự kiến của ta.

Điều chỉnh tâm trạng xong, cha Lục hít sâu một hơi, thay đổi chủ đề:

“Có rảnh thì kể ta nghe chuyện xưa của con và tiểu tử họ Thẩm kia đi.”

“Lục tổng quản lý tập đoàn, thời gian bận rộn, vẫn là thôi đi.”

Ta uống xong bình sữa dừa rồi bèn ném vào thùng rác.

Vừa mở cửa liền nghe được động tĩnh truyền tới từ dưới lầu.

Âm thanh ôn nhu của phụ nữ vang lên kèm tiếng dặn dò:

“Cẩn thận một chút, coi chừng làm đau Châu Châu.”

Tính cách âm của tường nhà Lục gia thật sự rất tốt, ít nhất lúc ta ở trong phòng không nghe ra được gì.

Ta đứng ở lan can nhìn xuống, mẹ Lục cùng Lục Minh Thành đang đẩy giường của Lục Minh Châu vào phòng khách.

Ài, nhà có tiền đúng là hảo.

Rước người rước luôn cả giường.

Trách không được cả một buổi trưa không thấy mẹ Lục, nguyên lai là sợ ta đổi ý, vội vàng chạy đi rước người về.

14.

“Sao các ngươi lại dẫn Châu Châu về!”

Ta đang xem đến hứng khởi thì cha Lục đứng phía sau đột nhiên lên tiếng.

Ta nghiêng liếc ông một cái, thấy được sắc mặt ông không tốt lắm.

Lạ à nha.

Người dưới lầu nghe thấy thế bèn ngẩng đầu lên, thời điểm đối mặt với ta thì sắc mặt như người vừa làm chuyện trái lương tâm.

Mẹ Lục vô thố bắt lấy khung giường, cười cười:

“Noãn Noãn nói, ta có thể đón Châu Châu về, chờ Châu Châu thi đại học xong lại đưa đi.”

Cha Lục nghe vậy nghi ngờ liếc mắt nhìn ta một cái.

Ta thập phần thản nhiên:

“Ừ, ta đồng ý rồi. Lục phu nhân luyến tiếc nữ nhi bảo bối, con người của ta tâm địa thiện lương, nhất không thể thấy cảnh mẹ con chia lìa. Nàng trở về thì ta đi, chuyện này đơn giản mà.”

Cha Lục đứng bên cạnh biểu tình quả nhiên là thế.

Mà Lục Minh Thành dưới lầu cũng tức giận, nhịn không được mắng ta:

“Lục Hướng Noãn! Mệt ta còn tưởng rằng ngươi đã tốt lên, quả nhiên chó không đổi được tính ăn phân, người ác độc chính là người ác độc.”

Bạn đang đọc Vô Biên Quang Cảnh Nhất Thời Tân của Hàn Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.