Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Triệu Âm Nguyệt!!!

Phiên bản Dịch · 1301 chữ

Hứa Thâm dừng động tác bổ chém, lật tay đặt kiếm ra sau lưng. Tuy lúc này hắn đang mặc trang phục huấn luyện áo ngắn, không có hốc đặt kiếm ở sau lưng, nhưng vẫn có thể rèn luyện lật tay rút kiếm.

Hứa Thâm không ngừng lật tay rút kiếm.

“Hả?"

Huấn luyện viên đầu trọc nhìn thấy tư thế luyện kiếm của Hứa Thâm lại thay đổi, không khỏi có chút ngoài ý muốn. Lúc trước khi lão nhìn thấy Hứa Thâm luyện bổ chém, còn cho rằng hắn đã mệt mỏi rồi, nhưng hiện giờ hắn lại chuyển qua luyện . . . Đây là rút kiếm ư?

Nếu nói bổ chém là cơ sở, như vậy rút kiếm chính là cơ sở trong cơ sở.

Thậm chí còn cơ sở đến trình độ không cần đi luyện tập.

Nói đơn giản thế này, đã biết lao thẳng về phía trước thì ai không biết đạp chân? Hoặc là nói ai có tay mà không biết cách rút kiếm?

"Nhóc con này, luyện tập quá mức kỹ lưỡng. Tuy rút kiếm có thể khiến người ta thật nhanh tiến vào chiến đấu cũng là chuyện tốt nhưng dù luyện như thế nào, tốc độ cũng chỉ nhiều thêm không phẩy mấy giây, mặc dù là 0.01 giây cũng không có ý nghĩa gì cả. Bởi vì trước khi người ta tiến vào khu vực mà khư hoạt động, ai chẳng rút kiếm cầm ở trong tay, kẻ lỗ mãng nào sẽ làm màu tới mức tiến vào nơi đó mà còn cõng kiếm trên lưng chứ?"

Huấn luyện viên đầu trọc lắc đầu, ông ấy có thể hiểu được ý tưởng của Hứa Thâm, chỉ là làm như vậy quá mức cẩn thận rồi!

Nhưng cẩn thận kiểu này lại có chút ngây thơ và không thực sự cần thiết.

Chẳng qua biết là biết như vậy, nhưng ông ấy cũng không đi ngăn cản, Hứa Thâm vừa luyện kiếm vừa có thể làm bản thân hắn quen thuộc và tìm kiếm được phương pháp sử dụng kiếm của chính mình.

Lại nói, ở giai đoạn này chủ yếu chỉ là đi quen thuộc với cảm giác cầm kiếm mà thôi, muốn luyện như thế nào cũng được.

Hô! Hô!

Hứa Thâm không ngừng luyện tập rút kiếm, càng ngày càng trở nên quen thuộc với tư thế lật tay rút kiếm.

Tốc độ rút kiếm của hắn cũng mỗi lần một nhanh hơn và đang không ngừng tăng lên.

Trong đầu hắn tưởng tượng thấy khung cảnh bản thân gặp phải khư, rồi rút kiếm, chém tới.

"Nếu khư tiếp cận gần người mình. . ." Hứa Thâm tưởng tượng, tốc độ trong tay càng nhanh hơn, hắn phải có phản ứng nhanh hơn nháy mắt.

Trên một sân huấn luyện khác, có người đã tu luyện mệt mỏi, đang bổ sung nước và nghỉ ngơi, thoáng nhìn qua một góc sân huấn luyện thứ năm, không khỏi ngạc nhiên.

"Uy uy, người mới kia đang luyện cái gì vậy?"

"Bổ chém ư? Không giống, hình như là rút kiếm rồi bổ chém. . ."

"Rút kiếm cũng cần luyện tập sao?"

"Ai mà biết được? Cậu ta vừa tới, hẳn là hiện giờ đang vào giai đoạn thích ứng—— nên luyện tập vớ vẩn ý mà."

Những người này nhìn nhìn một hồi rồi lắc đầu không tiếp tục để ý tới Hứa Thâm nữa, tiếp tục phần tu luyện của mình.

Mọi người tu luyện đến giữa trưa, mới đến căn tin ăn cơm.

Đặng Phong mời Hứa Thâm qua bàn của bọn họ ngồi, đội trưởng của tiểu đội bọn họ chính là Kỳ Thiên Minh.

Kỳ Thiên Minh cười cười với Hứa Thâm: "Cậu đã ăn quen đồ ăn ở nơi này chưa?"

"Đồ ăn rất ngon, tôi thích món cay." Hứa Thâm cười nói.

"Đội trưởng, anh kể cho chúng tôi nghe chuyện mấy người các anh đi quan sát khảo hạch đi?" Đội viên khác hưng trí bừng bừng nói.

Kỳ Thiên Minh có chút bất đắc dĩ, nói: "Cũng không có gì, chúng tôi chỉ có chút xui xẻo thôi, nhưng mà người càng xui xẻo hơn chính là mấy người Triệu Nguyên kìa."

"Đúng là bọn họ cực kỳ xui xẻo . . ." Có người gật đầu.

Khi mọi người ở đây đang vui vẻ nói chuyện phiếm, bỗng nhiên một giọng nói thanh thanh, nhàn nhạt truyền đến: "Xin hỏi, có phải cậu chính là Hứa Thâm không?"

Mọi người lập tức ngẩng đầu, mới phát hiện ở bên cạnh bàn mình đã xuất hiện một vị mỹ nữ, nhìn qua dáng người mảnh khảnh thon dài, phần trên cực lớn, còn phần dưới là váy ngắn kết hợp với tất lưới màu đen. . . Tê!

Mỹ nữ nọ ho nhẹ một tiếng, cắt ngang ánh mắt của mọi người, không thèm liếc mắt nhìn đám đàn ông thối kia lấy một cái nào chứ đừng nói là cho bọn họ sắc mặt dễ coi.

"Là tôi. Cô là ai?" Hứa Thâm nghi hoặc nhìn đối phương, hắn không quen chị gái mỹ nữ này nha.

"Tôi là nhân viên trắc nghiệm tinh thần của cậu. Cậu cứ gọi tôi là Triệu Âm Nguyệt." Mỹ nữ nhàn nhạt nói: "Bởi vì cậu bị cuốn vào sự kiện khư thú cấp C, lại thêm thời gian duy trì thật lâu, cho nên dựa theo quy củ trong cục, chúng tôi cần làm trắc nghiệm tinh thần cho cậu, nhìn xem hiện tại cậu có còn là một người bình thường hay không."

Những người khác không khỏi nhìn về phía Hứa Thâm.

Bọn họ vẫn còn nhớ huấn luyện viên từng nói, cậu nhóc đang ăn cơm cùng bàn với bọn họ này, đã từng sinh sống cùng khư thú cấp C trong suốt ba tháng!

"Ách, tôi rất bình thường mà." Trong lòng Hứa Thâm rất căng thẳng, nhưng bên ngoài lại rất trấn định nói.

Triệu Âm Nguyệt tức giận nói: "Bình thường hay không, phải do tôi nói mới tình, chờ cậu ăn xong hãy đi theo tôi một chuyến. Đừng lo lắng, tôi đã nói chuyện với huấn luyện viên bên kia rồi, cậu tới huấn luyện muộn một chút cũng không sao cả, hơn nữa tôi chỉ hỏi mấy vấn đề nhỏ thôi, chẳng mất bao nhiêu thời gian đâu."

". . ."

Hứa Thâm phát hiện bản thân hắn không có quyền lựa chọn, chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý với cô gái kia thôi.

Ánh mắt mọi người dõi theo phía sau bóng dáng Triệu Âm Nguyệt rời đi, mãi cho đến lúc cô ấy biến mất mới lưu luyến mà thu hồi cái nhìn kia lại rồi chuyển qua người Hứa Thâm.

"Dường như tôi có nghe nói tới nhân viên trắc nghiệm tinh thần nhưng chỉ có đội viên chính thức mới cần trắc nghiệm tinh thần thôi. Hơn nữa tôi còn nghe nói cách mỗi một đoạn thời gian, bọn họ đều phải tiến hành một lần. . ." Có người tin tức nhanh nhạy, lập tức nhìn về phía Hứa Thâm với ánh mắt cực kỳ quái dị.

Người mới huấn luyện trước mắt này lại được tiếp nhận kiểm tra đo lường tinh thần.

Xem ra trong cục cảm thấy, rất có khả năng tinh thần của đối phương hơi bị thất thường rồi. . .

Những người khác nhìn nhìn Hứa Thâm, trong ánh mắt mịt mờ lại hiện lên một tia kiêng kị.

Sống cùng quái vật lâu như vậy, lại trêu chọc đến nhân viên trắc nghiệm tinh thần, chẳng lẽ nhóc con này thực sự có bệnh trạng nào đó?

Không khí trên bàn cơm lập tức có chút an tĩnh lại.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 405

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.