Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trang! Tiếp tục trang!

Tiểu thuyết gốc · 1164 chữ

Cách đó không xa, cũng có 5 chiếc xe khách 48 chỗ dừng lại, dẫn đầu đi xuống là năm vị giáo viên, tiếp theo là đám học sinh!

Đi cuối cùng chính là Dương Khai, vừa xuống xe, hắn đi theo địa chỉ mà Lê Quang Hải đã gửi riêng cho hắn, còn lại đám người thì đi theo giáo viên tới thẳng khách sạn, không có hiệu trưởng đón giống như trường cấp ba Hà Thành!

Lê Quang Hải không có rảnh như vậy!

Những người khác rất bất ngờ, không ngờ lại có một học sinh tách ra với đoàn, nhưng bạn cùng lớp với Dương Khai thì thầm cười lạnh!

Hừ! Tách ra rồi đến khi không tìm được khách sạn rồi mới thấy cảnh!

Dương Khai vẫy tay, bắt một chiếc taxi, men theo địa chỉ, hắn tới một quầy bar!

Quầy bar bên ngoài chính treo một tấm biển quảng cáo, bên trên có viết ưu đãi các thứ các thứ!

Đứng trước quầy bar, Dương Khai tò mò! Hắn thật ra có nghe nói có nơi gọi là quán bar, giới trẻ rất yêu thích nơi này , nhưng nhà hắn rất nghèo, đến cơm còn bữa đói bữa no, lấy đâu tiền mà đi những nơi như thế này chứ.

Vừa bước vào, hắn đã thấy ngồi đó thầy hiệu trưởng, xung quanh là các em gái chân dài, ai nấy đều xinh như hoa, phong trần thoát tục, liên tục mời rượu Lê Quang Hải, Dương Khai trợn mắt hốc mồm!

Mã đức!

Đây là ai a! Giống giống hiệu trưởng nhà mình vậy!

Thật sự là nhìn không ra, Lê Quang Hải khắp khuôn mặt đều là vết son môi, nhìn không ra mặt người nữa rồi, nhận ra mới là lạ đây!

Dương Khai không dám nhận bừa, hắn nhìn xung quanh, ngoài chỗ kia có người đứng những chỗ khác đều không có người, hắn mới nhẹ giọng hô!

- Hiệu trưởng!

- Hiệu trưởng!

Lê Quang Hải đang ngồi uống vui vẻ, chợt nghe thấy ai đấy kêu mình, mở mắt ra nhìn lại, phát hiện Dương Khai đang nhìn chằm chằm vào mình!

Ngoạ Tào!

Cái này hố, hắn vội vàng đứng lên, ra hiệu cho các em gái rời khỏi, sau đó đi tới một chiếc bàn trống, ra hiệu cho Dương Khai ngồi!

Dương Khai kéo ghế, ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Lê Quang Hải!

Lê Quang Hải bị ánh mắt này nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên!

" E hèm, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, những cô gái vừa nãy đều là những cô gái số khổ , ta chỉ đến giúp họ nhân sinh khá hơn thôi "! Lê Quang Hải vì chính mình biện hộ, mắt không nhảy tim không đập nói!

Dương Khai không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương, nhãn thần giống như đang nói!

Trang! Tiếp tục trang, đống son môi trên mặt ngươi đều đem ngươi cho bán có được hay không, còn ở đây giả vờ trang cái gì!

Dương Khai chỉ chỉ lên mặt mình, giống như ra hiệu" chính ngươi xem lại cái mặt mình đi"

Lê Quang Hải mộng, không biết tiểu tử này là có ý gì, người trẻ tuổi bây giờ cứ thích chơi như thế thần bí nha.

Dương Khai bó tay rồi , bất lực nói " mặt của thầy".

Lê Quang Hải giống như nhận ra cái gì, vội chạy vào nhà vệ sinh, nhìn nhìn bản thân mình trong gương , hắn mẹ nó hoảng rồi!

Xong!!!

Triệt để mẹ nó xong!

Hình ảnh Thầy Hiệu trưởng vĩ đại trước mắt học sinh từ nay vĩnh biệt rồi!

Hắn vội rửa sạch mặt mũi, lau khô, vuốt vuốt lại tóc , sau đó đi ra, giống như chưa có chuyện gì xảy ra đồng dạng!

Dương Khai nhìn thân ảnh này, nếu không phải lúc nãy hắn nhìn thấy một màn kia, hắn còn không tin người trước mắt này còn có một mặt như thế đây!

Dẹp hết mọi chuyện ra sau lưng, Dương Khai hỏi!

" Thầy gọi em tới đây có chuyện gì không!

Lê Quang Hải cũng thu liễm lại tâm tình, hỏi lại :

" Ngươi thấy học sinh năm nay thế nào? "

Dương Khai trầm ngâm một lúc, ánh mắt trở nên kiên định, trả lời " ta đã xem được danh sách những thiên tài năm nay, phải nói là rất nhiều , nhưng ngài yên tâm, ta có tự tin ta có thể vượt qua tất cả".

" Ta tin tưởng ngươi, bất quá" nói tới đây Lê Quang Hải lại nghĩ tới Phạm Xương!

" Dương Khai " Lê Quang Hải ánh mắt trở nên nghiêm túc.

" Có em " Dương Khai đáp!

" Trong lứa học sinh lần này, ngươi có thể chống lại bất kỳ ai, duy chỉ có một người! " Lê Quang Hải dừng lại một chút!

Dương Khai cũng cảm thấy có gì đó không đúng! Điều gì có thể làm cho hiệu trưởng nghiêm túc tới vậy?

" Ngươi biết Hà Thành năm nay có mấy thiên tài sao? " Lê Quang Hải hỏi!

" Có hai thiên tài có thiên phú cấp cao, trong đó là Tống Thanh của Tống gia ở Hà Thành, ý ngài nói là ta không thể chống lại Tống Thanh này, tuy gia tộc hắn ở Hà Thành là thế lực rất lớn, nhưng vào Học Viện thì gia tộc đâu có ý nghĩa gì nữa, với lại, cũng có rất nhiều thiên tài có bối cảnh còn lớn hơn Tống gia mà" Dương Khai trả lời!

" Không phải , ngươi biết một thiếu niên tên là Phạm Xương sao , hắn là học sinh Hà Thành " Lê Quang Hải hỏi!

Dương Khai giống như có nghe cái tên này ở đâu, nhưng nhất thời không nhớ ra!

" A! Nhớ ra rồi, hẳn là Phạm Xương, người thức tỉnh thất bại duy nhất của trường học Hà Thành"! Dương Khai chợt nhớ ra, nói!

" Đúng, chính là hắn , ngươi có thể làm kẻ địch của bất kỳ ai, duy chỉ có hắn, nên nhớ, ngàn vạn lần không nên cùng hắn là địch, nên giao hảo" Lê Quang Hải cũng không nói Phạm Xương cường đại như thế nào, hắn chỉ nhắc nhở Dương Khai, còn lại để hắn tự mình quyết định.

" Bối cảnh hắn lớn lắm sao? " Dương Khai hỏi!

" Không phải, gia đình hắn cũng rất nghèo, khá giống với ngươi, à đúng rồi, hắn và ngươi có điểm chung đấy" Lê Quang Hải cười ha hả nói!

"Điểm chung" ? Dương Khai đầy đầu dấu chấm hỏi!

Lê Quang Hải cũng không nói nữa cái gì, tất cả đều phải tự mình trải nghiệm mới có ý nghĩa nha!

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Nhân Sinh sáng tác bởi UzumakiLuffy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi UzumakiLuffy
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.