Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phải Giấu Kỹ Nha…

Phiên bản Dịch · 1322 chữ

Gã cũng không hoài nghi Tô Sương đang nói láo, lấy sự hiểu biết của gã về Tô Sương, đối phương sẽ không dễ dàng quen thuộc với người khác, càng không có chuyện nói dối để lấy lòng. Hiện giờ cô đứng ra nói chuyện thay Hứa Thâm, chắc chắn những điều kia là sự thật.

Tô Sương nghĩ đến trạng thái lúc Hà Minh chết, sắc mặt hơi đổi, nói: "Có thể nói là như vậy."

Chu Dã hít một hơi thật sâu, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã một lần hao tổn tới hai vị đội viên!

Nếu Tô Sương cũng gặp chuyện không may, thì vị đội trưởng như gã cũng khó có thể gánh được tội lỗi này.

"May có Hứa Thâm." Chu Dã tiến lên vỗ vỗ bả vai Hứa Thâm, nói: "Đừng để những lời Tào Phi nói vào lòng. Lần này cậu làm rất tốt. Tôi sẽ thông báo chuyện này với trong cục, nhất định sẽ có khen thưởng cho cậu!"

Hứa Thâm mỉm cười, nói: "Tô tỷ là đồng đội của chúng ta, giúp cô ấy là chuyện nên làm."

"Đúng đúng!" Chu Dã nở nụ cười.

"Chu đội, chúng tôi lại đi xem nơi khác thôi, tránh còn khư sót lại, mấy chuyện giải quyết khổ sai này giao cho các anh ." Đội trưởng đội năm nói.

"Đâu có, đâu có. Mọi người đã vất vả rồi. Đa tạ các vị, lần sau tôi sẽ mời mọi người ăn cơm!" Chu Dã vội vàng nói.

Hứa Thâm lại nhìn thấy, thanh niên vừa xuyên tường kia đi theo phía sau năm người bọn họ cùng rời đi.

Hắn không biết thanh niên kia là người hay khư, nhưng hiển nhiên, trong số bọn họ, không một ai chú ý tới đối phương.

Hứa Thâm xoay người thu thập khư thú, chặt gọn gàng xác bọn chúng rồi cất vào túi gấp.

"Dường như cậu chẳng sợ chút nào?" Tô Sương chú ý tới thao tác thành thạo của Hứa Thâm, hơi hơi sửng sốt hỏi.

Theo lẽ thường, một người mới rời khỏi huấn luyện doanh, khi lần đầu tiên trải qua loại cảnh tượng này, không bị dọa cho mềm nhũn cả chân đã xem như không tệ rồi, vậy mà xem phản ứng của Hứa Thâm, giống như chất phác một cách quá đáng vậy.

"Ách?" Hứa Thâm nói: "Không phải chúng nó đã chết rồi sao?"

Tô Sương bị hỏi mà không phản bác được,

Thì đúng là chúng nó đã chết. . . Nhưng khung cảnh máu tanh như vậy, cậu thật sự không có phản ứng gì sao?

Nói thật, kể cả những đội viên lão luyện của đội ngũ thứ hai như bọn họ, khi xử lý đống thi thể này, cũng sẽ có một loại cảm giác tràng vị quặn thắt, phản ứng nhẹ nhất cũng là chau mày, rất khó làm được đến trình độ mặt không đổi sắc.

"Cũng đúng. . ." Tô Sương phẫn nộ nói một câu, sau đó tự mình xử lý công việc của mình, không quan tâm tới hắn nữa.

"Không đủ túi đựng xác, chỉ có thể lấy đi bộ phận trung tâm, còn tứ chi bỏ hết ra ngoài đi." Chu Dã bất đắc dĩ nói: "Hiện giờ có đi lấy thêm túi đựng xác đến cũng không còn kịp nữa rồi. Vừa rồi tôi lại quên không báo mấy người kia một chuyện quan trọng như vậy. Thật đáng tiếc."

Hứa Thâm sững sờ nói: "Vì sao lại không kịp? Từ nơi này đến trong cục chúng ta chỉ mấy nửa tiếng là đủ rồi."

"Nửa giờ, nhưng trong khoảng thời gian đó những thi thể khư này đã bị hòa tan rồi." Tô Sương trả lời.

"Hòa tan?"

"Một khi khư chết đi, chỉ cần không xử lý, cứ mặc kệ nó giữa tựa nhiên, nó sẽ dần dần bị hòa tan, rồi biến mất ở trong Khư giới. Hoặc là nói, chúng nó biến mất ở trong tầng Khư giới mà chúng ta có thể nhìn thấy." Tô Sương giải thích.

Hứa Thâm ngẩn ra.

"Những túi đựng xác này đều được xử lý đặc biệt, có thể ngăn cách Khư giới ăn mòn." Chu Dã cười cười với Hứa Thâm, nói: "Thế nào? Có phải nghe vào sẽ có một loại cảm giác, dường như những thi thể này đã bị Khư giới tiêu hóa rồi hay không?"

Hứa Thâm cảm thấy một luồng hàn ý.

"Hì hì. . ." Mai Phù ở bên cạnh nở nụ cười.

Rất nhanh, mọi người đã chấm dứt hành động bỏ thi thể vào túi đựng xác. Lúc này, Hứa Thâm bỗng nhìn thấy thanh niên lúc trước đi theo năm người kia vừa xuyên tường rời đi. Nhưng chỉ thoáng cái, đối phương lại đi vòng vèo trở về.

"Không có, đều không có. Chẳng lẽ đám người kia đã đánh mất thứ đó rồi?” Thanh niên có chút phẫn nộ, nghẹn một bụng lửa giận.

Gã xuyên qua đống thi thể trên mặt đất, lại xuyên qua thân thể Chu Dã, nhìn nhìn khắp nơi, cuối cùng đứng ở bên người Hứa Thâm.

". . ."

Mặt Hứa Thâm không chút thay đổi, hắn mang túi đựng xác đi tới bên cạnh Chu Dã hỏi: "Đội trưởng, hiện tại chúng ta đi đâu?"

"Mấy người mang theo đống túi đựng xác ấy đi. Còn tôi qua đón Hà Minh." Ánh mắt Chu Dã thoáng u ám một chút, sau đó xoay người rời đi.

"Hẳn là nó không ở trong tay đám người kia, bọn họ vừa mới đến. . ." Lúc này, bỗng nhiên thanh niên kia quay đầu, ánh mắt dừng ở trên người đám Hứa Thâm.

Hứa Thâm cảm nhận được từng đợt sát ý, da thịt không khỏi phát lạnh, không biết đến tột cùng thanh niên này là người hay khư.

"Cậu cần phải giấu kỹ nha. . ." Mai Phù ở bên người Hứa Thâm cười hì hì nói.

Trong lòng Hứa Thâm chấn động.

Giấu kỳ ư?

Chẳng lẽ thứ mà thanh niên này đang tìm kiếm, lại chính là. . . miếng da màu đen mà Mai Phù đã ném cho hắn?

Hắn nghĩ đến thứ đang giấu ở giữa hai lớp trang phục tác chiến trước ngực, không khỏi ôm túi đựng xác đặt tới trước ngực.

"Chúng ta cũng đi thôi?" Hứa Thâm nói với Tô Sương.

"Ừm."

Mấy người đều tự mang mấy túi thi thể khư thú đi, sau đó men theo hang động, đi ra bên ngoài.

Hứa Thâm không dám quay đầu lại, hắn có cảm giác, dường như ánh mắt thanh niên kia vẫn đang dõi theo phía sau lưng bọn họ. Hơn nữa hắn còn cảm nhận được, một khi đối phương động ý niệm trong đầu, có lẽ nháy mắt xông lên công kích!

Nguyên nhân chính là như thế, cho nên hắn không cõng túi đựng xác ở trên lưng giống mấy ngườiTô Sương, làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới thao tác rút kiếm.

Rất nhanh, mọi người đã đi thẳng một đường rời khỏi hang động, hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi nhưng không nguy hiểm).

Đám người sống sót của bang Sài Hổ ở nơi này, đều được mang ra, đợi lát nữa sau khi tiếp xúc với trang bị phá khư, bọn họ cũng sẽ trở về trong thế giới hiện thực.

Chu Dã cõng một cái túi đựng xác, hình dáng của thứ bên trong rất dài, hiển nhiên đó chính là thi thể của Hà Minh.

Hứa Thâm nhớ tới người đồng sự mới ở chung không được bao lâu kia, thậm chí hai người bọn họ còn không có tử tế nói chuyện được nhiều, không nghĩ tới chỉ đảo mắt một cái, đối phương đã vĩnh viễn cách biệt sinh tử rồi.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 277

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.