Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị Bảo

Phiên bản Dịch · 2715 chữ

Dịch: Shurtugal

Theo những tin tức được ghi chép trên Vô Tự Thiên Thư.

Chỉ sợ là, trời đất đã không thể chịu đựng nổi dục niệm vô cùng vô tận như thế. Mà đã không có cách nào gánh chịu, đạt đến cực hạn thì cuối cùng sẽ dẫn đến tình trạng áp bức trời cao. Vô số dục niệm biến thành quái vật, phủ xuống toàn bộ thế giới, tạo ra cảnh tượng tận thế khủng bố này. Còn có vô số dục niệm, nguyện lực dựng dục ra dị bảo trong ảo tưởng, cũng dồn dập phủ xuống.

Nói cho cùng, những thứ này đều là do bản thân loài người tạo thành.

Coi trọng vật chất khiến dục niệm hoành hành, phồn thịnh vinh quang trong xã hội lại ẩn giấu vô số tội ác trong bóng tối. Cuối cùng dẫn phát ra trận đai tai bién này. Lần tai nạn này, chỉ sợ đã đạt đến trình độ không thể nghịch chuyển.

- Không nghĩ tới lại như vậy.

Dịch Thiên Hành không khỏi nở nụ cười gượng.

Lần tai nạn này cũng có thể nói là quả đắng do chính bản thân nhân loại sản xuất ra.

- Hơn nữa, căn cứ theo ghi chép trên thiên thư thì pháp tắc thiên đạo đã phát sinh biến đổi. Chỉ cần đánh chết những quái vật do dục niệm biến thành này là có thể thu được nguyện lực châu. Bản thân chúng nó là do nguyện lực ngưng tụ mà thành, dù là dục niệm không tốt thì sau khi đánh chết cũng chẳng khác nào trải qua tinh lọc, tất cả chấp niệm, ác niệm đều tán loạn, chỉ để lại nguyện lực thuần túy nhất. Còn quái vật do ảo tưởng dựng dục ra, cơ thể chúng nó sau khi chết có thể ngưng tụ ra các loại tài liệu, thậm chí là các loại bí pháp tu hành đặc biệt. Tất cả đều là đồ vật tồn tại trong ảo tưởng.

Trần Tuyết Nhu lại tiếp tục giải thích.

Đây là ảo tưởng xâm lược hiện thực, hư huyễn cùng chân thực trọng hợp. Pháp tắc thiên đạo đã xuất hiện biến hóa. Ở một khía cạnh nào đó, đây cũng coi như là một trợ giúp để nhân loại trưởng thành.

- Hy vọng nhân loại có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

Dịch Thiên Hành hít một hơi thật sâu, cũng không bởi những chuyện này mà ngừng bước chân, vẫn luôn tiến nhanh về phía trước, không ngừng chém giết quái vật. Số lượng cũng thực lực của những con quái vật ở khu vực này cũng không quá cao, vẫn ở trình độ rất thấp. Với người bình thường, chúng nó là uy hiếp nhưng đối với hắn, tuy cũng có uy hiếp nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể thừa nhận.

Vũ khí trong tay hắn không ngừng vung múa, đánh chết lũ quái vật ở xung quanh. Thi thể từng con quái vật không ngừng ngã xuống ở bốn phía, có vài thi thể còn bị quái vật khác lôi đi ăn thịt.

Những con quái vật này là tồn tại chân thực, không phải giết chết là sẽ biến mất. Thi thể của bọn nó cũng là máu thịt chân thực.

Rất khó để tưởng tượng, đây lại là ảo tưởng sinh ra sinh mệnh.

- Chờ sau khi an toàn thì cho tôi nhìn qua Vô Tự Thiên Thư đi.

Dịch Thiên Hành nói với Trần Tuyết Nhu.

- Được thôi.

Trần Tuyết Nhu đáp ứng không chút do dự. Vô Tự Thiên Thư chỉ là một quyển sách ghi chép lại một ít chuyện, vốn không phải là pháp bảo hay bí tịch tu luyện gì. Cho nên nó không có tác dụng quá lớn đối với cô, coi như đem cho Dịch Thiên Hành thì cũng chẳng có vấn đề gì.

- Bây giờ, chúng ta sẽ đến chỗ nào?

Trần Tuyết Nhu dò hỏi.

- Phía trước cách đây không xa có bảo vật từ trên trời rơi xuống. Ở trên tầng cao, tôi đã thấy nó rơi xuống vị trí không xa ở phía trước. Lần này ra ngoài, chính là nghĩ biện pháp lấy được nó.

Dịch Thiên Hành cũng không che giấu, nếu đã đồng hành thì sớm muộn cũng sẽ biết. Nói sớm hay nói muộn thì cũng như nhau, vậy chẳng bằng nói luôn bây giờ.

- Nơi này có bảo vật rơi xuống?

Trần Tuyết Nhu nghe xong, ánh mắt cũng sáng bừng lên. Từ trên thiên thư cô cũng biết, những bảo vật rơi từ trên trời xuống này chắc chắn là rất kỳ diệu. Một khi đạt được thì sẽ có tác dụng rất lớn. Điểm này có thể từ Vô Tự Thiên Thư nhìn ra được. Hơn nữa, nói không chừng lại có vài dị bảo có tác dụng càng thêm thần kỳ. Mỗi một kiện đều là bảo vật vô giá. Đạt được một cái thôi cũng đã tăng lên cơ hội sinh tồn trong thế giới tận thế này.

Một đường xông về phía trước cũng là một đường không ngừng chém giết quái vật.

Dịch Thiên Hành không ngừng lại một giây nào. Cả người hắn đẫm máu, trên người cũng tăng thêm mấy vết thương nhưng còn chưa nguy hiểm tới tính mạng.

- Ở ngay phía trước.

Không mất quá nhiều thời gian, Dịch Thiên Hành đã tới một quảng trường bỏ hoang. Từ đây có thể thấy, trong quảng trường thình lình xuất hiện một con sói khổng lồ màu xanh đang bảo vệ một quả cầu ánh sáng. Bốn phía quanh nó, còn có rất nhiều thi thể. Những thi thể này chính là thi thể của các loại quái vật, trên móng vuốt của con sói vẫn còn dính máu tươi, hiển nhiên đống thi thể này chính là do nó giết chết. Dễ dàng nhận thấy, con sói kia đã coi quả cầu ánh sáng là vật phẩm của riêng bản thân nó, bảo vệ quả cầu ánh sáng chính là trách nhiệm mà nó phải làm.

- Sói xanh lớn thật đó!

Mặt Trần Tuyết Nhu tái nhợt, thân thể có chút run rẩy.

Con sói xanh kia đứng lên cao như một người trưởng thành, lông sói màu xanh không ngừng phập phồng. Răng nanh trong miệng lấp lóe vẻ sắc bén, hai tròng mắt màu xanh lạnh như băng đảo qua bốn phía. Bị nó nhìn qua, cũng đã khiến trái tim người ta đột ngột ngừng đập, khí tức phát ra còn dài hơn một đoạn so với bọn quái vật da xanh, Sử Lai Mỗ (Slime) mà hắn đã giết.

- Quả cầu ánh sáng kia chính là bảo vật.

Dịch Thiên Hành hít một hơi thật sâu. Do có con sói xanh ở đây nên bốn phía xung quanh không có một con quái vật nào dám bén mảng tới gần. Nơi đây có vẻ trái ngược với những khu vực khác, lộ ra vài phần yên tĩnh.

- Dịch đại sư, anh muốn giết con sói xanh này sao?

Trần Tuyết Nhu kinh ngạc hỏi.

- Không giết nó thì không lấy được bảo vật.

Khuôn mặt của Dịch Thiên Hành hiện lên vẻ kiên định.

Tuy không biết quả cầu ánh sáng kia chứa dị bảo gì, nhưng từ việc đám quái vật chết ở bốn phía thì có thể nhận thấy đó tuyệt đối là bảo vật. Có thể hấp dẫn quái vật tranh cướp, khẳng định không phải đồ vật đơn giản.

Mục đích của hắn chính là sưu tầm dị bảo, do đó sao có khả năng bỏ qua.

Bất quá, Dịch Thiên Hành cũng không lỗ mãng tiến lên đối mặt ngay với con sói xanh khổng lồ này. Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, muốn giết nó, thì tất nhiên phải đi tìm hiếu một chút năng lực cụ thể của nó.

- Oa oa!!

Mà đúng lúc này, chỉ thấy cách đó không xa, một đám mấy chục con quái vật da xanh tựa hồ nhìn thấy quả cầu ánh sáng xuất hiện trên quảng trường, con mắt lập tức lóe lên ánh sáng màu xanh lục. Bọn chúng hét lên mấy tiếng “oa oa” quái dị, vung gậy gỗ, nhanh chóng xông lên chiến đấu. Nhìn dáng dấp kia của bọn chúng, quả thực là đang muốn trực tiếp nện con sói xanh thành thịt vụn. Quả cầu ánh sáng có lực hấp dẫn vô cùng lớn đối với chúng nó.

Bầy quái vật da xanh nhanh chóng vây giết con sói xanh khổng lồ, con nào con nấy đều gào to “ngao ngao”.

Ngao ô!!

Con sói xanh khổng lồ nhìn thấy đám quái vật kia, trong con ngươi lóe lên một tia thô bạo, phát ra một tiếng sói tru cuồng bạo. Nó không chờ đám quái vật đến gần mà là nhào tới giết phủ đầu. Tốc độ kia cực kỳ kinh người, tựa hồ có thể thấy được một luồng phong lực màu xanh vờn quanh thân nó. Luồng phong lực đó khiến cho thân thể nó nhẹ như yến, tạo ra những tàn ảnh màu xanh giữa không trung.

Phốc!!

Một móng vuốt ngay lập tức vỗ vào người một con quái vật da xanh. Con quái vật kia bị nó rạch ra một vết thương rộng ngoác, đầy dữ tợn, trái tim thì bị bóp cho nát bét, hiển nhiên không sống nổi nữa. Con sói xanh ngoảnh đầu về phía trước, mở mồm cắn đứt cổ họng một con quái vật ở bên cạnh, từng dòng máu màu xanh lục từ vết cắn liên tục phụt ra ngoài. Chiếc đuôi của con sói vung vẩy như một chiếc roi sắt, quất vào đầu một con quái vật da xanh.

Không cần phải nói, đầu của con quái vật da xanh kia tất nhiên đã bị bổ cho chia năm xẻ bảy. Có thể tưởng tượng được, lực lượng của nó hung mãnh, bá đạo đến cỡ nào.

Ầm!!

Bất quá số lượng quái vật da xanh vẫn rất nhiều. Mấy chục con xông lên vung lên từng cây gậy gỗ đập vào người sói xanh một cách hung tàn. Thậm chí có một cây gậy còn nện vào vào sườn, khiến cho con sói xanh hơi chập choạng, suýt nữa bị đánh cho ngã gục xuống đất. Sườn là nhược điểm lớn nhất của loài sói. Nó cũng giống như chỗ bảy tấc của loài rắn.

Ngao ô!!

Sói xanh trúng đòn chí mạng, đôi mắt bốc lên quang mang khát máu. Nó há mồm phát ra tiếng sói tru phẫn nộ, trên người vậy mà lại hiện ra hào quang màu xanh, bộ lông phấp phới bay theo gió. Nó há mồm bắn ra một luồng đao gió màu xanh, lấy tư thái sét đánh không kịp ôm tai, phá không, càn quét tất cả những thứ cản đường nó.

Đao gió kia sắc bén vô cùng, Nó vừa sượt vào người một con quái vật da xanh thì ngay tức khắc cắt nó thành hai đoạn. Máu dơ bẩn trong người quái vật trực tiếp văng tứ tán trên mặt đất. Vả lại, lực lượng của đao gió vô cùng kinh người, sau khí giết chết một con quái vật, nó vẫn không tiêu tan mà như trước không ngừng tiến đánh về phía trước. Sau khi liên tục giết chết năm, sáu con quái vật thì đao gió mới triệt để tiêu tan.

Lực lượng ẩn chứa trong đó có thể tưởng tượng được.

Những con quái vật da xanh này tựa hồ đã bị bảo vật mê hoặc tâm trí. Cho dù sói xanh có hung tàn đến mấy thì bọn chúng vẫn không bị dọa cho sợ hãi mà chạy tán loạn. Chúng vẫn như trước, xông tới giết sói xanh, tên trước bị giết thì tên sau lại tiến lên. Không thể coi thường lực lượng của mấy chục con quái vật da xanh này.

- Cơ hội tốt!!

Dịch Thiên Hành theo dõi tình hình, trong lòng âm thầm sinh ra một tia mừng rỡ.

Hai bên quái vật đánh tới đánh lui, bất kể ai thắng ai thua thì đều phải chịu tổn thương nhất định. Vừa có thể giải quyết vấn đề thực lực quái vật hạ thấp, hơn nữa còn có thể thừa dịp bọn quái vật chém giết lẫn nhau mà cướp đi bảo vật đang không có bất kỳ quái vật nào phòng thủ. Đây chính là thời tốt nhất để ra tay đoạt dị bảo. Chỉ cần ẩn nấp trong bóng tối là có thể chiếm đoạt một cách dễ như ăn cháo.

- Cô chờ ở chỗ này. Ở đây có một phòng an ninh, cô trốn vào trong đó đi. Nhớ đóng cửa lại, ai tới cũng không được mở cửa. Tôi đi đoạt bảo bối này đã, nói không chừng không cần chiến đấu mà vẫn có thể giải quyết vấn đề.

Dịch Thiên Hành chỉ phòng an ninh cách đó không xa, phụ cận chỗ đó không có quái vật nên rất an toàn, có thể coi là một chỗ ẩn thân an toàn ngắn ngủi. Đóng cửa lại thì quái vật cũng không mở ra được.

- Được rồi, Dịch đại ca. Anh đi nhanh về nhanh nhé. Nếu như nguy hiểm thì lập tức từ bỏ, bảo vệ tính mạng mới là trọng yếu nhất.

Trần Tuyết Nhu không tiếp tục chần chừ, cô là một người quyết đoán, bằng không lúc trước cô ta cũng không một mình chạy từ trên tầng cao xuống dưới. Sau khi đáp ứng, cô lập tức chạy tới chỗ phòng an ninh, vừa đi vừa chú ý ẩn giấu thân hình.

- Cẩn thận, có quyết đoán, biết lý lẽ. Bên trong tận thế, nếu không chết, sớm muộn cũng quật khởi.

Dịch Thiên Hành thấy hành động của cô nàng, cũng không khỏi âm thầm gật đầu tán thưởng. Cô ta có đầy đủ các yếu tố cần thiết và cả cơ duyên để sinh tồn trong tận thế.

Nhìn sói xanh và đám quái vật da xanh vẫn đang chiến đấu kịch liệt, Dịch Thiên Hành không chần chờ nữa. Hắn mượn cỏ cây hoa lá bốn phía để che giấu thân hình, nhanh chóng ẩn núp đi tới vị trí của quả cầu ánh sáng.

Một trăm mét!

Tám mươi mét!

Năm mươi mét!

...

Trong chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách xuống còn hai mươi, ba mươi mét. Khoảng cách tới gần quả cầu ánh sáng chỉ còn trong gang tấc mà thôi. Chỉ cần bùng nổ một cái là có thể lập tức nắm vào trong tay.

- Chính là lúc này.

Dịch Thiên Hành không do dự nữa. Song phương vẫn chém giết lẫn nhau, những con quái vật da xanh kia đã không chịu nổi nữa, cũng chết gần hết rồi. Chỉ có điều, tổn thương mà sói xanh phải nhận hết sức có hạn. Hiển nhiên, điều đó không ảnh hưởng quá nhiều đến chiến lực của nó. Cứ tiếp tục trì hoãn thì không còn cơ hội nữa. Lúc này, không cần cân nhắc nữa, Dịch Thiên Hành trực tiếp bật người, nhanh như chớp phóng tới chỗ quả cầu ánh sáng, không khách khí giơ tay nắm lấy.

Hai mươi, ba mươi mét dưới sự bùng nổ toàn lực của Dịch Thiên Hành, quả thực không cần tới hai giây đã xuất hiện trước quả cầu ánh sáng.

Bàn tay mở ra tóm lấy quả cầu ánh sáng đó.

Dịch Thiên Hành không kiểm tra lại, nhanh chóng bỏ quả cầu áng sáng vào trong ba lô.

Tất cả động tác đều được làm liền một mạch.

Trong chớp mắt đã hoàn thành quá trình cướp đoạt dị bảo.

Ngao ô!!

Nhưng lập tức, bên tai hắn đã truyền đến một tràng tiếng sói tru phẫn nộ. Con sói xanh kia cuối cùng đã giết chết con quái vật da xanh cuối cùng. Nó quay đầu lại thì vừa vặn chứng kiến quá trình Dịch Thiên Hành ra tay cướp đoạt dị bảo.

Bạn đang đọc Quốc Gia Vĩnh Hằng (Dịch) của Cô Độc Phiêu Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shurtugal
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.