Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

3 năm

Tiểu thuyết gốc · 1336 chữ

Sau thời kì Niết bàn, nhân loại xây dựng 12 khu vực căn cứ địa trải dài khắp toàn cầu. Thời kì đào vong diễn ra, nhân loại bị phân tán chia rẽ thành thể không thống nhất, nên mỗi khu vực căn cứ địa không phân định rõ ràng một quốc gia nào. Nên có thể thấy, một khu vực căn cứ địa có thể có nhiều loại ngôn ngữ khác nhau cùng sinh sống. Một vài thứ tiếng phổ biến vẫn còn tới bây giờ là Tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Việt....

Mỗi khu vực căn cứ địa đều xây dựng thành ba lớp:

- Ngoại vành: chứa một bức tường khổng lồ bao quanh, nơi chứa các khí tài quân sự bậc nhất đang ngày đêm túc trực, bảo vệ căn cứ địa, tránh các mối nguy hiểm tiềm tàng phát sinh một cách bất ngờ. Ngoài ra đây cũng là nơi tập kết của quân binh, lính đánh thuê, hoặc du thám... trước khi ra ngoài khu hoang dã.

- Quân đai : nơi đóng quân, tổ chức quân sự và rèn luyện sĩ binh. Đồng thời diễn ra các hoạt động nghiên cứu, thử nghiệm dược tài, vũ khí, khí tài quân sự mới, trước khi được đưa ra chiến trường.

- Nội thành: Khu thành phố chính.

Ngoài ra còn một vài khu vực đặc biệt giáp giữa Quân Đai và Nội Thành hoặc Ngoại Vành và Quân Đai mang tính chất chiến lược.

Chính xác hơn bán kính của mỗi của khu căn cứ địa xấp xỉ 2500-3000km, với Ngoại Vành lên tới 100km, Quân Đai sấp sỉ 1500km, phần ngăn cách trung gian giữa quân đai với Nội thành sấp sỉ 50km, phần còn lại là Nội thành.

Song nội thành của mỗi khu vực căn cứ địa đều chia nhỏ thành các thành phố.

Khu vực căn cứ địa số 6 hiện nay được chia thành 8 thành phố chính xếp lần lượt thành một hình vòng cung lần lượt là: Sở Hải, Bắc Hải, Nam Hải, Đông Hải, Tây Hải, Minh Châu, Ninh Bắc, Ninh Châu. Mỗi thành phố đều có một hầm thông, băng qua "Quân đai" và "Ngoại vành" để được trực tiếp ra ngoài khu hoang dã. Chính vì vậy mỗi liên kết của Nội Thành, Quân Đai, Ngoại Vành là vô cùng chặt chẽ.

Có thể nói nếu "Ngoại Vành" và "Quân Đai" thất thủ trước quái vật thì khu căn cứ địa đó chắc chắn sẽ bị hủy diệt không còn gì.

Trong thời kì đào vong, rất nhiều gia đình thất lạc, ngay cả nhận dạng của con người được lưu trữ trong kho dự trữ quốc gia cũng bị hủy hoại gần như không còn. Nhưng các quốc gia vẫn khuyến khích, hỗ trợ chính sách tái định cư và cấp lại thị thực cho công dân. Chính vì vậy, các ngôi nhà, biệt thự... đều được xây dựng lại và tập trung ở nội thành các khu căn cứ địa. Dẫu vậy, có một số gia tộc, tập đoàn đứng đằng sau thao túng, cho nên những vị trí càng là sâu trong nội thành thì càng có giá trị đắt đỏ vô cùng, có tiền cũng chưa chắc có chỗ.

Do đó gia đình của Lâm Phong hiện tại đang ở quận Minh Châu, giáp với "Quân đai" gần nhất, cách Minh Châu Sơn tầm 20km đi về phía bắc.

Bằng với tốc độ của mình thì Lâm Phong chỉ cần mất tầm gần 1 giờ, vừa chạy vừa nghỉ mới trở về Khu căn cứ địa số 6. Vì là "Ngoại vành" nên việc ra vào, đều được kiểm soát chặt chẽ. Lần trước trong chuyến đi chơi cuối khóa của Lâm Phong, đều đã được phê duyệt từ trước, cho nên là có thể ra vào dễ dàng, miễn là trong tầm kiểm soát và không di chuyển đến những khu vực nguy hiểm. Thông thường, sẽ dẫn theo một Binh chủng theo sau, để đề phòng gặp phục kích của quái thú trên đường.

Vừa bước đến khu cửa ra của vùng ngoại thành, một trạm gác túc trực ngày đêm, kiểm soát người ra vào, đó có thể là lính đánh thuê, quân nhân hay các nhà nghiên cứu.

"Xin mời xuất trình giấy tờ" Người quân nhân, cất giọng nghiêm trang từ trong phía trạm gác. Trên người hắn phủ một lớp giáp thanh sắc, nhìn trông rất cứng rắn, trên đầu đeo một chiếc mũ bảo hộ không nhìn thấy mặt, tay thì đang cầm một khẩu súng trùng mũi xuống đất, luôn dắt trước ngực.

Lâm Phong lúc này cũng chỉ biết gãi đầu mỉm cười, thiết bị liên lạc còn không mang theo thì làm gì có mang theo giấy tờ.

"Thưa sĩ quan, Tôi gặp sự cố bên ngoài bị lạc khỏi đoàn, bây giờ mới trở về khu căn cứ địa số 6" Lâm Phong vừa cất tiếng, đưa một tay lên trước trán, nói với giọng điệu nghiêm trang mà trước đó được học trên các video, phim ảnh về quân đội.

Lúc này người quân nhân chợt ngẩn ra, sau đó liền nhanh chóng định thần, dùng "Quang tử" đang được đeo trên tay gọi cho một bên khác. Chốc lát sau có một người quân nhân khác xuất hiện, đi về phía Lâm Phong, đồng thời dẫn Lâm Phong theo sau để làm một số thủ tục kiểm tra, xác minh trước khi cho phép vào nội thành.

Đi được tầm 1km thì bước vào một khu vực kiểm tra nhanh phía trong Ngoại Vành. Do chủng quái thú ngày càng biến dị, đặc biệt là côn trùng, có loài côn trùng còn có thể xâm nhập vào trí não của con người và điều khiển hành vi của họ, cho nên việc kiểm tra cũng vô cùng nghiêm ngặt để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho căn cứ địa.

Sau khi kiểm tra xong, không xuất hiện vấn đề gì nghiêm trọng, người binh lính đó tiếp tục dẫn Lâm Phong rời khỏi đó, đến một khu vực quân sự lớn hơn. Cuối cùng dẫn cậu vào một phòng chờ, và bảo Lâm Phong chờ ở đó, để làm một chút thủ tục cuối cùng trước khi được vào thành.

Sau 30 phút chờ đợi

"Hazz, phức tạp thật đó, mong lần sau không gặp phải trường hợp này" Lâm Phong thở ra một ngụm trọc khí, vì chán quá không biết làm gì cũng chỉ có thể ngồi suy ngẫm về kế hoạch sắp tới.

Đang suy nghẫm, thì chiếc cửa phòng chờ bất giác mở ra chầm chậm. Từ ngoài bước vào là một nữ quân nhân, mặc cho mình một bộ quân phục bình thường, tay đưa ra sau, khác với tác phong của những người mặc phục giáp trước đó.

*"Chào cậu, tôi là thượng tá Lục Anh" *Người nữ nhân vừa bước vào liền cất tiếng chào hỏi, dẫu vậy khuôn mặt vẫn giữ nét lạnh lùng, liếc nhìn cậu với ánh mắt sắc bén, đầy ẩn ý. Vừa ngồi xuống ghế đối diện Lâm Phong, Lục Anh đã lấy ra bảng "Quang Tử" cầm trên tay trước đó, lần lượt đọc một vài thông tin.

"Lâm Phong, 21 tuổi, từng học tại trường Nhất Sở, thành phố Sở Bắc, .... mất tích được 3 năm trong một lần đi cuối khóa", vừa nói đến đây Lục Anh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong, ánh mắt sắc bén dường như ngưng lại, đôi môi thì nhẹ nhàng nhếch lên.

Nghe đến đây, trong lòng Lâm Phong cũng không tin nổi.

"Mất tích? 3 năm?...", Lâm Phong run người, vô cùng bàng hoàng trước những gì đã nghe được, cậu vội nghĩ, chẳng phải hôm kia mình mất tích, mới qua được một ngày thôi sao. Sao thoáng chốc đã 3 năm rồi, chắc chắn phải có gì nhầm lẫn ở đây.

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Tinh Thuần sáng tác bởi Sangpham66
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sangpham66
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.