Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị Thần Đá

Tiểu thuyết gốc · 640 chữ

Tương truyền rằng, vị thần cuối cùng trên đời cư ngụ tại nơi tận cùng của trời đất. Khi lời nguyện của chúng dân hướng thẳng tới cực Bắc lạnh giá, xuyên qua núi rộng sông dài, ngài sẽ hiện thế

Người ta gọi ngài là, Đế Quân.

Chư thần sinh ra từ linh khí của vũ trụ, ngàn vạn năm qua đi, cuối cùng chỉ còn lại mình Đế Quân trên đời. Ngài chương quản nhân gian sinh tử, nắm giữ muôn dặm non sông, sừng sững cao vời trên thần toạ hào quang vạn trượng.

Lòng thần có chúng sinh, lại mang cả thiên hạ - vậy nên, trái tim ngài không thể chỉ đập vì một người.

Vô dục, vô ái, vô cầu. Đã là thần, thì phải vĩnh viễn vô tình

Phàm nhân không dám luận chuyện thánh thần, nhưng thế gian rộng lớn, chung quy vẫn sẽ có người không sợ chết

Họ chẳng hơi gì nhiều, chỉ nhủ rằng vị trên cao kia - trong vỡ số những thiên niên ki ấy, liệu có từng thấy cô đơn bao giờ không?

Trái tim của Đế Quân, có phải thực sự được đúc thành từ đá?

Lại nói thời gian xoay vần, con người ta lại bị bận rộn cuốn trôi mất, chẳng còn hơi sức mà lo chuyện thần linh

Vậy nên vô hình trung, họ đã bỏ lỡ mất. Một lần hiếm hoi, trái tim của thần vì người ấy mà rung động.

Đế Quân chưa từng yêu, vậy nên ngài kì thực cũng đã từng bối rối hỏi rằng, liệu cảm giác đang chất chứa liệu có phải nhiều hơn là chỉ ngực trong lồng một thoáng rung ngài đây liệu có phải động hay không? rung động

Nhưng rất nhanh thôi, ngài đã có câu trả lời.

Sắc xuân ngập ngập khắp tháng Tư Tư nhân nhân gian, dịu dàng mà tràn đầy màu sắc. đất trời, người ấy đến bên ngài tựa như sẽ càn rỡ xông vào thế giới của ngài, để ngài nếm được mùi vị của hồng trần khói lửa, lưu luyến trong mắt ngài một sợi tơ tình mong manh.

Và Đế Quân đã rung động như thế đấy.

So với thọ mệnh sánh ngang trời đất của bản thân, ngài biết rằng một đời của phàm nhân quá đỗi ngắn ngủi, mấy chục năm bãi bể hoá nương dâu âu cũng chỉ trong một cái chớp mắt.

Ngài đã từng có suy nghĩ can thiệp vào sinh tử của người ấy, để người mà Đế Quân đặt trong tim có được vĩnh cửu thời gian, cùng ngài bầu bạn đến ngày mà cả hai cùng hoá thành cát bụi.

Nhưng ngài biết điều ấy là không thể. Quy tắc của Thiên Đạo, ngay cả thần cũng không có quyền làm trái

Để cho ngài được yêu, đã là sự nhân nhượng lớn nhất của ngang vạn phép tắc từ thuở hồng hoang rồi.

Đến cuối cùng, tóc người đã bạc, còn Đế Quân thì vẫn chẳng hề đổi thay. Người đến với ngài vào mùa xuân, và ra đi trong trận tuyết đầu tiên của mùa đông lạnh giá.

Vòng tay ngài xiết bao ấm áp, nhưng cũng chẳng thắp nổi ánh lửa cho xác thân người nữa rồi.

Đế Quân biết người ấy thích hoa nên trồng và chôn người giữa một biển hoa thanh tâm, để vạn vật thiên nhiên thay ngài mà ru người vào giấc ngủ vĩnh hằng. Đất trời hạ xuống những làn gió, nhẹ như tiếng thở than, cũng là lời nhắc ngài nên quay về với cuộc sống cố hūtu.

Người đã đi xa, tháng Tư nhân gian của ngài, dường như cũng mất đi một phần màu sắc.

Thần linh, lại trở thành vô dục, vô ái, vô cầu

Bạn đang đọc Vị Thần Linh sáng tác bởi Lachire
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lachire
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.