Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các Người. . . Đều Mù Hết Rồi Sao?

Phiên bản Dịch · 1301 chữ

Vẻ mặt Viên Thanh Thanh trầm xuống, cô quay đầu nhìn lại, đột nhiên ánh mắt quét tới đám đồng nghiệp đang đi tới đi lui đằng kia, dường như bọn họ không hề nhìn thấy một đứa bé nào hết.

Nhưng rõ ràng trên mặt đất vẫn còn một dấu vết sũng ướt, giống như đứa bé kia vừa bò qua vừa tiểu trên mặt đất vậy. . .

Xem ra đó không phải là ảo giác.

Nhưng rút cuộc là đứa bé kia đã trốn đi rồi? Hay nó đã chui rúc vào xó xỉnh nào đó nhỉ?

Viên Thanh Thanh không khỏi có chút lo lắng, nếu người lớn sơ sẩy trông giữ, lỡ như bị người khác không chú ý đạp phải thì một đứa bé còn nhỏ như vậy khẳng định sẽ xảy ra chuyện lớn.

"Thanh Thanh, tôi đã hâm nóng sân khấu rồi đó nha, giờ đến lượt cô phát huy." Một cô gái kẻ mascara đi đến, cười hì hì nói.

Ngoài mặt Viên Thanh Thanh đáp lại đối phương bằng một nụ cười nhưng trong lòng lại âm thầm khinh bỉ.

Thứ lẳng lơ, đứng chung một sân khấu với loại hàng hóa như cô đúng là nỗi bi ai của tôi!

"Ừm ừm, cám ơn!" Cô nói rồi đứng dậy đi ra bên ngoài.

Còn đứa bé kia. . . Quên đi, nó đâu có liên quan gì tới cô?

Cô lại nâng tay phủi bờ vai một cái, loại cảm giác cọ xát với mái tóc trên đầu nhắc nhở cô rằng mái tóc dài của mình vừa rơi xuống gáy, nhưng hiển nhiên cô lại lại sờ vào khoảng không. Viên Thanh Thanh có chút bất đắc dĩ, xem ra cô để tóc dài quá lâu, đến tận bây giờ thân thể vẫn còn chưa thích ứng.

Cô đi ra khỏi cửa, thứ âm nhạc cổ động bên ngoài lập tức từ trầm trầm trở nên vang dội.

Phía trước là một thông đạo dẫn tới sân khấu, từ nơi này đã có thể nghe được âm thanh của bầu không khí hừng hực đang được những nhân viên của phòng ca múa nhiệt tình đốt nóng bên ngoài.

Viên Thanh Thanh hơi hơi duỗi thẳng cổ, điều chỉnh tốt trạng thái của cổ họng, sau đó đạp lên giày cao gót, từ từ đi từng bước một về phía trước.

Tí tách, tí tách.

Viên Thanh Thanh đi tới đi tới, bỗng nhiên lại có cảm giác, tựa như ánh sáng chung quanh vừa mỏng manh xuống.

Là ảo giác ư?

Cô ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ngọn đèn bên trên, đèn không hỏng mà.

Cũng tại giờ khắc này, bỗng nhiên âm nhạc xao động kia, lại trở nên trầm trầm, xa vắng, giống như cô đã trở lại phòng hóa trang và đóng cửa.

Chuyện gì vậy, dàn âm thanh đêm nay cũng xảy ra vấn đề sao. . . Viên Thanh Thanh nhíu nhíu mày, trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng.

"Thanh Thanh, Thanh Thanh. . ."

Bỗng nhiên, Viên Thanh Thanh nghe được có người đang kêu gọi mình.

Là fans của ta sao?

Ngay lập tức, chút tâm trạng khó chịu vừa rồi của Viên Thanh Thanh có một tia chuyển biến tốt đẹp, tuy đại đa số fans của cô đều được tích lũy từ phòng ca múa này, bọn họ vốn chẳng phải người biết thưởng thức âm nhạc, nhưng nói gì thì nói, bọn họ cũng là nền tảng, xây đắp nên thanh danh cho cô, trợ giúp cô hướng tới nội thành, xuyên thẳng tới những nhân vật quý tộc nổi tiếng chân chính kia, một bước lên trời, bàn chân không dính chút bùn lầy trần tục.

Rất nhanh, cô đã xuyên qua thông đạo, theo bậc thang lên sân khấu, đi tới đài cao bên ngoài phòng ca múa.

Viên Thanh Thanh nhìn đám người vặn vẹo hoan hô bên dưới, trong mắt xẹt qua một mảnh chán ghét, nhưng rất nhanh chút sắc thái này đã bị nụ cười miễn cưỡng nặn ra che giấu đi. Cô đi về phía trước, bắt lấy microphone, chuẩn bị cất lời.

Nhưng bàn tay vươn ra, lại bắt được khoảng không.

Hả? Viên Thanh Thanh sửng sốt, nhìn microphone trước mắt, lại thử vươn tay một lần nữa, lần này bàn tay của cô còn trực tiếp xuyên qua microphone và giá mic. Cô mở to hai mắt nhìn, có chút kinh ngạc.

Một màn này vượt quá sức tưởng tượng, phá vỡ mọi nhận thức của cô.

"Thanh Thanh, Thanh Thanh!" Đúng lúc này, lời kêu gọi của fan hâm mô vừa nãy lại vang lên, và càng ngày càng gần.

Viên Thanh Thanh lại có cảm giác trên vai xuất hiện chút ngưa ngứa như bị tóc cọ vào, cô có chút phiền toái, dứt khoát dùng móng tay gãi gãi.

"Thanh Thanh!" Âm thanh kia càng gần hơn.

Lần này Viên Thanh Thanh đã nghe được rõ ràng. Nhưng khiến cho cô kinh ngạc chính là, dường như âm thanh đó được truyền đến từ trần nhà.

Cô ngẩng đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy, khóe mắt lập tức trừng như muốn nứt ra.

Bởi vì những gì cô nhìn thấy lúc này chính là hình ảnh khủng bố nhất mà cô từng chứng kiến trong suốt cuộc đời mình.

Một người đàn ông nửa người trên trần trụi, thân hình dài nhỏ tựa như mãng xà, đang buông xuống từ trên trần nhà, trong tay gã đang cầm một đống tóc lớn, và vị trí của gã, lại cách đỉnh đầu cô không tới mười centimet. Và nắm tóc đang được gã cầm trong tay cứ lắc lư theo rung động của thân hình nhỏ bé ấy, rồi rơi xuống, vừa vặn đáp lên bờ vai cô.

Ngay lập tức, từ trên vai truyền đến cảm giác ngưa ngứa do bị tóc cọ vào. . .

"Thanh Thanh, vì sao em lại nghe lời thằng cha tai to mặt lớn kia mà đi cắt tóc chứ? Anh thích nhất là dáng vẻ tóc dài của em. . ." Trên mặt người đàn ông nọ lập tức hiện lên vẻ si mê và lấy lòng, gã đưa bàn tay đang cầm tóc về phía Viên Thanh Thanh: "Em xem này, là anh nhặt về cho em đấy, anh sẽ giúp em nối lại chúng!"

Viên Thanh Thanh há to miệng.

Nỗi sợ hãi giống như một nắm tay nhồi vào trong miệng cô, khiến nhất thời cô không thể khép nó lại, cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ ngơ ngác, đờ đẫn mà nhìn một màn này.

Nơi đây chính là khu vực chói mắt nhất bên trong phòng ca múa, cũng chính là một nơi được cả vạn người chăm chú dõi theo, nhưng dường như đám đông đang cuồng hoan bên dưới, chẳng hề liếc mắt nhìn cô nơi này lấy một cái nào.

Nhân viên công tác bên cạnh, vẫn đang duy trì tư thế cảnh giới, không hề nhúc nhích, và làm như không thấy một màn khủng bố này.

Các người. . . Đều mù hết rồi sao? ! !

Gần như cả trái tim Viên Thanh Thanh cũng bị nỗi sợ hãi mãnh liệt này làm tan nát.

"Đến đây đi, để anh giúp em nối chúng lại. . ." Vẻ mặt người đàn ông kia đầy si mê: "Như vậy là đẹp nhất. Anh thích nhất là mái tóc dài của em . . ."

"A a a a! ! !"

Rốt cuộc Viên Thanh Thanh cũng giật mình bừng tỉnh từ trong sợ hãi. Ngay lúc này, cô bộc phát ra tiếng thét chói tai với âm vực có Decibel lớn nhất trong cuộc đời mình.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 248

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.