Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền Thống Hadenous

Tiểu thuyết gốc · 2931 chữ

......

......

Hỏa Ngục...

Tên gọi nghe rất là đáng sợ, nhưng thực ra nó chỉ là một vùng không gian nằm sâu dưới lòng đất, nơi mà các Ác Quỷ cao cấp trú ngụ, những thạch nhũ đen nhám chống lên trần bằng đá cao chót vót như là cột chống trời, bên dưới mặt đất là những dòng sông dung nham đang sục sôi, cánh cổng bằng đá mở ra, kèm theo tiếng rống giận của phát ra, Bel dùng hết sức kéo “Huy” đi, khi đã đặt chân vào Hỏa Ngục, nó ném cậu ra một bên, cơ thể khổng lồ lăn lộn trên nền đá, nửa người rơi vào trong sông nham thạch, bắn lên tia lửa và dung nham nóng bỏng.

- Đây chính là sân nhà của ta.

Bel gầm lên, cơ thể biến lớn, mặc dù vẫn là hình dạng mập mạp, nhưng thể hình đã hơn xa Huyết Long, hai cái sừng dê vặn xoắn lại, bóng tối che đậy trên người nó cũng dần dần tan biến, hình dạng thực sự của một con Ác Quỷ dần dần hiện ra, làn da cháy đen, rạn nứt như là đất cằn, trong những khe hở lấp lóe tia lửa, trên người có những sợi xích đen quấn chặt cơ thể, khiến Bel không thể tiếp tục biến lớn hơn nữa, những sợi xích cứng cáp xiết vào làn da rạn nứt, làm chúng càng nứt sâu thêm, dung nham đỏ rực trào ra khỏi vết nứt như máu tươi, đổ xuống nền đá.

Leng keng...

Bel vung cánh tay, khiến những sợi xích va đập vào nhau, tạo ra tiếng vang lanh lảnh, Huyết Long đứng lên, Mầm Thịt trên lưng dài ra như cũ, bện lại cùng nhau thành một cánh tay khổng lồ, bàn tay với bốn ngón tay mở ra, chụp lấy nắm đấm của Bel, ầm một tiếng, âm chấn nổ ra khiến đá vụn từ trên trần rơi xuống như mưa, Bel cố rút nắm đấm về nhưng những Mầm Thịt đã quấn chặt cổ tay nó, Bel mở rộng miệng, ánh lửa đỏ rực lập lòe trong cổ họng, sau đó là dung nham nóng chảy phun ra từ miệng nó, phun thẳng về phía lưng Huyết Long, dung nham nóng rực đốt những Mầm Thịt, vang lên tiếng xèo xèo và mùi thịt cháy khét, những Mầm Thịt đau đớn rụt về, Bel bước tới đuổi theo, hai tay giơ lên cao, nện xuống.

Ầm....

Nền đá rung chuyển, sông dung nham bắn lên những bọt lửa nóng bỏng, Huyết Long bị Bel nện vào nền đá, nửa lưng bẹp dúm, những Mầm Thịt nát bấy như tương, nhưng chúng nhanh chóng hồi phục lại, bởi vì cơ thể được làm bằng Máu, sức hồi phục của chúng gần như là vô tận.

Rắc rắc rắc...

Bốn chân Huyết Long siết chặt vào nền đá, bóp vụn nham thạch đã đông cứng thành bột mịn, nó đứng lên, những Mầm Thịt lại bện lại cùng nhau, lần này không phải là cánh tay, mà là một cái chuôi, còn lưỡi kiếm thì lại Xương đã dài ra, hai bên lưỡi kiếm là những đoạn xương sống, khiến nó giống như kiếm răng cưa, phần mũi kiếm là xương chân đã dính lại cùng nhau, Bel xoay người qua tránh né kiếm xương đâm tới, những phần xương trên kiếm chuyển động, thay đổi, từ đứng sang ngang, Mầm Thịt giữ chuôi kiếm cũng trong phút chốc thay đổi, từ động tác đâm, sang chém, Huyết Long xoay người, cứ thế thanh kiếm lập tức đổi chiều, chém ngang về phía ngực Bel.

Keng...

Bel giơ tay lên đón đỡ trong gang tấc, răng cưa cắt qua những sợi xích vang lên, trước sự ngỡ ngàng của Bel, thanh kiếm không dừng lại mà cắt đứt sợi xích, cắt vào da thịt, chém xuống hai cánh tay của nó, Huyết Long giẫm bước, tiếp tục tấn công, kiếm xương được Mầm Thịt điều khiển, vung vẩy như gió cuốn, mỗi nhát kiếm đều khiến Bel vô cùng chật vật, chỉ có thể tránh né, nhưng thực sự thì kiếm xương quá nhanh, chuyển động thì bất thường, nó có thể thay đổi bất cứ lúc nào, không có quy tắc hạn chế, hơn nữa, không thể đón đỡ, hai cánh tay bị chém đứt kia là ví dụ.

Ục ục ục...

Dung nham từ trong người Bel sôi trào, dường như đã đến đỉnh điểm, như là núi lửa sắp phun trào, khói đen nồng nặc mùi lưu huỳnh phun ra từ trong những vết nứt, hơi nóng nung đỏ dây xích, khiến chúng trở nên đỏ rực như máu, mà hai cánh tay của Bel cũng dài ra như cũ, lần này nó không tránh né nữa, mà giơ tay ra, chụp lấy kiếm xương.

Xoẹt...

Răng cưa cắt vào da thịt, nhưng nó không thể cắt đứt hoàn toàn như trước nữa mà bị da thịt kẹp lại, mắc kẹt trong bàn tay của Bel, Huyết Long giẫm chân, cố lùi về sau để Mầm Thịt kéo thanh kiếm ra khỏi tay Bel, nhưng cho dù nó có giẫm nát nền đá dưới chân thì cũng không thể lay chuyển chút nào, theo khói đen dần dần bừng lên ánh đỏ của dung nham, hai mắt của Bel mở lớn, kéo Huyết Long về phía mình.

- Không, không, không....

Giọng nói của Xương vang vọng, nó cũng chỉ là một phần của Huyết Long, tuy có ý thức nhưng lại chẳng thể điều khiển Huyết Long theo ý nó, từ nãy đến giờ chỉ là bản năng của Huyết Long tự hành động, khi thấy Bel kéo Huyết Long lại gần, nó cảm thấy sự sợ hãi đang dâng trào trong ý thức của vật chủ.

- Đánh tao nãy giờ vui lắm nhỉ?

Khóe miệng Bel xé rách ra, bởi vì những vết rạn trên mặt, nó càng rách rộng hơn, ầm ầm ầm, trong người Bel như là những mảng lục địa đang di chuyển, nó phát ra tiếng động đinh tai nhức óc, không còn phun ra khói đen, mà là dung nham đỏ rực phun trào, xích sắt trên người đã đỏ lại càng đỏ rực hơn, như muốn hòa tan ra, Bel giẫm một chân lên lưng Huyết Long, hai tay ôm kiếm xương, kéo mạnh, giật nó khỏi lưng Huyết Long, những Mầm Thịt như những sợi vải mỏng bị sức mạnh của Bel xé rách, máu thịt bắn lên tung tóe, kèm theo tiếng kêu đau đớn của Xương, nhưng chưa dừng tại đó, từ những vết rách, cuối cùng dung nham cũng trào ra, phủ cả người nó trong nham tương, xích sắt cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, gãy nát, rơi xuống đất.

- Không...

Ầm....

Ngay sau đó là một vụ nổ kinh khủng, sức nóng gấp đôi bề mặt Mặt Trời bùng nổ dưới lòng đất, bao phủ toàn bộ mọi thứ nó đi qua vào trong, nung chảy, hòa tan, trần đá cũng bị phá hủy, nhiệt độ nóng chảy như suối phun hòa tan đất đá, xuyên qua tầng tầng lớp lớp, cuối cùng phá hủy mặt đất bên dưới những thảm cỏ xanh tươi, khiến cỏ cây gần đó khô héo trong chớp mắt, biến thành tro bụi, bị cột dung nham mang theo bắn lên không trung.

Leng keng...

Tiếng xích sắt va chạm vào nhau vang lên, thân hình Bel trở lại như cũ, xích sắt lần nữa quấn trên cơ thể, nó cứ thế thu nhỏ lại, trở lại hình dáng thường thấy, trên tay xách theo Huy với cơ thể cháy đen, trên người đều là vết nứt, không còn một giọt nước trong cơ thể, nhưng rất nhanh, Máu lập tức cứu chữa cho vật chủ của nó.

Bốp bốp bốp...

Tiếng vỗ tay vang lên sau lưng Bel, nó quay đầu lại nhìn, nhân vật mà nó cực kì ghét lại xuất hiện, Minh dẫn theo Trúc sau lưng, ngừng lại động tác tán thưởng vô vị của mình, cười nói.

- Không hổ danh là Ác Quỷ cấp cao nha, Huyết Long cũng có thể khống chế.

- Mi tới đây làm gì?

Bel buông Huy ra, da thịt vừa mới khôi phục tiếp xúc với mặt đất còn nóng hổi thì lập tức kêu lên một tiếng xèo, khói đen bốc lên, nhưng Bel không quan tâm, nó nhìn Minh với ánh mắt không mấy thiện ý, hỏi.

- Hềhhh, làm gì mà nhìn ta như đống rác vậy? Tới lấy chút đồ thôi mà.

Minh cười nói, nửa giây trước anh ta vẫn còn đứng đó, nửa giây sau anh ta đã biến mất, Bel giật mình xoay người lại, Minh đã đứng bên cạnh Huy, bàn tay xuyên qua lồng ngực của cậu, móc ra hai vật hình tròn, hai con ngươi vẫn còn động đậy, Bel lập tức vung tay đánh tới Minh, ngăn cản anh ta.

- Được rồi, Bel, không cần ngăn cản.

Tấm kính vỡ hiện lên, từ sau lưng Bel, Dung bước ra, nói, Bel ngừng lại, bỏ tay xuống, Minh đứng im tại chỗ, nhìn thấy sự xuất hiện của Dung thì hơi cúi người xuống, tay phải đặt lên ngực, nói.

- Nữ Hoàng điện hạ.

- Đi đi, giữa chúng ta lúc này, không cần phải tranh đấu người chết ta sống.

Dung nói, đỡ Huy lên, cậu ta vẫn còn hôn mê, Minh gật gật đầu, trở lại bên người Trúc, kéo cô ấy rời đi, Trúc không nỡ quay đầu lại nhìn Huy, nhưng nhìn thấy Dung, cô lại sợ, mím môi, hai bàn tay xiết chặt vào nhau, bước vào cánh cửa bóng tối của Minh mở ra, cả hai biến mất khỏi đây.

.......

.......

Khu Vực 79...

Trong một nhà hàng cao cấp, được trang trí phong cách thời kỳ Victoria, một cái bàn nhỏ được đặt ở giữa, bên trên chỉ có một quyển sách, một tách cafe và một cái tẩu thuốc, một người đàn ông mặc Âu phục đang vắt chân ngồi trên ghế, khuỷu tay chống trên bàn, tay đặt dưới cằm, nghiêng đầu đọc sách, thỉnh thoảng sẽ cầm tẩu thuốc lên hút một hơi.

Lúc này, một người bỗng kéo ghế đối diện của người đàn ông ra, ngồi xuống, người đàn ông ngẩng mặt lên, đó vậy mà là cha của Dung, Phạm Thế Hùng, ông Hùng nhìn người đàn ông đối diện, có chút khó nói nên lời, bởi vì người này chính là em trai của vợ mình, là thành viên của gia tộc Hadenous.

Blanko Hadenous.

- Chuyện đó không có kết quả đâu, đó là truyền thống của gia tộc, bao đời nay không thể thay đổi, chị ấy không thể thoát khỏi vận mệnh đã được đặt sẵn.

Blanko lật sách, nói mà chẳng nhìn ông Hùng, trên gương mặt của người đàn ông có tuổi của ông Hùng, hiện lên nét đau buồn, nhưng ông ấy lại lắc đầu, hai bàn tay siết chặt vào nhau, nói.

- Không, hôm nay tôi muốn nói về con gái tôi, truyền thống này phải thay đổi, cho dù tôi phải chết, tôi phải ngừng nó lại.

- Chỉ bằng ông thôi sao?

Blanko lật trang tiếp theo, thản nhiên nói, ông Hùng im lặng, quả thật, chỉ bằng một mình ông ấy, sẽ chẳng thể lật đổ một gia tộc hùng mạnh như Hadenous, nhưng mà, ông không muốn để con gái mình, bị gia tộc Hadenous đẩy vào vực sâu.

- Nhưng cậu không thể nhìn cháu của mình, bị đẩy vào kết cục như mẹ con bé chứ?

- Tôi không muốn, tôi hoàn toàn không muốn, nhưng tôi có thể làm gì, một kẻ thuyết ngôn cho gia tộc? Một kẻ vô dụng không có tài năng? Một kẻ bị phế truất bị đày ải đến vùng đất khác như tôi có thể làm gì được?

Dường như cảm xúc trong người Blanko đã đến đỉnh điểm và nó bùng nổ, ông ấy tức giận xé rách cuốn sách trong tay, đối mặt với ông Hùng, gầm lên giận dữ, nói hết những điều uất ức trong lòng ra, khuôn mặt đỏ rực lên, hai mắt đều vằn vện tơ máu, như một con thú hoang giận dữ muốn thoát khỏi cái lồng đang giam giữ mình.

- Suốt bao năm, gia tộc Hadenous luôn cố bồi dưỡng một Nữ Hoàng, nhưng chỉ có thất bại liên tiếp, chẳng ai có thể có được sự công nhận của Ác Quỷ cả, bà của tôi, mẹ của tôi, chị của tôi và những người phụ nữ khác của gia tộc, bọn họ bị gia tộc bắt ép ký kết Hợp Đồng với Ác Quỷ, để đổi lại gì? Trở thành một vật bị hiến tế.

- Tôi chỉ có thể chứng kiến họ bị đẩy vào con đường phải chết, tôi đau khổ, bất lực, lại sợ hãi, tôi đã hi vọng chị ấy sinh ra một đứa con trai, để bi kịch không thể lặp lại, chị ấy cũng có thể được giải thoát, nhưng kết quả thì sao?

- Tất cả là do anh, do anh cả.

Blanko càng nói càng tức giận, ông ấy cầm lên cây gậy đầu chim của mình, mũi nhọn chỉ về phía ông Hùng, ánh sáng đỏ lấp lóe dưới mũi gậy, ông Hùng vẫn ngồi im ở đó, đôi mắt đượm buồn nhìn Blanko, điều này càng làm Blanko tức giận, ánh sáng đỏ bắn ra, nhắm ngay ngực của ông Hùng bắn tới.

Phốc...

Máu tươi bắn lên không trung, bức tường được phủ da đằng sau bị tia sáng xuyên thủng, đốt cháy, Blanko thở hổn hển, chống gậy xuống đất để cơ thể không ngã, ông Hùng vẫn ngồi đó, mặc kệ máu chảy ướt đẫm da của ghế đang ngồi, bờ vai của ông đã bị tia sáng cắt qua, Blanko ở phút cuối đã thay đổi vị trí, khiến tia sáng lệch qua vai của ông.

- Chết tiệt, cút đi, tôi không muốn nhìn mặt của anh nữa.

Blanko quát, ông Hùng đưa tay bịt miệng vết thương lại, đứng lên, cúi người thật sâu trước mặt Blanko, mới quay đầu ra cửa, rời khỏi nhà hàng, Blanko lúc này mới ngã ngồi xuống đất, cây gậy đầu chim ngã sang một bên, ông ấy ngửa mặt nhìn bức tranh vẽ Thiên Chúa trên trần nhà, lẩm bẩm.

- Hỡi Chúa, liệu ngài có thể thay đổi vận mệnh?

.......

.......

- Tớ thích nhất là hoa hồng trắng, sự tinh khiết và đẹp đẽ đó khiến tớ cực kì thích luôn.

- Nếu thích thế thì sau này, tớ sẽ tặng cậu một bó luôn.

- Hứa nhé, hứa nhé.

- Ừm, tớ hứa.

Một bé trai gấp một bông hoa hồng làm bằng giấy báo lại, tặng cho cô bé kia, cô bé vui vẻ nói với cậu bé rằng, loài hoa yêu thích của mình là hoa hồng trắng, cậu bé mỉm cười, nói, cô bé nở nụ cười rạng rỡ, cầm tay cậu bé hỏi lại, cậu bé gật đầu nhẹ, khiến cô bé mừng rỡ nhảy cẫng lên, trên tay vẫn cầm chặt bông hoa hồng giấy mà mình được tặng.

......

- Đau đầu quá...

Huy ngồi dậy, cậu xoa đầu, để làm dịu cơn đau đang ở trong đầu, ánh mắt lờ mờ nhìn xung quanh, một căn phòng ngủ được trang trí đơn giản với tông màu trắng, nhìn lại, bản thân cậu đang nằm ở trên giường ngủ của ai đó, một tiếng ngáp mệt mỏi của ai đó phát ra ngay bên cạnh, Huy nhìn lại thì đó là Dung ngồi bên giường, nửa người nằm trên giường, ngủ thiếp đi.

- Hơ, cậu tỉnh rồi hả?

Dung cảm nhận được sự chuyển động thì ngồi dậy, xoa mắt, nói, Huy ừm một tiếng, cậu bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra cho đến khi bản thân bị Mắt rút cột sống, sau đó thì ý thức của cậu biến mất, chỉ còn lại giấc mơ lúc nhỏ của cậu, những ngày tháng mà cậu kết bạn với Dung, thời gian đó, Dung tạm thời được gửi ở cô nhi viện vì một số lí do gia đình, cậu còn nhớ như in lúc đó Dung đã khóc khá nhiều vì nhớ mẹ.

- Vậy cậu muốn ăn gì không? Tớ nấu cháo cho cậu nhé?

Dung đứng lên, bộ váy màu trắng rũ xuống che đi đôi chân dài, Huy lắc đầu, cậu thực sự không cảm thấy đói hay mệt, chỉ là, cơ thể cậu như tê dại, không thể cử động mà thôi, nhìn Huy đang nhìn quanh phòng mình, Dung nói.

- Gần đây “tớ” mới thay đổi phong cách đó, nhìn dễ thương chứ?

- Ừm, dễ thương lắm.

- C, cảm ơn nha.

Mặt Dung hơi ửng hồng, Huy còn chưa hiểu ra sao thì Dung đã đi ra khỏi phòng, còn nói mình sẽ nấu cho Huy một bữa, Huy dự định từ chối nhưng Dung đã đi ra khỏi phòng, cậu chỉ có thể ngồi ở trên giường, ngửi mùi hương nhàn nhạt trong phòng của thiếu nữ đang xộc vào mũi, cậu lại chẳng thể đứng lên, cơ thể dần dần đỡ tê dại hơn, nhưng cậu vẫn chưa kiểm soát được nó, chỉ có thể ngồi đó, cố gắng điều khiển cơ thể đứng lên, rời khỏi căn phòng này.

........

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại

Truyện Vô Ảnh Giả tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.