Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mầm Thịt

Tiểu thuyết gốc · 2676 chữ

..…

…..

Trường trung học Trần Quốc Tuấn.....

Sau sự kiện trường học bị thứ gì đó kì lạ tấn công, nhưng sau khi các học sinh kí qua Hợp Đồng thì trường học vẫn tiếp tục vận hành, Dung hôm nay đến trường như bình thường, khác với những Vô Ảnh giả khác phải thực hiện nhiệm vụ một cách bắt buộc thì cô tự do hơn họ rất nhiều.

Huỵch...

Một nam sinh đeo kính, dáng người gầy gò ngã xuống đất, cậu ta cố dùng hai tay và đầu gối để đứng lên thì một nam sinh khác gạt hai tay của cậu ta ra, đẩy ngã nam sinh đeo kính xuống đất, dùng giày hiệu đắt tiền giẫm lên bụng của nam sinh đeo kính, cúi người xuống rồi lấy mất mắt kính của nam sinh kia.

- Hahaha...

Tiếng cười trên nỗi đau của người khác vang lên rôm rả trong nhóm bắt nạt, dẫn đầu là nam sinh tên Bình, còn nam sinh đang nằm dưới đất tên là Mẫn, là một học sinh bình thường, bởi vì quá bình thường nên bị nhóm của Bình xem như mục tiêu để bắt nạt, cả nhóm của Bình bỏ đi mặc kệ Mẫn lọ mọ dưới đất tìm kính, tầm nhìn mờ nhạt của cậu bỗng nhìn rõ hơn, hai bên tai có cảm giác vật cứng cọ vào, ai đó đang đeo mắt kính cho cậu, một gương mặt xinh đẹp của một cô gái mà cậu chỉ có thể ngước nhìn, Dung đeo mắt kính cho Mẫn xong thì nói.

- Cậu có thể đứng lên được không?

- À được. C, cảm ơn...

Mẫn đứng lên, cúi người cảm ơn Dung, cô chỉ mỉm cười rồi nhanh chóng rời đi, Mẫn nắm chặt quần, cậu hít một hơi thật sâu, nhặt lên cái balo nặng trịch hơn bình thường, một vật gì đó dài nhô ra khỏi ngăn kéo, được quấn bằng vải trắng, bước vào trong khu vực lớp học, ngày hôm nay cậu đã mang theo tất cả can đảm mà mình có, để chấm dứt chuỗi ngày bất hạnh của bản thân.

Cạch...

Mẫn đi vào lớp học, liếc một vòng quanh, đã xác định được mục tiêu của bản thân, Bình và một người nam sinh khác, còn ba kẻ khác học ở một lớp khác, Mẫn đi đến bàn của mình, nơi đã bị vẽ lem luốc bằng những từ ngữ nhục mạ, cậu ngồi vào bàn, từ trong túi áo, lấy ra một cái hộp nhỏ, khi cậu mở cái hộp ra, bên trong là một vật hình cầu nhỏ, có màu đỏ hồng, những xúc tua thịt bỗng ngọ nguậy khiến cậu cảm thấy buồn nôn, nhưng Mẫn vẫn nhét nó vào trong miệng, nhắm nghiền mắt và cố nuốt nó vào bụng.

Mầm Thịt, người phụ nữ đó gọi đó như thế, nó có thể cho mình sức mạnh, sức mạnh mà một kẻ phàm tục không thể có, sự dũng cảm mà một kẻ thất bại không thể chạm đến, nấc thang đến đỉnh cao mà một người chỉ biết cúi người như cậu có thể bước lên.

- Ê, thằng bốn mắt, mày đem theo cái của nợ gì đến trường thế?

Bình đến trước bàn của Mẫn, đã cái cặp của Mẫn đang để dưới đất, nói, Mẫn cúi thấp đầu, khiến Bình không nhìn rõ gương mặt của cậu ta, không thấy Mẫn trả lời, Bình trở nên bực tức, nắm lấy đầu của Mẫn, lật nó ra phía sau, để gương mặt của Mẫn ngước lên, những sợi gân xanh nổi lên khắp gương mặt, đồng tử mở rộng ra kín cả tròng mắt, miệng ngoác rộng ra như một gã điên đang cười, khiến Bình giật mình hoảng sợ, ngã ngồi ở trên đất.

- Sao thế? Không phải gương mặt của thằng thất bại mà mày vẫn bắt nạt à? Muốn biết tao mang gì đến trường không? Thứ mà bọn mày nên chạy đi là vừa.

Mẫn cầm lấy vật được quấn bằng vải trong cặp ra, nói, Bình sợ hãi đứng lên, mồ hôi chảy như mưa trên mặt, hành động lạ của Bình khiến những học sinh khác chú ý, khi tất cả nhìn về phía Mẫn, sau đó là những nữ sinh hét lên sợ hãi, tất cả học sinh với khuôn mặt trắng bệch hoảng sợ chạy ra khỏi lớp, bởi vì trong tay Mẫn là một khẩu súng đã lên nòng.

Đùng...

“ Cánh hoa đỏ như máu rơi trên đất

Đó phải chăng là uất hận của hoa

Thi nhân không rõ trời đất không hay

Máu chảy thành sông, vong hồn oán thét.”

.....

.....

Trên thảo nguyên mênh mông, cỏ dại vàng ươm sinh trưởng mạnh mẽ trên mặt đất cằn cỗi, tuy được gọi là thảo nguyên nhưng nơi đây chẳng thể chăn nuôi gia súc, thực vật ở đây đều có chất độc, một đoàn xe ngựa đang di chuyển trên con đường giữa thảo nguyên, gồm 10 chiếc xe ngựa xếp thành hàng dài, mỗi chiếc xe đều chở một nhân vật quan trọng của Hồng giáo.

Coong... Keeng...

Ngay chính giữa đường đi, có hai người đàn ông đang đứng ở đó, một người cầm theo mõ, một người cầm theo chiêng, thỉnh thoảng lại gõ một cái, âm thanh vang lên giữa nơi đồng không mông quạnh, đoàn xe ngựa ngay lập tức dừng lại ở một khoảng cách xa, những hộ vệ mặc áo giáp sắt cưỡi ngựa lập tức dẫn đầu bao vây hai người đàn ông.

Nhân Khổ và Nhân Nạn vẫn ung dung người gõ mã kẻ khua chiêng, mặc kệ những hộ vệ với mũi kiếm sắc bén đang chĩa vào mình, leng keng, leng keng, tiếng chuông treo gió từ đâu đó vang lên, Thụy từ trong những bụi cây thấp chui ra, trên tay cầm theo cái chuông gió bằng thủy tinh đẹp đẽ, cô thấp thỏm lắc cái chuông gió, âm thanh của thủy tinh va chạm vào nhau vọng vào vòm tai của những tên hộ vệ, đôi mắt hung hãn bỗng trở nên mệt mỏi, mí mắt nặng nề rủ xuống, buông bỏ thanh kiếm trên tay, nằm rạp dưới đất ngáy o o.

Nghề nghiệp của Thụy là Người Thôi Miên và Lưu Ly là Người Chế Tác, cái chuông gió được Lưu Ly chế tạo riêng cho Thụy, khiến năng lực của Thụy tăng lên, trong vòng vài giây đã thôi miên tất cả hộ vệ, mà những người khác cũng xuất hiện, phân thanh hai nhóm trái phải bên cạnh đoàn xe hộ tống các Lệnh Sứ, lúc này cửa xe ngựa đồng loạt mở ra, mười người mặc áo choàng màu đỏ sậm với mũ trùm đầu bước xuống xe, ung dung như là ở đây chẳng có ai đang bao vây họ lại.

Ngọc Băng và Lưu Ly ở một bên, Song Hùng và Huy ở một bên, khi mười tên Lệnh Sứ bước xuống xe, ngay lập tức Song Hùng sử dụng Não khống chế lại một tên Lệnh Sứ cách hai người gần nhất, Huy nhảy vọt lên, cắt ra không khí đang cố cản lấy những bước chân, cậu giơ cao thanh katana quá đầu, chém xuống, máu tươi bắn lên kèm theo tiếng kêu thảm của gã Lệnh Sứ, bắt đầu cuộc chiến đẫm máu giữa hai bên.

- Nứt.

Một gã Lệnh Sứ hô lớn, mặt đất rung chuyển, vết nứt khổng lồ bỗng chạy dài dưới chân hắn, kéo dài đến chỗ Thụy đang sợ hãi chạy trốn, Nhân Khổ cất cái mõ đi, nắm tay nắm lại với nhau, đập xuống mặt đất, rầm một tiếng, vô số vết nứt mở rộng ra ngay dưới nắm đấm của ông ta, khiến vết nứt của gã Lệnh Sứ không thể mở rộng, Ngọc Băng nhanh chóng tiếp cận một tên Lệnh Sứ, hai tay được băng tuyết bao lại, mười ngón tay là mười băng nhũ nhọn hoắt, gã Lệnh Sứ còn chưa kịp hô lên, đã phải dừng lại để né tránh năm ngón tay sắc nhọn chộp về phía mặt hắn, Lưu Ly chạy vội tới chỗ Thụy, cầm lên cái chuông gió, nhanh chóng nâng cấp chuông gió bằng kỹ năng, khiến nó lớn hơn, dày hơn và hiệu quả mạnh hơn.

- Đều là người, đều phải trải qua Khổ, để ta giúp các người bớt khổ.

Nhân Khổ kéo áo xuống, lộ ra cơ thể cường tráng với hình xăm dữ tợn ở ngay ngực, ông ta khom người, hai bàn chân ghìm sâu vào mặt đất, ngay sau đó ông ta biến mất, bộp một tiếng như là pháo nổ vang, Nhân Khổ đã đến trước mặt một tên Lệnh Sứ, bàn tay duỗi thẳng ra, như là mũi giáo đâm xuyên qua lồng ngực Lệnh Sứ, tay kia chấp trước ngực, lẩm bẩm “đại từ đại bi”.

- Nạn.

Nhân Nạn với dáng người gầy gò chấp tay trước ngực, cúi người, một cảm giác lạnh gáy lan tràn, gương mặt của những Lệnh Sứ trở nên trắng bệch, cơ thể khuỵu xuống, ôm ngực, ôm đầu, ôm bụng, giống như những nơi đó của chúng đang rất đau, đau đến nỗi khiến chúng không thể nghĩ gì ngoài cách thoát khỏi cơn đau đó.

Leng keng...

Cuối cùng thì Lưu Ly và Thụy cũng xong, bắt đầu cố hết sức rung chuông, những gã Lệnh Sứ vừa nãy còn đang đau quằn quại thì lúc này lại cố gắng trợn trừng mắt, cơn buồn ngủ ập tới như sóng lớn, cho dù cố gắng chống lại thì cũng chẳng có ích lợi gì, khi bóng tối sụp xuống trước mắt, đó sẽ là bóng tối vĩnh viễn của chúng.

Huy dừng lại, để Song Hùng giết một Lệnh Sứ, từ lúc chuẩn bị kế hoạch, cả nhóm đã phân chia mỗi người chỉ được giết một Lệnh Sứ, sau đó thì nhường lại cho Nhân Khổ, Nhân Nạn và Thụy mỗi người một Lệnh Sứ vì bọn họ nhiệm vụ là ngăn lại đoàn xe, cống hiến nhiều nhất.

Ục ục ục...

- Hả???

Một vũng máu bỗng sôi trào từ dưới đất, nơi những dòng máu của những Lệnh Sứ đã chết tụ hợp lại với nhau, một bóng người đứng lên, vuốt vết máu dính trên cái mặt nạ trắng tinh khôi, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây, trong đó Huy là người không bất ngờ nhất, bởi vì cậu biết, không sớm thì muộn, Minh sẽ đến tìm cậu.

- Yahooo, lại gặp nhau nè.

Minh cười lớn, phất tay với Huy, những người trong đội cảnh giác nhìn anh ta, Nhân Khổ và Nhân Nạn nhìn nhau, trong mắt họ toát lên vẻ khác thường, dường như họ nhận biết Minh vậy, Huy im lặng không trả lời anh ta, mà lùi về sau, cậu không muốn, thực sự là không muốn.

- Chắc cậu đã nhớ ra hết rồi nhỉ? Thế thì thỏa thuận 10 năm kết thúc rồi, trả con bé lại đây.

Minh bỗng đổi giọng, Trúc xuất hiện sau lưng Huy, thở dài, cô biết ngày này cuối cùng cũng tới, 10 năm trước, Minh xuất hiện ở cô nhi viện, để cô trở thành Thần Hộ Mệnh cho Huy, cũng như từ đó ngăn Tai Họa trong người Huy chiếm xác, nhưng 10 năm sau, cô phải đi theo Minh, thực hiện nghĩa vụ của mình, nghĩa vụ của một Thiên Sứ, cho dù chỉ là Thiên Sứ Nhân Tạo.

- Không trả đấy !!!

Huy kéo tay Trúc lại, giơ ngón giữa lên trước mặt Minh, nói, có thể thấy hai bàn tay đang đan vào nhau của Minh run rẩy, từng sợi gân nổi lên trên bàn tay xiết chặt vào nhau, Trúc bất ngờ đứng lặng sau lưng Huy, phía sau lưng của người con trai mà cô đã đồng hành trong suốt 10 năm, đã cao lớn và vững chãi thế này rồi sao?

- Đại ca, người đó đáng sợ lắm đó.

Giọng nói sợ hãi của Martha vang lên bên tai Huy, cậu không có tâm tư nghe Martha càm ràm, cậu nhất quyết sẽ không để Trúc đi với Minh, cậu không muốn mất thêm một người bạn nào nữa, Minh hít một hơi thật sâu, hai tay cầm lên hai chuôi kiếm, chầm chậm rút nó ra, nói.

- Nếu cậu đã không muốn, thì tôi tự làm vậy. “Máu Chảy Thành Sông”.

Máu tươi không biết từ đâu phun trào, dòng lũ máu lan tràn ra khắp nơi, Thụy, Lưu Ly, Ngọc Băng và Song Hùng ngay lập tức lùi ra thật xa, tránh né dòng máu đang chảy dưới chân, Nhân Khổ và Nhân Nạn lại đứng im ở đó, Nhân Nạn chắp tay trước ngực, niệm những từ ngữ khó hiểu, dòng máu lập tức tránh qua chỗ hai người đang đứng, như một cái cọc giữa lòng sông, ngăn dòng nước ra làm hai vậy.

Huy đứng mũi chịu sào, dòng máu như là sóng lớn ập tới cậu, Trúc ngay lập tức biến thân, trở thành Lệ Thiên Sứ, hai tay che trước ngực, bốn cánh sau lưng mở ra, ánh sáng vàng thánh khiết dâng trào như ánh dương, sóng máu gặp ánh sáng thì như nước bị đun sôi, bốc hơi thành khói, nhưng bóng dáng của Minh đã không thấy đâu, Huy cầm chặt kiếm trong tay, ánh mắt quan sát xung quanh, dòng sông máu dưới chân cuộn trào, một thanh kiếm cắt ra sông máu, chém về phía Huy.

Huy ngay lập tức giơ kiếm lên đỡ lấy, nhưng bất ngờ là đó lại không phải là Minh, chỉ là một bóng người bằng máu cầm theo kiếm, trên khuôn mặt trống trải của bóng người đó bỗng xuất hiện một nụ cười nhếch mép, Huy lập tức xoay người, nhưng mọi thứ đã muộn, lưỡi kiếm của Minh đã đâm xuyên qua ngực Huy từ sau lưng, một tay khác thì đang nắm lấy cổ Trúc, nhấn xuống dòng sông máu dưới chân.

- Cứ phải rắc rối thế này cơ à?

Minh rút kiếm ra, Huy ngã xuống dòng sông máu, cơ thể dần dần bị máu nhấn chìm, tầm nhìn mờ dần, chỉ thấy Trúc từ từ thu nhỏ, ánh sáng vàng lấp lánh, cô ấy trở thành một con mắt với sáu cánh chim xung quanh, bị Minh cầm trong tay, sau đó cơ thể cậu trở nên nặng hơn, cảm thấy mình dần dần chìm vào một cái hồ nước sâu không đáy, xung quanh tối đen như mực, chỉ có phía trên mặt nước là sáng sủa, ánh sáng trắng mạnh đến mức không thấy rõ thứ gì phát ra thứ ánh sáng đó.

- Ôi, rắc rối tới nữa rồi.

Giọng nói than thở của Minh văng vẳng khắp không gian, Huy nhìn thấy nơi ánh sáng trắng đó có gì đó chuyển động, nhưng không nhìn rõ đó là gì, chỉ biết nó rất lớn, lớn đến nỗi cậu không nhìn rõ đó là một bộ phận hay là toàn bộ của thứ kia, không biết qua bao lâu, mình đã chìm xuống bao lâu, nhưng ánh sáng trắng đó vẫn chói lọi trước mặt, Huy lại nhìn thấy thứ gì đó chuyển động trong ánh sáng trắng đó, không hiểu sao, cậu lại nở một nụ cười vui vẻ, luồng ánh sáng trắng bỗng nhiên đổi màu thành đỏ như máu, mà Huy cũng không còn cảm giác chìm xuống nữa, cậu nhắm mắt lại, tưởng chừng sẽ ngủ một giấc thật lâu, dài đến mãi mãi, thì âm thanh đáng ghét của Minh bỗng vang vọng trong đầu.

- Chưa chết được đâu, thằng ngốc này.

.........

P/S : Etou, vì một số chuyện cá nhân nên truyện sẽ drop một thời gian, thật lòng xin lỗi.

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leonguyenx810
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.