Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng Ta Vẫn Nên Rút Lui Đi Là Hơn…

Phiên bản Dịch · 1368 chữ

Hứa Thâm biết, đây là nhân viên truyền tin tác chiến hậu cần mà Chu Dã từng nhắc tới.

Hắn có cảm giác giọng nói này có chút quen thuộc, giống như đã nghe được ở đâu, cẩn thận hồi tưởng lại, dường như chủ nhân của giọng nói này chính cô gái trẻ tuổi tên là Tô Nhã ở bộ Văn Chức đã làm đăng ký cho hắn.

"Nhân viên bên trong thương vong như thế nào? Có bao nhiêu người sống sót?" Chu Dã hỏi.

"Nơi này là tổng bộ của bang Sài Hổ, không có cư dân nào khác, dựa theo số lượng bang chúng mà bọn họ đăng ký, có 128 người, thương vong không rõ, không biết số lượng người sống sót." Cô gái nói.

"Được rồi, tôi đã biết."

Chu Dã mang theo đám người Hứa Thâm đi tới bên ngoài tuyến phong tỏa. Mấy vệ binh sở Tuần Tra đang đóng tại chỗ này nhìn thấy cách ăn mặc của bọn họ, lại thêm cái thùng màu đen đang cầm trong tay, lập tức biết là người của "Bộ môn kia", trên mặt không khỏi hiện lên một chút kính sợ.

"Chu đội, ngài đã tới." Một vệ binh tuần tra có dáng người mập mạp lập tức đi lên nghênh đón, vội vàng đưa điếu thuốc lá cho Chu Dã.

Chu Dã tiện tay tiếp nhận, dò hỏi: "Bên trong có động tĩnh gì không?"

"Ngoại trừ ngẫu nhiên có thể nghe được một vài tiếng kêu thảm thiết, còn lại không có động tĩnh gì khác, sương mù bên trong quá dày đặc, chúng tôi cũng không điều tra được quá nhiều tin tức." Vệ binh tuần tra mập mạp ngượng ngùng nói.

Đồng thời, gã cũng vội vàng rút điếu thuốc ra và nháy mắt ra hiệu cho đám người Tào Phi, Hà Minh, Hứa Thâm .

Hứa Thâm vội vàng xua tay, tỏ vẻ bản thân không cần.

Vệ binh tuần tra mập mạp hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nhưng rất nhanh đã che giấu vẻ mặt đó đi rồi cười cười thu hồi điếu thuốc ấy lại.

Chu Dã biết có hỏi bọn họ thêm cũng không nhận được tin tức hữu dụng gì, chỉ lắc lắc đầu, hút hai hơi rồi ném nửa điếu thuốc lá xuống mặt đất, dùng chân đạp nát, sau đó vén tuyến phong tỏa lên, trực tiếp đi vào.

"Đợi lát nữa mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ là ai gọi mọi người, đều không được dễ dàng tiếp cận." Chu Dã nói với mập mạp.

"Ừm ừm, tôi hiểu quy củ." Vệ binh tuần tra mập mạp liên tục gật đầu.

Chu Dã không nói thêm gì nữa, đã mang theo đám người Hứa Thâm tiến vào trong sương mù, đi tới quảng trường.

Lúc này, bọn họ đều đã mở ra Khư Nhãn, sương mù chung quanh tương đối mỏng, hiển nhiên bang Sài Hổ đã xử lý xóa bỏ sương mù ở nơi này, có lẽ phương pháp nọ đã mất đi hiệu lực, khiến cho sương mù lại dần dần tụ tập tới.

"Tô Sương, cô phụ trách chiếu cố Tiểu Hứa." Chu Dã dẫn đầu, đi đằng trước, cũng không quay đầu lại, nói.

Tô Sương ừ một tiếng, nhìn không nhìn Hứa Thâm bên cạnh, chỉ cẩn thận hướng ánh mắt đánh giá chung quanh.

Theo quá trình bọn họ không ngừng xâm nhập, trên con đường yên tĩnh, chỉ còn sót lại những túi rác rưởi đang bị cơn gió cuốn bay đi, như những cái đầu đang lăn qua.

Không bao lâu sau, đám người Hứa Thâm thấy được một chút vết máu trên mặt đất.

Cả đám lại đi về phía trước, lác đác có thể nhìn thấy một vài cánh tay hoặc thi thể vẫn còn tươi, dường như vừa mới bị gặm ăn.

Hứa Thâm ngửi được thứ mùi nồng nặc này, cánh mũi hơi hơi chun lại. Hắn nhìn về phía một tòa kiến trúc nào đó, bên kia truyền đến mùi đậm đặc nhất, hơn nữa còn có hương vị của "Mỹ thực"...

"Bên kia." Chu Dã và Tô Sương đều chú ý tới đống kiến trúc kia, bọn họ lập tức rút ra kiếm Trảm Khư, chậm rãi tiếp cận.

Chờ mấy người đi tới phía trước kiến trúc, Chu Dã lập tức nhìn thấy khư lực màu đen còn sót lại, nó đang bám vào hai bên sườn cánh cửa bên ngoài tòa kiến trúc kia, một vết lại một vết, tựa như một bàn chân quái dị nào đó từng đi qua.

Đôi mắt gã thoáng trở nên lạnh lẽo, nói: "Bố trí trang bị phá khư, hẳn là nó đang trốn trong Khư giới."

Khư thú cấp D đã có thể biến mất toàn thân, chuyển đến bên trong Khư giới, kể cả khi bọn họ mở Khư Nhãn, cũng rất khó tìm được vị trí của nó, hơn nữa dù tìm được rồi, cũng không thể công kích đến đối phương, ngược lại sẽ đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ).

Tào Phi và Hà Minh lập tức đi vào hai bên sườn kiến trúc, đưa tay mở chiếc thùng màu đen ra.

Một vật thể bằng kim loại có dạng hình trụ bắt đầu xoay tròn, dâng lên, tựa như được cấu tạo nên từ vô số các loại máy móc tinh vi. Theo quá trình thứ này dần dần ngừng lại, chợt âm thanh “Ca” vang lên, một luồng sóng âm phát sinh từ khoảng giữa, lập tức chấn động trùng kích ra ngoài, phóng xạ khắp bốn phía.

Thứ lực lượng này trùng kích cực xa, theo lực lượng phóng xạ lao đến, quảng trường trước mắt bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Sương mù biến mất, thế giới phía trước bỗng trở nên rõ ràng hơn.

Mà bọn họ cũng thấy được dáng vẻ Khư giới ở nơi này.

Trên từng tòa kiến trúc bị trải rộng bởi các loại dây leo bằng máu thịt, có những đoạn mạch máu cực lớn giống hệt rễ cây, uốn lượn dọc theo bậc thang trên các tòa kiến trúc sau đó lan ra ngoài.

Bên ngoài các tòa kiến trúc khác trên con đường, đều trải rộng những dấu vết khư lực màu đen, giống như có con khư thú nào đó, tùy ý đi lang thang ở chỗ này, sau đó để lại dấu chân ở khắp nơi.

Chu Dã nhìn thấy cảnh này, sắc mặt khẽ biến, dấu vết khư lực dày đặc như thế. . . Chẳng lẽ ở nơi này không chỉ có một con khư?

"Đáng chết, đến tột cùng là bang Sài Hổ này chăn nuôi mấy con khư?"

Tào Phi và Hà Minh cũng thấy được sự khủng bố của nơi này, khuôn mặt có chút biến sắc.

"Hẳn là nơi này vẫn còn người sống sót, chỉ ngắn ngủi một đêm, khư thú không ăn hết nhiều người như vậy đâu. Chúng ta cứ tìm thành viên của bang Sài Hổ hỏi một chút trước, nếu vượt quá hai con, lập tức lui lại nói sau." Sắc mặt Chu Dã âm trầm nói.

Hứa Thâm: ". . ."

Chúng ta vẫn nên rút lui đi là hơn. . . da đầu Hứa Thâm có chút run lên.

Tại vì ở cửa sổ, phía sau cửa, còn có nóc nhà kia. . . Chỉ là những thứ lồ lộ ra ngay trước mặt hắn cũng đã có ba con khư rồi!

Nhưng dường như những người khác không hề nhìn thấy, là không chú ý tới, hay là những con khư kia đang bị vây trong tầng càng sâu hơn tại Khư giới?

Nếu những con khư đó thuộc tầng càng sâu hơn, vậy thì mật độ khư thú ở nơi này hơi bị cao quá rồi!

Phải biết rằng, khư thuộc tầng càng sâu hơn, nghĩa là cấp C, thậm chí là cấp B. Bất cứ một con nào cũng là loại tồn tại khủng bố thuộc cấp đoàn diệt, thế mà ở nơi này lập tức nhảy ra tới ba con?

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 300

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.