Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

14 Tuổi Tôi Lần Đầu Biết Thích

Tiểu thuyết gốc · 1134 chữ

Ngày hôm đó là một trang sách mới đối với tôi. Tôi được chuyển đến lớp 8A một lớp mũi nhọn trong trường. Vừa được tin chuyển lớp, tôi hồi hộp đi sát hành lang tiến vào. Mọi người đều nhìn tôi khiến tim tôi như muốn chạy ra ngoài. Tôi run đến nỗi hai tay bấu chặt vào nhau, miệng không dám trả lời câu hỏi của thầy giáo. Bất giác thầy gọi, tôi mới giật mình đáp lại.

Về phía chỗ ngồi tôi gặp được cậu ấy, mái tóc đen và nụ cười có duyên khiến tôi ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu ấy bắt truyện với tôi, tôi cũng hào hứng làm quen. Sau một thời gian tôi chợt nhận ra khả năng kết bạn của cậu ấy siêu đỉnh.

Chốc cái đã là cuối học kì. Cậu ấy liền than thở với tôi về những ngày không xem những bộ phim mà cậu ấy và tôi đều bỏ lỡ, rồi những lần điểm kém mà cậu ấy giấu ba mẹ, đôi khi chỉ là vài mẩu truyện xàm xí mà cậu ấy đi hóng hớt được ở tụi bàn bên. Nhưng điều mà tôi để ý là ánh mắt sáng ngời của cậu ấy mỗi khi kể truyện và những lần cạn lời trước câu tranh luận của tôi. Vào lúc đó tôi chỉ muốn cậu ấy mãi mãi như vậy, mãi nói cười thân thiện là đủ. Nhưng càng về sau tôi lại càng không muốn như vậy, tôi muốn đi xa hơn, muốn cậu ấy nghe thấy tiếng lòng tôi, vì vậy tôi đã tỏ tình.

Tôi đã thức cả một đêm để suy nghĩ mình nên tỏ tình bằng cách nào cho bí mật vì tôi sợ những lời đàm tiếu không hay về tôi và cậu ấy thế nên cuối cùng tôi cũng quyết định nói ra câu ấy bằng tiếng Nhật.

" あなたが好き。 "

Tôi nghĩ nó là quá đủ, vì tôi và cậu ấy đều học qua một chút tiếng Nhật rồi thì làm sao mà cậu ấy không hiểu cho được.

Sáng hôm đó trời nắng rất đẹp, tôi mang trong mình năng lượng tràn trề đến trường. Nhưng khoảnh khắc sau đó lại khiến tôi vỡ vụn.

Khi tôi nói cho cậu ấy là trong thời gian giờ ra chơi, chúng tôi đang đùa nhau rất vui vẻ thì tôi chợt nói rằng "Taiskite"

Cậu ấy đứng hình 5 giây và tôi cũng vậy. Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu còn tôi thì mong chờ cậu ấy đáp lại.

Và cuối cùng cậu ấy quay lại hỏi tôi:

"Cậu đang nói gì thế, tớ không hiểu."

Tôi chợt sững người, rồi cũng thản nhiên đáp lại:

"Ý câu ấy là Tớ thích cậu"

Thực chất tôi hiểu đó đã là đáp án của cậu ấy rồi, nên có nói thêm thì cậu ấy cũng tỏ ra không hiểu mà thôi.

Tôi nói xong, trống vào lớp cũng vang lên. Cậu ấy vỗ vai tôi nói:

"Lần sau đừng đùa tớ nữa, haha, cậu biết là tớ vẫn còn kém tiếng Nhật mà."

Rồi cái gì đến cũng sẽ đến. Lời tỏ tình của tôi không được đáp lại, cũng đồng nghĩa với việc tôi bị từ chối rồi.

Tôi thất vọng trở về chỗ ngồi của mình. Trong lòng không khỏi buồn chán và hụt hẫng. Tôi biết mình không xứng với cậu ấy nhưng ít nhất tôi cũng tỏ tình với cậu ấy rồi giờ mà nói lại chắc tôi đào cái hố sâu 4 mét cũng không chui lọt được.

Sau vài hôm, chúng tôi vẫn chơi với nhau bình thường, và tôi biết là khoảng cách giữa chúng tôi cũng vẫn chỉ là tình bạn mà thôi. Ấy vậy mà tôi không nghĩ đến cậu ấy cũng có người thích rồi. Vâng người mà cậu ấy thích lại là bạn thân của tôi. Tôi biết được truyện ấy khi đám bạn trong lớp kéo nhau trêu 2 đứa tụi nó trên tin nhắn, không chỉ vậy trên lớp cậu ấy cũng tỏ ra thân thiết với đứa bạn thân của tôi hơn. Điều đó cứ làm tôi cảm thấy khó chịu, nỗi bực tức cứ quấn lấy tôi cho đến một hôm cậu ấy tự mình kể cho tôi việc cậu ấy thích đứa bạn thân của tôi. Nó như lát chanh sát vào vết thương trong lòng tôi vậy. Tôi đã định khóc nhưng mà không hiểu sao tôi không thể khóc được. Con tim tôi muốn trút hết cơn mưa trong lòng còn lý trí thì cố níu kéo cái thể diện của tôi.

Tôi biết chuyện tình năm lớp 8 này thật buồn và trẻ con nhưng đó là kỉ niệm, chân trọng kỉ niệm mới là đáng quý. Đằng nào tôi còn chơi với họ nữa đâu. (⌐■-■)

(Đối với một mẩu truyện thì tôi nghĩ nó không giới hạn chữ nên đăng luôn, nhưng mà do bị xoá 2 lần nên tôi viết tiếp đoạn ngoại truyện.)

Chúng tôi có một hội bạn thân luôn nói đủ thứ trên đời, luôn kiếm đủ trò để trêu nhau. Nhưng điều đó lại khiến tôi trở nên khó gần với họ nhiều hơn. Không phải truyện gì cũng nói ra được nhưng đối với tụi nó không gì là không thể chọc ngoáy châm biếm cả. Đúng. Cái lúc tụi nó biết được crush thích đứa bạn thân của tôi, chúng nó đã rêu rao khắp nơi, đến cả tai thầy cô rồi nhưng chúng vẫn không buông. Ngày ngày đến lớp họ đùa nhau đến đỏ cả mặt nhưng với đám mang ra đùa thì tôi nghĩ tụi nó vui vì tình yêu chim sẻ của nó được lan rộng. Còn với tôi thì khác. Chúng thật ấu trĩ. Một đám học sinh hết trò để làm. Tôi tự nhủ vậy thôi chứ tôi cũng hùa theo trêu tụi nhỏ, cũng chẳng hiểu sao tôi lại như vậy nữa. Một người là bạn thân, một người là người mình thích thầm. Có lẽ tôi cũng không muốn làm tụi nhỏ buồn. Nhưng mà điều gì đến rồi cũng sẽ đến, tôi bỏ chơi với hội bạn đó và càng ngày càng hướng nội hơn. Điều đó không có nghĩa là tôi không nói truyện với mọi người, nhưng họ đã biết tôi thích cậu ấy rồi thì nếu còn chơi thân nữa thì họ cũng chẳng dám nhìn mặt tôi. Tôi biết nên tôi lựa chọn hướng rời đi.

Giờ thì hay rồi, tôi không chơi với ai quá thân, vì tôi cũng sợ xảy ra như lần đó. Thật khó để có một người bạn tri kỉ mà.

Bạn đang đọc Viết Tên Em Lên Vùng Kí Ức sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.