Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Tín

Tiểu thuyết gốc · 2010 chữ

...

Mười năm trước, Huy và Trúc được viện trưởng nhận vào cô nhi viện, tưởng chừng như đó là một cuộc sống bình thường cho cả hai, nhưng không, viện trưởng là một kẻ điên, ông ta và những kẻ điên khác cùng thực hiện một kế hoạch tên là Thiên Sứ Nhân Tạo, dùng hình mẫu của Thiên Sứ, vô số linh hồn của trẻ con, nguồn năng lượng khổng lồ và Tai Họa, Mắt.

(Mắt có đến ba phần, trái, phải và giữa, Răng cũng có 66 cái, thường thì Tai Họa sẽ phân tán ra, vì thế Ảnh Bộ đặt ra rất nhiều số hiệu cho chúng, để dễ dàng phân loại, T104, Răng là tên gọi chung, sau đó là 106 - 171 đều là Răng, ít khi cùng hợp lại trong một vật chủ.)

Sau đó, viện trưởng lại dùng thi thể của trẻ con để đắp cơ thể của Thiên Sứ Nhân Tạo, nhưng ông ta không hề biết, Huy cũng mang trong người Tai Họa, mở phong ấn để Chuột Tinh chui vào cô nhi viện, ăn hết các thi thể lẫn những đứa trẻ còn sống, khiến cơ thể của Thiên Sứ không được đắp nặn hoàn toàn, từ đó quyền kiểm soát của ông ta với Thiên Sứ cũng bị mất và rồi ông ta cũng trở thành món ngon trong miệng Chuột Tinh, mà Chuột Tinh vẫn chưa thỏa mãn, nó muốn ăn cả Thiên Sứ và Tai Họa đang muốn chiếm lấy Huy.

Tiếp đó, một người thần bí xuất hiện, Chuột Tinh chỉ có thể rời khỏi, từ đó nó trở thành Thiên Thử Tinh Chủ, mà người thần bí kia đem Thiên Sứ biến thành Thần Hộ Mệnh cho Huy, Thiên Sứ không có cơ thể hoàn thiện, có thể tranh giành nguồn năng lượng từ Tai Họa trong người Huy để hoàn thiện, còn có thể giúp cậu ngăn không cho nó chiếm lấy cậu, giúp cậu sống tiếp mười năm.

- Bây giờ tớ nên gọi cậu là Trúc, hay là Lệ đây?

- Hì, gọi tớ là Trúc là được rồi.

..........

Ầm...

Một vụ nổ lớn xảy ra ngay giữa cuộc chiến, khiến cả hai bên Hồng giáo và Bạch giáo sững sờ, chỗ vụ nổ có hai bóng người nhảy ra hai hướng ngược nhau, Huy với cơ thể không một mảnh vải che thân, nhưng những chỗ nhạy cảm lại được ánh sáng vàng che khuất, còn người còn lại không ai khác là Song Hùng, chỉ là lúc này cậu ta hơi khác thường, toàn bộ tóc dựng đứng, hai mắt trắng đục, trên người có khói trắng bốc lên, nhìn không giống cậu ta lúc bình thường.

- Huy, cậu bạn này của cậu bị Tai Họa kiểm soát rồi.

Giọng nói của Trúc nói ở bên tai Huy, cậu ngạc nhiên nhìn kỹ Song Hùng vài lần, từ khí chất đến tư thế đều không giống Song Hùng, như một người hoàn toàn khác, “Song Hùng” cũng khó chịu nheo mắt đánh giá Huy, nó kiểm soát Song Hùng bởi vì bản năng, nó bỗng cảm giác được Tai Họa khác ở gần nó, mà còn rất mạnh, khiến nó phải ngay lập tức chống trả theo bản năng, kiểm soát vật chủ, sau đó chạy trốn, bởi vì nó là Tai Họa yếu nhất, nếu như chỉ tính đơn lẻ thì nó là mạnh nhất, nhưng trước mặt nó không phải số lẻ.

- Ừm, cậu ta sẽ không sao chứ?

- Không sao, chỉ là mất nhận thức tạm thời thôi, không phải bị chiếm hữu ngược nên không sao đâu.

- À thế thì tốt, cứ kệ cậu ta như thế đi.

Huy và Trúc trao đổi, sắc mặt của Não thay đổi, hoặc là nói một phần ý thức của Song Hùng khiến sắc mặt của cậu thay đổi, sau đó Song Hùng lại trở về như lúc đầu, Não không còn cảm thấy nguy hiểm nữa, Song Hùng hậm hực khoanh tay trước ngực, không nói lời nào, Huy cũng không cần cậu ta cứ lải nhải bên tai nên cứ mặc kệ cậu ta, rời khỏi chiến trường.

- Xuỵt, nè, chàng trai, gọi cậu đó.

Khi đi qua một góc phố, một giọng nói kì lạ vang lên sau lưng Huy, rất nhỏ, như không muốn ai chú ý đến vậy, Huy quay đầu lại nhìn, trong một con hẻm nhỏ, một người mặc quần áo kín mít, khăn che mặt, đang ngoắc tay gọi cậu đến gần, Huy không do dự gì mà đi đến, Song Hùng cũng đi theo cậu, cả hai cùng đi vào con hẻm nhỏ, người đàn ông dòm ngó xung quanh bên ngoài con hẻm, sau đó mới đi vào trong.

- Mời hai vị theo tôi.

- Từ từ đã, ông là ai?

Song Hùng lên tiếng nói, người kia dừng lại, kéo mũ trùm đầu xuống, mái tóc hoa râm được cắt ngắn, sau đó là khăn che mặt cũng bị cởi ra, gương mặt góc cạnh của một người đàn ông trung niên lộ ra, phong trần, uy nghiêm, hung dữ, nhiều loại khí chất xuất hiện trên mặt người đàn ông, ông ta đưa tay lên ngực, hơi khom người, nói.

- Tôi là phó tướng của đại quân Kháng Chiến, William Laudau, hẳn hai vị không phải là người của hai tông giáo kia nhỉ?

- Đúng vậy.

Huy trả lời câu hỏi của William, sau khi bỏ qua nhiệm vụ lựa chọn tông phái thì một nhiệm vụ khác xuất hiện, tuy không thể tham gia vào hai tông phái nữa, nhưng nhiệm vụ chính cũng thay đổi, từ hạ bệ một tông giáo trở thành diệt trừ tín ngưỡng đang đầu độc cả vương quốc.

- Nếu vậy thì xin mời các vậy theo tôi, quốc vương đang đợi ở sảnh đường.

William ra hiệu mời hai người Huy đi vào ngôi nhà, sau đó ông ta mở ra một cái nắp hầm bằng gỗ được phủ dưới tấm thảm cũ kỹ, bên dưới là đường hầm tối tăm, William lấy ra một tấm vải được thấm dầu, quấn vào một que củi, dùng một que diêm để thắp sáng, soi sáng con đường hầm tối tăm, cả ba cùng nhau đi vào trong đường hầm, khoảng chừng sau 15 phút, William đi đến cuối đường hầm, một cầu thang bằng đá dẫn lên trên, trước mặt họ là một cánh cửa gỗ lớn, William đẩy cánh cửa ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào.

Một khuôn viên rộng rãi với hoa tươi, cây cỏ, những đình nghỉ mát tao nhã bên cạnh hồ nước, binh lính mặc áo giáp sắt ngay lập tức chạy đến vây quanh ba người, sau khi xác nhận với William thì mới cởi bỏ vòng vây, cho phép Huy và Song Hùng đi đến trước một đình nghỉ mát, một người đàn ông từ trong đình nghỉ mát đi ra, ông ta ăn mặc rất giản dị, nhưng không thể giấu đi sự oai hùng trong từng bước đi, cơ thể cường tráng của một người thường xuyên phải vận động mạnh gồ lên dưới lớp áo, khí chất sát phạt còn mạnh mẽ hơn William gấp mấy lần.

- Quốc vương, đây là hai vị khách Vô Tín mà thần vừa mới mời đến, hai vị, đây là quốc vương của vương quốc Hồng Địa, ngài Rapheal Nivaros.

William quỳ một chân xuống trước mặt người đàn ông, nói, sau đó quay đầu lại nói với hai người Huy và Song Hùng, Rapheal lườm mắt nhìn hai người, Huy cảm nhận được đó như là ánh mắt đánh giá của một con thú đang chuẩn bị săn mồi, nó phải xem mình so với con mồi trước mặt này, có bao nhiêu phần trăm con mồi sẽ chạy thoát khỏi thợ săn là nó.

- Hừ...

Trúc hừ nhẹ, trong mắt của Rapheal hiện ra một con mắt khổng lồ sau lưng Huy, nó trừng mắt nhìn ông, cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc cơ thể, khiến ông ta không còn dám dùng ánh mắt đánh giá nhìn Huy nữa, ông ta hắng giọng, đưa tay lên ngực, nói.

- Kính chào hai vị khách Vô Tín, như William đã nói, tôi là quốc vương của Hồng Địa, người bị hai tín ngưỡng kia đè đầu cưỡi cổ, trong mắt dân chúng chỉ là một tên vua bù nhìn cho dù bản thân phải chống lại đủ các quân đoàn ngoại xâm, chinh phạt các vùng đất mới, nhưng trong mắt dân chúng, đó chỉ là phước lành của vị thần họ tín ngưỡng ban cho.

Rapheal nói một tràng dài, Huy cười trừ, không muốn nói thêm gì, Song Hùng nhún vai, cậu cũng hiểu thực trạng của cái vương quốc này, dân chúng đều bị tẩy não cả rồi, quốc vương mà là kẻ vô dụng thì cái vương quốc này cũng phải tàn lâu rồi, sau có thể tồn tại đến bây giờ.

- A hèm, vậy các vị đây, có sẵn lòng hợp tác cùng với ta, lật đổ tín ngưỡng ngu muội đó chứ?

Rapheal đưa tay ra, nói, Huy không do dự bắt tay ông ta, dẫu sao thì sau khi ông ta nói xong, nhiệm vụ của cậu cũng thay đổi, Song Hùng cũng nhận được thông báo, độ cống hiến được tăng thêm 1%, trận doanh thay đổi thành Vô Tín, mà càng đặc biệt hơn là, trận doanh này lại có đến 13 người đang tham gia.

- Vậy mời hai vị cùng những Vô Tín giả khác tụ hợp, William sẽ bàn giao một vài sự vụ cho hai vị, cảm ơn rất nhiều.

Rapheal ra hiệu cho William, nói, William đưa tay mời Huy và Song Hùng đi đến một đình nghỉ mát khác, rộng rãi hơn, có cả bàn tiệc với đủ loại đồ ăn và trái cây, còn có nước hoa quả ép và rượu vang, bên trong đình nghỉ mát có mười một người khác, gồm 7 người nam và 4 người nữ, tuổi tác từ 19 - 40 tuổi.

Gần Huy và Song Hùng nhất là hai người nam, tuổi lớn hai cậu một chút, chắc khoảng 19, 20 tuổi, một người có dáng thấp, gầy, làn da ngăm đen, tóc mái che một bên mắt, anh ta không che giấu tên mà thể hiện ra, Atland, màu tím, người bên cạnh anh ta thì dáng người mập mạp, làn da trắng trẻo, anh ta cũng không giấu tên, Tường Thịt, màu tím.

Ngồi cạnh lan can là một nhóm bốn người, ba nam một nữ, đều không giấu tên, Khải, xanh dương, Thế, xanh dương, Linh, xanh dương và Hương, xanh dương, bên cạnh bọn họ là là hai người đàn ông lớn tuổi, một người gầy và một người cao lớn, người gầy tên là Nhân Nạn, màu đỏ, người kia tên là Nhân Khổ, màu đỏ.

Còn lại là một nhóm ba cô gái trẻ, mỗi người đều rất xinh đẹp, ai cũng có vẻ đẹp riêng, khi cả ba đứng cùng một chỗ thì như một bức tranh được vẽ tuyệt mỹ, cô gái với biểu cảm ngại ngùng, ngây thơ tên là Thụy, màu tím, còn một người khác thì lại ăn mặc rất cá tính, tóc buộc đôi ngựa, Lưu Ly, màu tím và người cuối cùng thì khuôn mặt lạnh lùng, dường như là cả một ngọn núi băng khiến ai cũng không dám đến gần, Ngọc Băng, màu tím.

- Ah, chào mọi người, tụi tui là thành viên mới.

Song Hùng với tính cách hướng ngoại trước tiên là oang oang cái mồm lên, bắt đầu nói chuyện đằng đông, giao tiếp đằng tây, 11 người lạ mặt trong phút chốc đều biến thành người quen, chỉ có Huy là đánh giá từng người, nhất là Nhân Nạn và Nhân Khổ, hai người này cho cậu cảm giác kỳ lạ nhất, khó giải thích nhất.

.......

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leonguyenx810
Thời gian
Cập nhật Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.