Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mồi Lửa

Tiểu thuyết gốc · 2729 chữ

Trong lớp sương mù, Nhân bước đi từng bước một, bởi vì sương mù quá dày, phương hướng gần như không thể xác định, Nhân có cảm giác như mình đi lạc vào một nơi khác mà không phải bãi tha ma cậu đang đi đến, Linh Miêu đi ở dưới chân Nhân, nhìn ngang nhìn dọc, dường như đang cố quan sát cái gì đó trong sương mù.

- Chủ nhân, hình như, chúng ta gặp kẻ lạ mà quen rồi.

Linh Miêu biến thành hình người, đôi mắt xanh lục như nhìn xuyên qua lớp sương mù, nhìn thấy bóng của một con chim cú mèo bay lượn trên không trung, rất nhanh, màn sương mù bị xé ra, một con chim cú mèo lông xám, thân hình to lớn bay ra, hai mắt của nó xoay vòng, hai cánh vỗ nhẹ, đáp xuống đất, nó khép hai cánh vào người, hai chân đứng thẳng trên mặt đất, cao tới 1m6.

Cúc cu...

- Cú Gọi Hồn...

Linh Miêu lẩm bẩm, con chim cú kêu lên một tiếng, dưới cánh chim bỗng rủ xuống hai cánh tay trắng nhợt, một cây gậy xuất hiện trong tay nó, đầu gậy gõ xuống đất, chống cơ thể của cú mèo, lớp lông chim bỗng trượt về sau, lộ ra phần cơ thể người, một mái tóc trắng bạc, một lão già lưng còng với thân chim cú.

- Linh Miêu, đã lâu không gặp, còn đây, hẳn là hậu duệ của Nữ Vương?

Cú Gọi Hồn nói chuyện bằng cái giọng khàn đặc, như một người gần đất xa trời, nó chống gậy đi chậm tới, Linh Miêu cầm tay Nhân, lắc lắc, ra hiệu cho cậu, Nhân cũng biết về Cú Gọi Hồn, nó tuy là Tử Sĩ, nhưng khác với những Tử Sĩ khác, nó không hoàn toàn phục tùng Tử Linh Vương.

- Biết không, năm đó Nữ Vương đến tìm lão già này, muốn sự phục tùng từ lão đây, bởi vì ả ta cảm thấy, ta sẽ có uy hiếp với ả, một miếng bánh lớn, càng ít người ăn thì càng được ăn nhiều, chỉ cần lão phục tùng, không dám tranh giành, thì ả ta sẽ được lợi cả đôi đường.

Cú Gọi Hồn vừa đi vừa nói, sương mù dần dần tan đi, Nhân đang đứng ở giữa bãi tha ma, mỗi lần đầu cây gậy gõ xuống đất, những nấm mồ ở đây rung lên đều đều, như là trái tim đang đập, từng nhịp từng nhịp đều đặn, khi Cú Gọi Hồn nói xong, những nấm mồ đất nứt ra, từng cái xác thối rữa bò ra từ khe nứt, cơ thể đã bị phân hủy, rách nát, tàn tạ, còn có giòi chui ra từ những cái lỗ trên cơ thể, rơi trên nền đất.

- Nhưng cho dù ả có mạnh đến đâu, vùng vẫy cỡ nào, thì vẫn không chạy thoát khỏi vận mệnh, mà thôi, chuyện quá khứ, nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có hiện tại, nếu ta không thể trả thù ả, thì để hậu duệ của ả, trả món nợ này.

Cú Gọi Hồn gầm gừ, lũ xác chết lít nhít như là binh lính nghe thấy tướng lệnh, chạy khập khiễng tới trước mặt Nhân, từ bốn phương tám hướng bao vây cậu lại, giơ lên bàn tay chỉ còn lại xương trắng, chực chờ chụp lấy cơ thể Nhân, xé xuống những khối thịt non mềm, như lũ cá ăn thịt ăn tươi nuốt sống con mồi của chúng.

Nhân lôi móc câu ra, ngọn lửa màu xanh chạy dài trên sợi xích, cậu xoay sợi xích, tiếng xé gió kêu lên vùn vụt, những xác chết đó nhào tới, đụng vào sợi xích xoay tròn thì bị đánh bật ra, ngã lăn trên đất, chỗ bị chạm trúng bốc lên ngọn lửa màu xanh lá, da thịt còn sót lại bị nhen lửa, ngọn lửa càng bùng lên dữ dội, những xác chết phía sau giẫm lên những kẻ ngã xuống cũng bị ngọn lửa nhen nhuốm, cơ thể trở thành một bó đuốc rực rỡ giữa đêm.

Cú Gọi Hồn đi chậm ở ngoài vòng vây, ánh mắt bình thản nhìn Nhân, cho dù hiện tại nhìn cậu rất thoải mái, nhưng nó chắc chắn cậu sẽ không kiên trì được lâu, mà số lượng xác chết rất nhiều, từ từ mài hết thể lực của Nhân chỉ là chuyện sớm muộn.

Quả nhiên không lâu sau, tốc độ xoay của Nhân chậm dần, đám xác chết lách qua khoảng trống, nhào tới Nhân, Linh Miêu lao vụt tới, móng vuốt lấp lóe ánh sáng lạnh, mười ngón tay như lưỡi dao cạo xoẹt qua cơ thể lũ xác sống, bất kể là thịt vẫn là xương, như là giấy mỏng bị nó cắt qua, cơ thể phân thành nhiều khối rơi xuống đất.

- Chủ nhân...

Linh Miêu sắc mặt khó coi nhìn Nhân, Nhân buông lỏng sợi xích ra, nghiến răng, từ trên người cậu bốc lên khói đen, Quỷ Phân Thây và Quỷ Đoạn Đầu bị Nhân kêu gọi ra, hai bọn chúng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị một đám lớn xác chết bao vây lại, tay xé mồm cắn, như là hổ báo điên cuồng cắn xé hai bọn chúng, nhưng cũng vì thế, áp lực của Nhân giảm xuống, hít một hơi thật sâu, Nhân thu lại sợi xích, cầm lấy móc câu, coi nó làm vũ khí, như một cái lưỡi liềm chặt xuống đầu một cái xác sống, cơ thể của cái xác sống từ trên xuống dưới tách ra làm đôi, mùi hôi thối của xác thịt phân hủy xộc lên mũi, nhưng Nhân không coi vào đâu, xoay người chặt ngang một cái xác sống khác.

Quỷ Phân Thây và Quỷ Đoạn Đầu dùng oán khí đẩy lùi những xác sống bám lấy bọn chúng, tạo ra một khoảng trống cho bọn chúng, nhìn cơ thể thủng chỗ này rách chỗ kia của chúng đang được oán khí chữa trị, Nhân cũng không nhìn thêm nữa, chú tâm vào lũ xác sống đang bao vây mình, mà một nhóm xác sống khác cũng chia ra bao vây Linh Miêu, chiến trường lập tức phân thành bốn chỗ khác nhau.

- Vậy mà còn thuần phục nhiều Tử Sĩ khác đến vậy?

Cú Gọi Hồn cũng hơi ngạc nhiên, nó cứ nghĩ Nhân nhiều nhất là tìm về được Linh Miêu, dù sao thì 12 Tử Sĩ sau khi Tử Linh Vương chết trận, đều phân tán khắp nơi, tự tìm đường sống, thu thập được 3/12, đã là rất khả quan, nhưng Cú Gọi Hồn còn chưa rõ, 12 Tử Sĩ đã không còn lại bao nhiêu.

Thời gian trôi qua, Quỷ Phân Thây, Quỷ Đoạn Đầu, Linh Miêu dần dần kiệt sức, cho dù bọn nó có thể dùng oán khí chữa trị thương tích, nhưng cứ kéo dài mãi như thế thì cũng sẽ có lúc cạn kiệt, mà những xác sống kia thì vẫn còn nhiều lắm, Nhân thở hổn hển, cậu đã tiếp cận cực hạn thể lực của bản thân, sắp không duy trì hình thái Không Máu được bao lâu nữa.

- Kết thúc rồi !!!

Cú Gọi Hồn ung dung, chỉ huy đám xác sống tiếp tục xông lên, Nhân hít một hơi thật sâu, dùng hai điểm thuộc tính còn dư, tăng vào Thể Lực, tiếp tục chiến đấu, Linh Miêu, Quỷ Phân Thây và Quỷ Đoạn Đầu cũng không có cách nào khác, bọn chúng nếu không giúp Nhân sống sót, thì kết cuộc cũng sẽ chẳng khá hơn Nhân là bao.

- Đủ rồi...

- Nhưng mà...

- Tao nói đủ rồi...

Một giọng nói khác vang lên sau lưng Cú Gọi Hồn, một bóng người cao lớn nhìn chằm chằm xuống nó, khiến Cú Gọi Hồn cả người đều run lên, nó nghiến răng, cố gắng phản bác, nhưng người kia lập tức ngắt giọng, nó đành chỉ huy đám xác sống dừng lại, đám xác sống ngã xuống đất, chui vào trong nền đất, biến mất như chưa từng tồn tại, Cú Gọi Hồn biến thành hình cú, gọi lên sương mù, bao phủ nó và bóng người kia.

- Các ngươi còn tác dụng, cố vùng vẫy đi, thời đại này còn cần các ngươi.

- Khoan đã...

Trước khi hoàn toàn biến mất, giọng nói của người kia vang lên sau lớp sương mù, Nhân hô lên, nhưng sau đó cậu liền thở hổn hển, mặt nạ Không Máu biến mất, cậu quỳ một chân xuống đất, nhìn về phía sương mù đã tan hết, không còn bất cứ thứ gì ở đó cả, Linh Miêu trở về hình mèo, nằm ở trên đất, miệng hô hấp không khí như là chưa từng được hít thở, Quỷ Phân Thây và Quỷ Đoạn Đầu cũng mệt mỏi trở về trên người Nhân.

Đến tận đây, Nhân mới nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ Ảnh Giới cho rằng Cú Gọi Hồn rời đi tương đương với làng Đất không còn hiểm họa, Nhân quả quyết rời khỏi Ảnh Giới, cậu đã không muốn ở lại đây thêm nữa, trở về thế giới thực, Nhân chui vào phòng tắm, vặn mở vòi hoa sen, nước ấm xối lên cơ thể, để suy nghĩ của cậu trở nên mông lung.

Con đường mình đang đi, đúng sao?

.............

Huy lúc này ngồi trong công viên, cơ thể đã ướt đẫm mồ hôi, nhìn những người đi đường đang vội vàng, cảm giác bồn chồn khó tả xuất hiện trong lòng, từ sau khi trở thành Vô Ảnh Giả, nhiều chuyện cứ thế ập tới, đào bới ra cánh cửa mà cậu đã cố đóng lại để che đậy ký ức.

- Xin chào cậu, cậu hẳn là D-810? Hay đúng hơn là Hoàng Huy?

Một giọng nói nữ tính vang lên sau lưng Huy, cậu khó hiểu quay đầu lại, đằng sau là một thiếu niên và một thiếu nữ, mặc quần áo của học sinh trung học phổ thông, có vẻ là trường từ Khu Vực khác chứ không phải Khu Vực 81 này, thiếu nữ với mái tóc màu vàng nâu nhạt, khuôn mặt xinh xắn nhưng lại không có mấy biểu cảm trên mặt, mang theo nét đuộm buồn, thiếu niên là một người cao, gầy, tóc đen ngắn, đội một cái mũ lưỡi trai, khuôn mặt thờ ơ.

- Hai người là ai?

Đối với người lạ mặt, biết tên thật của mình, mà còn có biệt hiệu kì lạ gì đó, Huy trước tiên cảnh giác, giữ một khoảng cách với họ, cô gái lấy từ trong ví ra một tấm danh thiếp, bên trên có hình vẽ của một ngọn đuốc, bên dưới có hai chữ lớn màu đỏ, Mồi Lửa, đằng sau là ghi chép thông tin về Mồi Lửa.

Một nền văn minh bắt đầu từ một mồi lửa nhỏ, là hi vọng thắp sáng cho tương lai, nối tiếp và phát triển nền văn minh của một chủng tộc, chỉ cần vẫn còn một mồi lửa nhỏ, thì hi vọng vực dậy của nền văn minh đó sẽ không mất đi, mãi mãi. Ngoài ra, phía dưới còn viết tên của cô gái này, Thu Huyền, 17 tuổi, số hiệu D707.

- Cậu ta là Song Hùng, số hiệu D868.

Thu Huyền chỉ vào thiếu niên kia, nói, Huy hơi không hiểu số hiệu mà họ nói là gì, Thu Huyền cũng nhận ra Huy không có hiểu biết về số hiệu, cô bắt đầu nói về Ảnh Bộ, tổ chức do chính phủ lập ra để quản lý Vô Ảnh Giả trong nước, về các tổ A, B, C và D, mỗi con số đại diện cho một cá nhân hoặc một sinh vật, tuy nhiên số lớn hơn không có nghĩa là cá thể đó mạnh hơn những số hiệu khác, mà độ nguy hiểm của một số hiệu được phân chia bằng một cách khác.

Cấp độ nguy hiểm của một cá thể được chia làm 11 cấp, Người, gồm bốn cấp ảnh hưởng, cấp 1 ảnh hưởng 1-10 người, cấp 2 ảnh hưởng 11-40 người, cấp 3 là 41-70 người, cấp 4 là 71-99 người, Khu Vực chia thành hai cấp là Nhỏ và Lớn, Xã Hội, Quốc Gia chia thành hai cấp Nhỏ và Lớn, Thế Giới, Văn Minh. Nhưng hiện tại thì chỉ có duy nhất một người có ảnh hưởng cấp Quốc Gia Lớn mà thôi.

Mà thế lực tên Mồi Lửa này chính là được người có ảnh hưởng lớn nhất kia tiếp nhận từ người tiền nhiệm, chiêu mộ Vô Ảnh Giả khắp nơi trên toàn thế giới, độ trải rộng đã gần như là toàn cầu, giao dịch giữa các Vô Ảnh Giả ngoài đời đều do Mồi Lửa làm trung gian, độ uy tín không ai sánh bằng, cho nên Mồi Lửa có thể nói là thế lực mạnh nhất và giàu nhất trên thế giới.

Ngoài ra, Huy còn biết được một bí mật, mà chắc cũng không nên gọi là bí mật, đó chính là Quy Luật của Ảnh Giới, nó có một chu kỳ được gọi là Luân Hồi, cứ 100 năm nó sẽ đóng lại, cự tuyệt tất cả Vô Ảnh Giả ra vào, nhưng trước 100 năm này, là 100 năm cực kì thịnh vượng, số lượng Vô Ảnh Giả nhiều nhất, tài nguyên cũng nhiều nhất, mà 100 năm này, vừa mới bắt đầu lại cách đây 10 năm.

- Chẳng trách, mặc dù có nhiều người lớn tuổi hơn mình, nhưng cấp bậc lại không có cao hơn mình bao nhiêu, tức điểm bắt đầu của một nhóm người có thể sớm hơn, cũng có thể giống nhau.

Huy biết được chuyện này thì tự nói trong lòng, giờ cậu mới biết, Ảnh Giới cũng không phải lúc nào cũng mở ra, mà sẽ có chu kỳ đóng mở nhất định, giống như là nó không muốn có một kẻ quá mạnh, thoát khỏi sự kiểm soát của nó vậy.

- Khoan đã, hai người vẫn chưa nói lý do vì sao tiếp cận tôi đấy?

Huy nói, Thu Huyền cũng ngừng nói, cô ra hiệu cho Song Hùng, cậu ta lấy từ trong cặp sách ra một xấp các tờ giấy, tờ đầu tiên là ảnh của Huy và một số thông tin cá nhân của cậu, nhìn kỹ tiêu đề thì là đơn nhập học, trường trung học phổ thông Trần Quốc Tuấn, Khu Vực 80, dưới cùng có hai dấu mộc, một đen một đỏ, màu đỏ có hình ảnh của một ngọn đuốc, mà màu đen lại là một hình người đội mũ choàng, cuối cùng hết là một dòng chữ, số hiệu 810.

Huy cầm xấp tờ giấy, lật xem tờ bên dưới, vẫn là đơn nhập học, nhưng ảnh lại là của Dung, vẫn là những thông tin bình thường, vẫn là hai dấu mộc, dòng cuối cùng là số hiệu D969, Huy tiếp tục lật xem, đằng sau là Nhân, Luân, Tính và một số học sinh cùng trường khác, Huy thở phào khi Nhân vẫn chưa được đánh số hiệu, chỉ có Dung và Huy mới có, khiến cậu an tâm hơn, chí ít Nhân vẫn chưa bị lộ mình là Tử Linh Duệ.

- Đây là?

- Đơn nhập học vào trường học của bọn tôi, đây là kế hoạch của Mồi Lửa và Ảnh Bộ, tập hợp những số hiệu bên ngoài về cùng một chỗ, cũng như định trước một số thanh thiếu niên có tiềm năng trở thành Vô Ảnh Giả.

Huy hỏi, Thu Huyền cũng không ngần ngại gì trả lời cậu, Huy hiểu rõ, cậu cất đống tài liệu đó vào túi đeo hông, hơi nặng và chật nhưng cũng không quan trọng lắm, cậu quay người rời đi, mà không nói thêm gì với hai người Thu Huyền và Song Hùng, cả hai cũng quay người đi, như chưa từng có cuộc hội thoại nào giữa hai bên.

..........

P/S : Xin lỗi mn, tính nhầm, Tử Linh Vương chết cách đây hơn 200 năm thôi, tức là từ lần Luân Hồi trước, đã chỉnh sửa :v, thứ lỗi nha.

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leonguyenx810
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.