Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gây sự

Tiểu thuyết gốc · 2036 chữ

Còn 9 ngày nữa là tới ngày tuyển khảo của hiệp hội lính đánh thuê. Ngoài lên kế hoạch rèn luyện cho bản thân thì Lâm Phong cũng tiện tìm hiểu luôn một số phúc lợi sau khi gia nhập.

Phúc lợi cơ bản nhất là được chu cấp tài nguyên tối thiểu và phương pháp trở thành Tinh Giả, đồng thời được phát 2 vạn tệ lần đầu tiên, coi như là chi phí khởi điểm. Ngoài ra còn một số phúc lợi bí mật khác, phải sau khi vượt qua kì khảo tuyển mới có thể biết được. Đọc xong Lâm Phong trong lòng hưng phấn nhất thời, càng đặt quyết tâm rèn luyện thật tốt.

Trong mỗi khu căn cứ thị, đều xây dựng trụ sở của 3 võ quán toàn cầu. Ngoài ra bên cạnh đó, những cá nhân tư nhân khác, cũng xây dựng những nơi tập luyện cơ bản cho mọi người dễ dàng lui tới. Đa phần các chỗ tập luyện đó cũng được coi là các võ quán quy mô nhỏ, nhưng cũng chỉ có thể để các chuẩn tinh giả trở xuống rèn luyện.

Dù sao, Tam đại võ quán, quân đội, và hiệp hội lính đánh thuê là những tổ chức duy nhất cung cấp tài nguyên và phương pháp trở thành tinh giả mà thôi.

Gần nhà Lâm Phong có Quân Chủ võ quán. Thường ngày, Lâm Phong hay lui lại đây tập luyện, dần rồi cũng quen được lão Quân làm quán chủ ở đây. Lão Quân tuy nghiêm khắc nhưng cũng rất ân cần, coi cậu như con trai của mình, đích thân dạy Lâm Phong một chút các kĩ thuật cơ bản như điều hòa nhịp thở, di chuyển trong cận chiến, phát lực quyền, dùng cước mạnh yếu, kiểm soát lực... đều đa phần có Lão Quân chỉ dậy. Cho nên Lâm Phong rất biết ơn Lão Quân, cậu cũng coi lão Quân như người thân trong gia đình vậy.

Lão Quân đã từng nói một câu khiến Lâm Phong khắc cốt ghi tâm "Mạnh yếu cũng chỉ ranh giới nhất thời, quan trọng là tâm cảnh phải đạt được truy cầu"

Thời gian vừa qua, lão Quân thấy Lâm Phong không đến chỗ mình nữa, mới hay tin cậu đã chết. Từ đó, Lão vốn vui vẻ ngày thường, nay bỗng chốc ảm đảm, trở về với vẻ nghiêm khắc vốn có.

...

"Dỡ xuống bảng hiệu cho ta" Người thanh niên tráng kiện, cười to, tay trái chỉ về trước, chỉ đạo cho mấy người phía sau lên hành động.

"Ngươi, ngươi..." Lão Quân lúc này đang ngồi trên đất. Chân tay lão bị xây sát, quần áo đã có một chút tơi tả, lão nghiến răng, mặt mày tức giận chỉ tay về phía người thanh niên tráng kiện. Hình như Lão và người thanh niên tráng kiện vừa mới xảy ra xung đột gì đó với nhau.

Lúc này Lâm Phong vẫn theo kế hoạch đặt ra lúc trước, dự định là hôm nay sẽ qua gặp lão Quân một chút để trò chuyện, đồng thời trao đổi về dự định sắp tới của mình. Nhưng vừa tới đây thì đã thấy lão Quân ngồi trên đất, toàn thân bị một chút thương tích.

Không nén nổi cơn giận, chân Lâm Phong trùng xuống bật nhanh về phía trước, gạch đá dưới chân vì thế mà nứt ra như vừa nén một lực rất lớn.

Trước sự ngỡ ngàng của Lão Quân và người thanh niên tráng kiện, những người trước đó được thanh niên tráng kiện chỉ đạo ra dỡ bảng hiệu võ quán, nay lại nằm la liệt trên đất, một tay thì ôm mặt quấn quýt kêu đau.

"Kẻ nào dám to gan đến vậy!", Người thanh niên tráng kiện bỗng chốc giận dữ quát to, trong lòng cũng có một chút bất an. Tốc độ vừa rồi quá nhanh, kể cả bản thân hắn một người đã trở thành một Chuẩn Tinh Giả cũng không bắt kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn người của mình bị đánh nằm xuống đất từ bao giờ.

"Nhanh đến vậy sao, phải đạt tới sấp xỉ 25m/s rồi", Lâm Phong lúc này trong lòng bất giác ngạc nhiên, vui mừng khôn xiết, phải biết rằng chỉ mới qua có mấy ngày mà tốc độ của cậu dường như đã cải thiện thêm 3m rồi. Vậy chả phải nếu để lâu hơn thì hắn sẽ phải mạnh đến mức độ nào nữa.

Nhưng không vì thế mà Lâm Phong lắng xuống cơn giận của mình. Lão Quân vốn là người có ơn với hắn, như người thân trong gia đình, nay lão bị đánh cho ra nông nỗi này, nhìn không thôi trong lòng hắn lửa giận đã bốc lên vô cùng, chỉ sợ không tìm thấy người phát tiết.

*"Là ông ngươi, đến đút cháo cho ngươi" *Lâm Phong tức giận kèm theo một chút châm trọc quát to.

"Mẹ kiếp, dám trêu lão tử, chưa biết chữ chết viết như nào" Người thanh niên tráng kiện nghe xong, tức đến ói máu, chỉ kịp quát một câu, liền quên mất người của mình vừa bị đánh ra sao. Chớp nhoáng đưa một tay về sau lấy đà, chân trùng xuống bật mạnh về phía trước, đồng thời nền gạch dưới chân cũng nứt ra thành thành từng mảnh, ngay lập tức biến mất tại vị trí ban đầu.

Có lẽ, bản chất người thanh niên vốn dĩ tráng kiện to lớn sẵn hơn Lâm phong, nên lúc xuất lực cũng có thể làm vỡ nền gạch chứ không nhất thiết phải đạt đến một tốc độ khó tin.

"Chết đi tiểu tử" Người thanh niên tráng kiện, vui vẻ thành tiếng, quát to liền vung quyền. Hắn ta vung quyền theo hình vòng cung, đồng thời thuận theo quán tính để gia tăng lực quyền, hướng về chỗ Lâm Phong đang đứng.

Lúc này Lâm Phong chỉ đứng yên, miệng hơi nhếch lên tỏ vẻ khinh thị.

*"Chắn chắn ăn một quyền của lão tử, không chết cũng gãy xương, ai bảo ngươi ngu ngốc động đến Vương Kì ta" *Người thanh niên thầm nghĩ, đắc ý trong lòng như mở cờ trong bụng.

Mấy tên vừa bị Lâm Phong đấm vào mồm, nay thấy vậy, đắc ý cười mỉa mai, nghĩ tiểu tự này bị khí thế của Vương Kì dọa cho đứng yên, lúng túng tay chân không biết phải làm gì rồi, ai bảo ban đầu còn đấm bọn chúng trước.

Vung quyền xong, Vương Kì chợt cảm thấy như bản thân vừa phát lực vào không khí vậy, sự đắc ý trong lòng bỗng chốc nhanh chóng chuyển sang sự kinh ngạc tột độ.

Vị trí lúc đầu đã không thấy Lâm Phong đâu, mà ngay lúc này Lâm Phong đang đứng trên cánh tay của Vương Kì. Vương Kì lập tức mở to mắt, như không tin vào mắt mình. Hắn thầm nghĩ, vừa mới thoáng chốc mình vung tay, sao hắn lại có thể nhanh đến như vậy, thần không biết quỷ không hay đứng trên tay mình cơ chứ.

"Chữ chết viết như này!" Lâm Phong nhìn xuống giống như nhìn một con kiến, thở dài ra một câu.

Một chân cấp tốc đưa cao ngang đầu, lấy chân đứng làm trụ, nhún chân trụ một cái, dùng lực chân vừa đưa lên lập tức đưa xuống theo hình bán nguyệt, làm gót chân của Lâm Phong va thẳng vào ấn đường của Vương Kì. Khiến cho Vương Kì lúc này chưa kịp hoảng sợ, liền bối rối, mắt trợn ngược, ấn đường đã đầm đìa máu tươi, bất giác khiến hắn lâm vào hôn mê, thuận thế ngã xuôi nằm xuống đất, gây ra chấn động không nhỏ.

Người đi đường xung quanh thấy vậy cũng thầm kinh hãi, lắc đầu ngao ngán.

Ngay trước lúc Vương Kì ngã, Lâm Phong cũng tiện thể nhảy khỏi tay của hắn.

Lúc này những kẻ vừa khinh thường Lâm Phong, phút chốc mặt mày tái mét như vừa nhìn thấy quỷ, vội chạy tới chỗ lão đại Vương Kì, xách hai tay hắn lên, lê chân trên mặt đất, vội chạy mất.

Lâm Phong thấy thế thầm cười nhẹ, khoanh tay như vừa giải quyết được mấy tên chuột nhắt không đáng kể.

"Lâm ... Phong, con còn sống?" Lão Quân xúc động thành tiếng, ngay từ lúc thấy Lâm Phong đánh cho Vương Kì nằm bất động xuống đất, thì Lão Quân đã kinh ngạc vô cùng. Kinh ngạc vì khả năng của Lâm Phong sau một thời gian dài không gặp đã đến mức này, kinh ngạc thứ hai là sự phấn chấn khi thấy Lâm Phong một lần nữa xuất hiện ngay trước mắt lão.

Lão Quân mặc dù là chủ một võ quán cũng tương đối bé ở Minh Châu Thị, song lão lại không có vợ con, chỉ có một người mà hắn ân cần chăm sóc là Lâm Phong khiến hắn coi Lâm Phong như con đẻ của mình. Mà một phụ tử khi hay tin hài tử của mình chết, thì mấy ai có thể vui vẻ, bình thường được chứ.

Nhưng tôn chỉ của lão là "Tâm cảnh không gợn sóng", cho nên lão cũng trở lại thành một con người tẻ nhạt mà lão vốn phải trở thành. Nhưng giờ đây, ngay trước mắt lão là Lâm Phong đang còn sống sờ sờ.

...

Kể ra mới biết, tên nãy gây sự với Lão Quân tên là Vương Kì, chủ của võ quán Hải Vương gần đó, gần đây số lượng học viên ngày càng ít đi. Nên Vương Kì mới tới đây gây sự, nhằm phá hoại võ quán của Lão Quân. Nên mới có cảnh đập phá, dỡ biển hiệu, như lúc đầu.

Lâm Phong nghe xong tức giận vô cùng, song vẫn dịu đi ngay sau đó, dù sao bản thân vừa nãy cũng đánh cho người ta bất tỉnh hôn mê rồi. Chắc hẳn là lần sau sẽ không dám đến sinh sự nữa. Có khi hắn đến lúc hôn mê vẫn chưa nhìn rõ mặt tiểu tử đã đánh hắn ra như vậy.

Sau một hồi, Lâm Phong trò chuyện và kể sự tình thời gian vừa qua cho Lão Quân, tuy nhiên là một số đoạn về kì ngộ của hắn ở núi Minh Châu, hắn cũng chỉ dấu diếm kể qua loa, còn sức mạnh là do tự thân hắn rèn luyện trong 3 năm vừa rồi ở núi rừng. Lão Quân nghe xong cũng chỉ biết thương xót thay cho hoàn cảnh của hắn.

Đồng thời lão vô cùng bất ngờ với khả năng hiện giờ của Lâm Phong và cũng ủng hộ ý định sắp tới của cậu khi tham gia lính đánh thuê để rèn luyện bản thân.

Lão Quân biết Lâm Phong đã lớn rồi, bản thân dù lo lắng đến đâu nhưng cũng sẽ không thể ngăn cản bước tiến của cậu được.

...

Lâm Phong lúc này đang ngồi lặng lẳng ở trong một phòng riêng của võ quán.

"Hiện tại mình chưa phải tinh giả, nhưng lại sở hữu thần thức, phải tận dụng cho thật tốt" Lâm Phong thầm nghĩ, nhếch miệng cười nhẹ.

Lúc này đây hắn còn đang đánh giá những sự việc sắp tới sẽ xảy ra trong kì tuyển khảo.

Được biết, trong kì tuyển khảo sắp tới sẽ có 3 vòng, giờ đây hắn chắn chắc đã qua 2 vòng đầu. Qua 2 vòng đầu hắn sẽ được phân phát một chút vật tư và thời gian chuẩn bị trong vòng 1 tháng cho vòng 3.

Hắn chỉ cần luyện lại cho cẩn thận đến lúc phát lực đạt đủ 1000kg cân là được, không cần phải thể hiện quá tốt, ngoài ra vòng 3 là một vòng mang tính thử thách cho nên hắn sẽ phải chuẩn bị tinh thần thật tốt. Nếu không sẽ lại phải đợi đợt tuyển khảo vào 15 tháng sau.

"Thật là lâu ha" Lâm Phong nghĩ thầm.

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Tinh Thuần sáng tác bởi Sangpham66
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sangpham66
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.