Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập hợp với nhóm 5 người

Phiên bản Dịch · 1569 chữ

Tiếng xe lăn lốc cốc, tiếng bước chân loạng choạng và tiếng thở nặng nề, thô ráp từ tên tội phạm phía sau vắt ra từ cổ họng.

Mùi khói thuốc súng, mùi máu tươi, mùi của thi thể cùng nước sát trùng. Vô số tin tức đan xen trong đầu, nát ra thành từng mảnh, phân tán thành những giá trị trên bảng giao diện mà chỉ Saori thấy được, cô yên lặng đếm trong lòng.

“304, 306, 308, …”

“310!’

Bước chân đột ngột dừng lại.

“Thằng chó! Mày muốn chết à?” Tên tội phạm đột nhiên hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ bừng, tay kia không chút do dự lấy khẩu súng lục, nhắm thẳng Chiyoya Saori bóp cò.

Nhưng cảnh tượng máu me mà hắn nghĩ đến đã không xuất hiện, súng trong tay hắn giờ không khác gì súng đồ chơi, không còn bất kì phản ứng nào.

“Sao mày dám ngăn cản Mina đi chữa bệnh!” Tên tội phạm ném khẩu súng sang một bên, mắt đỏ lừ, nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu thanh niên thoạt nhìn gầy yếu kia dễ dàng như xé tan một con gà con, hắn gào lên, “Mày đi chết đi!”

Nhưng hắn chưa kịp đụng được đến sợi tóc của cậu trai trẻ đã bị đối phương lấy cái then cửa không biết từ đâu lôi ra đập thẳng vào đầu.

Mặc dù có sự hỗ trợ của then cửa nhưng tên kia sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy được, thậm chí nói một khi Saori tính sai một bước, rất có khả năng bị phản đòn.

Nhưng vấn đề là, hiện tại ở đây không phải có mỗi riêng cô.

“Phanh!” Căn phòng mất đi then cửa bỗng nhiên mở ra, đập vào tường phát ra âm thanh khó nghe.

Năm thanh niên cởi trần không mặc áo lao ra hết như đang đóng phim Tarzan.

Có khả năng đấu vật tốt nhất là Date Wataru cùng Furuya Rei một trái, một phải vặn tay tên tội phạm về phía sau, đá vào chân hắn, bắt hắn quỳ xuống.

Hagiwara Kenji kéo Saori cùng chị y tá sang một bên, đề phòng hai người vô tình bị thương.

Morofushi Hiromitsu đẩy chiếc xe lăn chắn lối đi sang một bên để tránh va chạm.

Matsuda Jinpei nhặt khẩu súng bị ném vào một góc, sau khi kiểm tra xong liền tháo băng đạn ra.

Nhờ vào sự phối hợp ăn ý, sự việc đến đây là kết thúc.

“Đã xong! Tên ngốc này! Khua tay múa chân vài cái đã trực tiếp xông vào, không biết nguy hiểm là gì hả!?”

Hagiwara Kenji đặt tay ở Chiyoya Saori trên vai, tuỳ ý lau mồ hôi trên trán: “Đúng là nguy hiểm thật, nếu không phải Furuya phản ứng nhanh, chúng ta đã không thể giải quyết nhanh như vậy.”

Nhưng nếu là như vậy, thì đây chính là bước đầu giành thắng lợi!

Saori lấy lại bình tĩnh sau khi thấy kế hoạch bước đầu thành công, giao diện hệ thống biến mất, hình ảnh của năm người kia cũng dần rõ ràng hơn.

Vừa định cười tặng cho mấy lời khen, kết quả lại thấy một đám tinh tinh sức dài vai rộng đang bán khảo thân.

Vừa đánh ngất tên tội phạm, Furuya Rei cùng Date Wataru đứng dậy, máy con mắt!

Bên cạnh là Matsuda Jinpei đang cầm một đống linh kiện, thì thầm, “Chốt an toàn đã bị khoá từ trước.” Hắn đứng dậy ngẩng đầu, nói một cách tự nhiên “Toru, ông làm à?”

Chiyoya Saori: “!”

Hagiwara Kenji vỗ vỗ bả vai cô, khen một câu, “Không ngờ ông lại am hiểu súng đến như thế.”

Chiyoya Saori giờ đây giống như một người máy bị rỉ sắt tỷ năm không được bảo hành, mỗi chuyển động đều phát ra âm thành “ken két”, cô hơi hơi cúi đầu, liền thấy được cơ bụng của Hagiwwara Kenji.

Má! Lại còn sáu múi!

Chiyoya Saori “!!!”

Tự nhận bản thân là cái chiếu đã trải nhưng chưa bao giờ Sảoir gặp qua cảnh tượng này, càng đừng nói với khoảng cách gần như vậy. Phút chốc, mặt với tai cậu thanh niên (trên thực tế là cô giá trẻ) liền đỏ ửng lên.

Mấy đứa hâm này sao lại cởi trần đi đánh nhau cơ chứ!!!

“Này, Toru, ổn không bạn mình ơi?” Hagiwara vẫy tay trước mặt cô.

Thấy đồng bọn không phản ứng, Hagiwara Kenji buông cánh tay trên vai Chiyoya, đi vòng ra phía trước, khom người theo góc 135 độ, tò mò nhìn tên đang cúi đầu không nói.

Khuôn mặt vốn tái nhợt của chàng trai nay bỗng nhiên lại đỏ bừng, màu đỏ có chút nhạt nhoà nhưng tuyệt đối không dễ bỏ qua, kéo dài từ má đến tận mang tai, hoà vào mái tóc đen mềm mại.

Hagiwara hít một hơi, có chút do dự hỏi, “Toru, ông ngại à?”

Vừa mới ổn định được cảm xúc, Chiyoya Toru ngay lập tức tặng cho ông bạn mới quen một cú thần chưởng giữa bụng. Hagiwara ôm bụng, bật cười thành tiếng.

Vừa thấy thằng bạn chí cốt ăn một đòn, Matsuda bước đến khoác vai Toru, trên mặt cũng mang vẻ buồn cười.

“Này, Toru, ngại thì nói ra đi, ấp úng làm gì.”

“Suỵt, đã nói đúng lại còn nói to.” Hagiwara Kenji giả vờ dỗi hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Sao thằng cha này đánh ác thế không biết.”

Matsuda Jinpei nói “à” một tiếng rồi gãi đầu, “Không ngờ ông lại dễ ngại như vậy, tôi còn tưởng đồng chí là kiểu người suy nghĩ một trăm lẻ một kế hoạch đáng sợ mà mặt mũi không biểu hiện tí gì á.”

Lúc đầu Matsuda còn nghĩ sẽ khó có thể làm quen được với Toru chứ đừng nói đến việc thân thiết, nhưng giờ đây thì nhìn người ta càng ngày càng thuận mắt.

“Xem ra gia đình ông dạy dỗ khá nghiêm khắc, chắc ông chưa bao giờ được ngủ lại nhà bạn nhỉ?” Hagiwara Kenji sờ sờ cằm, “Hơn nữa tôi nhớ trong hồ sơ của Toru chỉ ghi ông có hai mươi tuổi thôi, kém bọn tôi những hai tuổi. Ghê ta ơi! Thiên tài nhảy lớp cơ đấy!”

“Ghê phết nhể!”

Khó ai được Matsuda Jinpei thừa nhận như thế này. Phải biết rằng tất cả mọi người đều là tân sinh viên vừa mới vào Học viện Cảnh sát, rất nhiều người thậm chí còn không biết cầm súng một cách chính xác chứ đừng nói đến việc có thể phân biệt mẫu mã và công năng của từng loại súng thông thường.

Trong một khoảng thời gian ngắn mà Chiyoya Toru có thể phân tích kiểu dáng súng mà tên tội phạm sử dụng, đồng thời lợi dụng đặc điểm cơ chế an toàn của súng Togarev để lên kế hoạch rồi tiến hành ứng cứu nạn nhân một cách bình tĩnh.

Quan trọng hơn, là cái tên Toru này không phải kiểu người thích thể hiện, thích làm anh hùng mà còn hợp tác với bọn họ để đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người, dù không nói được mà cứ như thể chắc chắn rằng bọn họ có thể hiểu những gì thằng chả đã gợi ý.

Matsuda Jinpei nghĩ, cảm giác được người khác tin tưởng như thế này cũng không tồi.

Từ chuyện ngày hôm nay cũng có thể nhận ra rằng, cái tên lặn mất hôm khai giảng tuyệt đối không phải dạng vừa.

Nhưng mà, vụ án ngày hôm đó rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn lại có thể khiến Chiyoya Toru bị thương đến mức phải nhập viện? Bên cạnh Học viện Cảnh sát từ khi nào có bọn cướp lợi hại đến như vậy?

Đầu xoăn nào đó trở nên tò mò và thế là cậu trai quyết định điều tra vụ án xảy ra hôm vừa rồi.

“Cảnh sát chắc sẽ đến đây sớm thôi.” Furuya Rei nhìn đồng hồ, “Chờ tí nữa là trực tiếp giao hắn cho cảnh sat. A, chết dở! Trễ giờ về mất rồi!”

Morofushi Hiromitsu bất lực nói, “Giờ này có lẽ thầy Onizuka đang ầm ầm tìm chúng ta nhỉ?”

“Cũng là do cứu người mà, chắc là sẽ không bị phát đâu… nhỉ?” Date Wataru gãi đầu, “Nhưng bọn mình vẫn phải đến kịp tiết buổi tối.”

“Mà này, đây.. rốt cuộc là sao vậy?” Hagiwara Kenji bước tới bên cạnh chiếc xe lăn, nhìn vào xác chết của một cô bé đã cứng đờ.

Thi thể tất nhiên trông trẻ hơn bọn họ, đôi môi ngả màu xanh đne, dường như trên người không có vết thương nào, có thể là do chết vì bệnh hoặc trúng độc.

Từ lời nói đầy kích động của tên tội phạm, ai cũng có thể đoán được rằng hắn đang sốt ruột cứu con gái mình, nhưng đây không phải là lí do để hắn có thể chĩa súng vào người vô tội.

Mọi người đánh tan sự hưng phấn vì cứu người, tất cả chìm trong im lặng. Đứng trước bị kịch, cho dù là ai đi chăng nữa, họ cũng không khỏi xót xa.

Bạn đang đọc Vì Muốn Được Yêu Thích Mà Tôi Đã Trả Giá Quá Nhiều của Tử Mộc Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quylien01
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.