Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Đường Sụp Đổ

Tiểu thuyết gốc · 2696 chữ

.......

.......

Nửa tháng sau, Huy vẫn ở lỳ trong nhà, một phần vì trường học mới lại xảy ra chuyện, khiến trường phải tạm đóng cửa, sau nhiều cuộc điều tra và bắt giữ hung phạm, vụ án khép lại nhưng dư luận vẫn còn rất nóng nảy, khiến trường học bị nhiều sức ép, giáo viên không dám đi làm, học sinh không dám đến trường, trong nửa tháng này, Huy không nhận được bất kỳ nhiệm vụ nào, mỗi ngày chỉ cần ra vào Lãnh Địa, làm một vài nhiệm vụ lặt vặt để duy trì thời gian, thì cậu lại về nhà, ngồi trên ghế sofa với bốn bức tường trống rỗng.

- Martha?

- Hửm?? Đại ca, có chuyện gì thế?

Huy bỗng dưng gọi vọng vào nhà bếp, nơi Martha đang dùng nĩa gắp mì lên định bỏ vào miệng, Martha dừng lại đáp lại, nhưng sau đó là sự im lặng khó hiểu, Martha cầm dĩa lên, đi ra phòng khách, nhìn bóng lưng của Huy, hỏi.

- Gọi tôi có việc gì sao?

- Không có gì cả.

Huy lần nữa im lặng, thú thật thì cậu chưa từng cảm thấy khó chịu đến vậy, mười năm trôi qua một mình một bóng lại chẳng khiến cậu cảm thấy cô đơn, nhưng sau khi tiếp xúc đến nhiều bí mật mà mình chẳng hay biết, được gặp những người thân thiết, rồi lại phải chia tay họ, cảm giác hụt hẫng khó nói nên lời.

Đang Đang..

Điện thoại ở chế độ rung ở trên bàn phát ra âm thanh, cậu cầm lên xem, thì đó là số điện thoại của Dung, Huy tò mò mở máy nghe, đầu bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào của Dung, như cơn gió xuân thổi qua vành tai, ấm áp và thanh mát.

- Cậu có rảnh không? Hai đứa mình gặp nhau ha?

- Có chuyện gì sao, Dung?

- Một chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi, vậy nhé, tớ gửi địa chỉ sau.

Tít tít....

Dung nói xong thì tắt máy, Huy thấy có chút là lạ, nhưng mặc kệ điều đó, cậu đứng lên, đi vào phòng ngủ chọn một bộ quần áo khác, tắm và thay đồ, địa chỉ cũng được gửi đến, một tiệm trà trong trung tâm thương mại, mười phút sau, Huy đến nơi, cậu đã nhìn thấy Dung đang ngồi trong tiệm, cô mặc một chiếc váy dài trắng tinh, một tay cô đang chống cằm, một tay cầm quyển sách nhỏ đang lật ra, cộng thêm trang trí tinh xảo của tiệm trà, Dung như là nhân vật đang ở trong tranh vậy.

- Cậu tới rồi hả? Xin lỗi nha, tớ nhập tâm quá.

Khi Huy kéo ghế phát ra tiếng động, Dung mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nói, Huy ngồi xuống, nhìn cô bạn trước mặt, ngày hôm nay Dung cho cậu một cảm giác như là, Dung đang giấu một chuyện gì đó rất nặng nề, áp lực đến mức, bây giờ cô chỉ muốn xả hết nó ra.

- Cậu đang đọc gì vậy?

- Kinh Thánh đó.

Huy hỏi Dung, cô khép cuốn sách nhỏ lại, trả lời nhẹ nhàng, một nam phục vụ mang lên hai tách trà, của Huy là trà đen, của Dung là trà hoa lài, cô cầm tách trà lên một cách nhẹ nhàng, đặt lên bờ môi hồng hào, nhấp một ngụm nhỏ nước trà, Huy thì không uống trà, cậu chờ đợi Dung uống xong, lại hỏi.

- Vậy, hôm nay cậu hẹn tớ tới đây, là có việc gì?

- Không có gì, tớ chỉ muốn hỏi là cô bạn của cậu đi đâu rồi?

- Cậu nói ai cơ?

Tim của Huy dường như chậm lại một nhịp, cậu hề nghĩ Dung biết đến Trúc, khi cả hai kết bạn ở cô nhi viện, Trúc không hề có ở đó, hơn nữa, trong mười năm qua Trúc luôn là Thần Hộ Mệnh cho cậu và chưa hiện thân lần nào trước mặt một ai đó, sao Dung có thể biết đến Trúc được?

- Quý cô Thiên Sứ ấy đấy.

Dung thản nhiên nói, hai tay đan vào nhau, cằm đặt lên đó, mỉm cười nhìn Huy, cậu nuốt nước bọt, thử hỏi một bí mật mà bạn đang giấu diếm bỗng dưng bị bóc trần, ai thì cũng sẽ trải qua cảm xúc mà cậu có bây giờ, thấp thỏm và lo lắng.

- Sao cậu biết được cô ấy?

- Dễ ấy mà, trên người cậu lúc đó có những ánh hào quang rực rỡ mà chỉ có những kẻ ở bên dưới mới có thể thấy được.

Dung uống tiếp tách trà đã vơi một nửa, Huy im lặng một chút, cảm giác họng của mình khô khốc khó nói nên lời, cậu cầm tách trà lên và uống một ngụm lớn, nước trà ấm chảy qua cổ họng khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

- Bỏ qua chuyện đó đi, Huy, cậu có thích những câu chuyện thần thoại không? Về Thiên Đường, Địa Ngục và những tồn tại trị vì chúng ta?

- Không, tớ không thích chúng.

Huy trả lời câu hỏi của Dung một cách thẳng thừng, trên khuôn mặt của Dung thoáng qua vẻ thất vọng, nhưng cô nhanh chóng giấu nó đi bằng một nụ cười nhẹ, cô bỗng cầm quyển sách lên, đưa nó về phía Huy, nói.

- Vậy thì cậu nên tìm hiểu về chúng đi, rất cần thiết đấy.

- Rốt cuộc thì cậu có việc gì thế, cậu đang hành xử rất kỳ lạ đấy?

Huy không cầm lấy quyển sách, mà gặng hỏi Dung, cô im lặng không nói gì, đặt quyển sách lên bàn rồi đứng lên, bước đi ra khỏi tiệm trà, bỏ mặc câu hỏi của Huy, Huy hít một hơi thật sâu, cậu không đuổi theo Dung, mà cầm quyển sách lên, tựa đề của bìa sách chỉ đơn giản là bốn chữ được sắp xếp lệch lạc, mực trắng trên nền đen, Thiên Đường Sụp Đổ.

.........

.........

Khụ khụ...

Một bóng người với quần áo ướt đẫm máu tươi chui ra từ một vũng máu, anh ta ho khan, từ trong miệng phun ra những ngụm máu đã đổi màu thành tím sậm, quần áo rách nát và nơi ngực thì bị đốt cháy, có hình thù của một chữ Vạn (卐), Minh bước đi khập khiễng, những bước đi đều để lại một dấu chân đẫm máu trên thảm cỏ, Minh đi đến trước một cầu thang bằng đá, ngồi trên bậc thang, thở hổn hển.

- Ah, mấy tên điên đó, bám dai ghê thật.

- Anh không sao chứ?

Minh than thở, Trúc trong hình dạng của con mắt có sáu cánh bay ra, giọng nói của cô vang lên, Minh lắc đầu, chỉ tay về phía trên của bậc thang đá, nói.

- Nơi cần đến của cô là trên đó, cô có thời gian là nửa năm, nửa năm sau nếu cô không thể hoàn thành thử thách này, kết cục còn tệ hơn cả cái chết đấy.

- Nơi đó là đâu?

Trúc trở lại hình dạng con người, ngẩng đầu nhìn cầu thang đá dẫn lên tận trời xanh, mây mù che khuất đi phần trên cùng của bậc thang đá, hỏi Minh, Minh xé bỏ lớp áo trước ngực, dùng ngón tay chọc vào rìa vết thương, nơi vết rách chảy ra máu tươi, sau đó Minh di chuyển ngón tay, ngón tay như một con dao giải phẫu nhẹ nhàng lóc phần da trước ngực ra, khi đã lóc quanh vết thương có hình chữ Vạn kia xong, Minh thẳng tay cầm lấy chỗ vết thương, giật nó ra như một tấm vải, nhưng vết thương đã ăn sâu vào thịt, Minh chỉ lóc đi phần da ngoài, vết thương hình chữ Vạn vẫn còn đó, nhưng anh ta không quan tâm lắm, máu trên người cuộn trào, che lại nơi vết thương, tái tạo lại lớp da không tì vết, Minh lúc này mới trả lời Trúc chỉ bằng bốn từ.

- Thiên Đường Sụp Đổ.

.......

.......

Tích....

Nhân ngồi huỵch xuống ghế sofa, dùng khăn lau mái tóc vẫn còn ướt, tay khác thì mở TV lên xem, trên đó là tin tức của hôm nay, lễ truy điệu của hai chư tăng đã niết bàn sau khi việc điều trị gần nửa tháng qua không có kết quả, Nhân đổi một kênh khác, cũng là tin tức, thống kê tử vong và già hóa dân số đang tăng cao ở Nhật, Nhân lại đổi kênh, nhưng lại không thấy gì thú vị, cậu tắt TV đi, nằm xuống sofa.

- Nhân à, đi vào phòng mà ngủ đi chứ.

Giọng nói của Tuyền khiến Nhân bừng tỉnh, hóa ra cậu đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, Tuyền đang đứng ở phía sau sofa, hai tay đang chống bên hông, có vẻ hơi bực mình, Nhân cười hì hì đứng lên, đi vào phòng ngủ, nhưng khi cậu nằm trên giường, cậu lại chẳng thể ngủ được, Linh Miêu cuộn người nằm ở trên chăn, cái đuôi thò ra khỏi giường đang ngoe nguẩy và đung đưa, thỉnh thoảng còn kêu lên một tiếng rồi lại im lặng, dường như nó đang ngủ rất thoải mái.

“sssssssssssssssssssssssss”

“lrslrssldslrssllsllsslslssls”

Tiếng của rất nhiều người thì thầm bên tai những lời vô nghĩa khiến Nhân cảm thấy khó chịu, mỗi khi cậu đi ngủ, đều sẽ nghe được những âm thanh này, như là tiếng đài radio bị nhiễu được đặt sát bên tai vậy, nó chỉ mới xuất hiện gần đây, sau khi Nhân quyết định trở về nhà tổ, được ông nội đưa cho bọc vải đựng tro cốt của ông tổ nhà họ Nguyễn, cũng là người truyền lửa của Tử Linh Vương.

- Phiền quá đó, mấy người muốn cái gì?

Nhân bực bội ngồi dậy, quát, hành động này khiến Linh Miêu đang nằm ở mép giường bị hất ra, nó rơi xuống đất, đập phần mặt xuống sàn, tiếng kêu chát chúa của nó lập tức vang vọng khắp phòng, cùng lúc, những âm thanh xì xào kia cũng im bặt.

- Meo meo, chủ nhân, ngài cố ý đúng không?

Linh Miêu bụm mặt, bực bội lên tiếng, Nhân lại chẳng trả lời, lỗ tai yên tĩnh thì cậu liền ngã người xuống, chỉ hai hơi thở đã chìm vào giấc ngủ, bỏ mặc Linh Miêu đang trợn trừng mắt nhìn cậu, nó giận dỗi huếch mặt lên, đi ra phòng khách, cuộn người lại nằm trên sofa, tiếp tục giấc ngủ trong sự bực tức.

....

“Thời gian sắp đến”

“Bước đi nhanh lên đi”

“Vực sâu ở phía trước, nhưng phía sau là ác ma, chạy nhanh lên”

“Chậm một bước, tai họa sẽ ập lên đầu những kẻ chạy chậm”

.............

.............

- Ta còn bao lâu, Bel?

- Nửa năm, thưa Nữ Hoàng.

Dung ngồi trên một hòn đó bên bờ sông, chỉ là nước sông không phải là nước, mà là dung nham nóng chảy, hơi nóng đủ làm một người bình thường phải khiếp đảm đó lại chẳng ảnh hưởng đến Dung một chút nào, cô nghiêng đầu nhìn dòng sông, hỏi cái bóng đen đang quỳ một chân ở sau lưng cô, nó trả lời một cách cung kính đến tận xương tủy, như sợ có một chút bất kính nào trong từng câu chữ.

- Là vậy sao? Thật chẳng muốn chút nào.

Dung thở dài, nói một cách ủ rũ, Bel ngẩng đầu lên, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hành động của nó cứ lặp đi lặp lại như thế, Dung không quay đầu lại nhìn nó, nhưng lại biết nó đang định hỏi cái gì, cô ung dung trả lời Bel.

- Ta không cần thuyết phục cậu ấy đứng ở phe nào cả, bởi vì như thế chỉ làm khó cậu ấy thêm thôi.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả, cuộc chiến này đã được định sẵn rồi, mà, nhà chúng ta hình như có khách.

Dung ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời lại là mặt kính trong suốt, hình ảnh bên trong là ngôi nhà của Dung đang sống ở thế giới thực, nơi người cha của cô đang cần cù trong gian bếp làm bữa tối cho ông và con gái, ánh sáng đèn điện trong nhà bỗng dập tắt, một người mặc quần áo toàn thân màu đen đứng ngay sau lưng ông Hùng, mũi dao đã đặt ngay sau lưng ông Hùng, chỉ cách nhau chưa đến 1cm.

- Con bé đâu?

Người xâm nhập nói với ông Hùng, ông ấy ung dung đặt cái chảo trên tay xuống, vặn tắt bếp từ, dùng khăn lau hai bàn tay dính dầu mỡ, không quan tâm một kẻ đang chĩa mũi dao về phía mình, đưa tay lấy ra một cái dĩa, úp nó lên chảo rồi lật ngược lại, một món ăn đã xong, mặc dù bài trí hơi không được thẩm mỹ.

- Mi là người của giáo hội hay của nhà họ Zille?

Ông Hùng vẫn thản nhiên trò chuyện với gã xâm nhập, hắn ta kéo cái khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt của một người đàn ông già dặn, không ai biết rằng, người này lại từng ẩn nấp trong một căn hộ của một nam sinh cấp ba, lừa gạt cậu học sinh non nớt, trở thành người họ hàng xa của cậu ta, người đàn ông tiến sát lại gần ông Hùng, lưỡi dao kề vào động mạch trên cổ ông ta, nói.

- Ta là sát thủ, được thuê để giết công chúa của nhà họ Hadenous.

- Ồ, là vậy sao, thế thì may quá.

- May? Lão đang nói gì thế?

- Vì ta cảm thấy lạ, nếu như là người của giáo hội hay người nhà họ Zille thì, đáng lẽ mi phải thông minh hơn chút.

- Hả??? Khực...

Ông Hùng bỏ cái chảo vào bồn rửa, trò chuyện với tên sát thủ như là đang trò chuyện với bạn bè, tên sát thủ khó hiểu thốt lên, nhưng ngay sau đó, hắn đã cảm nhận được cơn đau từ trong xương tủy, máu tươi trào ra từ khóe miệng của hắn, gã sát thủ lảo đảo, rồi ngã khuỵu xuống, khóe mắt, lỗ tai, lỗ mũi và miệng đều chảy ra máu tươi, nhưng nó có màu sẫm, gã sát thủ trợn trừng mắt, gã không hiểu mình bị gì.

- Bởi vì tay chân của nhà họ Hadenous nhiều lắm.

- Không thể nào, nó chỉ là một thằng nhóc bình thường, khực, lý lịch của nó, khực....

Gã sát thủ ôm cổ họng, yết hầu của gã động đậy như một vật sống, khi gã nói, chỗ cổ họng bị thứ gì đó từ bên trong xé ra, những ngón chân nhọn của côn trùng gì đó đang ngoe nguẩy, khi nó tiếp xúc với không khí thì nhanh chóng rụt về, tiếp tục phá hủy tổ chức bên trong cơ thể gã sát thủ, ông Hùng rửa sạch cái chảo thì cất nó qua một bên, đi đến trước cái nồi thịt hầm, mở nắp, mùi hương của món hầm xộc vào mũi lấn át đi mùi nồng của máu, những con côn trùng kì lạ chui ra từ miệng gã sát thủ, giống như những con gián cực lớn, nhưng chúng có lớp vỏ cứng màu ánh bạc, chúng bò khắp cơ thể gã sát thủ, ăn sống từng chút một da thịt, rồi từ miệng chúng phun ra một loại dịch ăn mòn canxi, chỉ trong vòng năm phút đồng hồ, sự tồn tại của gã sát thủ đã biến mất.

- Làm tốt lắm, H2001.

Ông Hùng không quay đầu lại nhìn thanh niên đang đứng sau cánh cửa, những con côn trùng kia bò về phía cậu ta, chúng như những con vật nuôi hiền lành chui vào trong một cái giỏ đan bằng trúc, Tính, với số hiệu được nhà Hadenous đặt cho H2001 cúi đầu, nói.

- Vì sự an toàn của tiểu thư, đây là nghĩa vụ của tôi.

.......

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.