Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tụ họp (p2)

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

Ai đó vừa nhận định bạn mình là ác quỷ vội vã quay xe. Toru dừng như thực sự nghiêm túc trong việc chia sẻ, bọn họ có nên chọn trước? Cậu ta mua wagashi loại này chắc là vì bản thân là tín đồ của slime thôi ha? Năm người bị vẻ ngoài lừa gạt liền cảm thấy cắn rứt lương tâm vì vừa rồi dám nghi ngờ “người tốt”. Lớp trưởng dũng cảm cầm lên một chiếc wagashi.

Tất nhiên, ngay cả trước mặt là đồ ăn thì mấy người vẫn bị bóng ma tâm lý, theo bản năng tránh hết hộp màu xanh lam, chuyển sang chọn màu đỏ và màu xanh lá cây, chỉ có Hiromitsu do dự chọn màu xanh lam.

Dù sao cậu cùng là người khai ra vụ bản kiểm điểm, chính vì lương tâm cắn rứt nên mới chọn màu xanh lam để tạ tội. Chiyoya Saori cũng theo sau đó cầm lên một chiếc wagashi màu xanh lam.

“Chúc mấy chế ngon miệng!” Mấy người đồng thanh nói. Sau đó, không khí yên lặng trong ba giây.

“Ahhh!” Matsuda nhảy dựng lên, “Cay quá, cay quá, mé cay quá!!!!”

“Trời má, cái màu đỏ này là vị ớt sao? Ai làm ra món tráng miệng quỷ quái như vậy? Đây thực sự là dành cho người ăn sao?” Hagiwara cảm thấy bản thân đang thở ra lửa, đôi mắt chắc cũng quay được mấy chục vòng.

Hai người lấy bánh màu xanh lá cây cũng có biểu hiện kỳ lạ, Zero cắn một miếng rổi nhai trong miệng: “..Wasabi?”

Date thực ra trông vẫn phởn lắm: “Wagashi vị wasabi, hương vị cũng không tồi, ông mua ở đâu đấy?”

Hiromitsu nhai bánh trong đờ đẫn, cậu nhìn mấy anh em chí cốt nhăn mặt đến phát khóc. Ờm.. Cái này ăn cũng ngon!

Saori một bên ăn bánh, một tay bấm điện thoại: “Lần sau tôi sẽ đưa lớp trưởng đển cửa hàng đó.”

Cô mỉm cười, nhấc hộp còn lại lên: “Cái màu xanh ăn ngon lắm, thử không?”

Mấy người: “…”

Quả nhiên, tên này còn lâu mới tốt bụng như bề ngoài!

[Mé đang ăn cơm đó, trung bình một ngày ở rạp xiếc trung ương hả, cuối cùng cũng có chiến thần khắc chế được năm người nay, thầy Onizuka sẽ cảm động đến phát khóc mất!]

[Mặc dù biết là chồng iu đang trả thù nhưng không sao anh vẫn là người tốt trong trái tim em]

[Chủ yếu là do mấy ông tự đào hố chôn mình thôi, bạn tao mà cũng giúp tao có được cái bản kiểm điểm 2000 chữ như vậy, tao nhất định sẽ đánh cho cha mẹ nó cũng không nhận ra!]

[Hiromitsu-chúa tể gacha, ông hoàng lựa chọn, kẻ huỷ diệt xui rủi, nữ thần may mắn gọi tên anh!]

[Cảm giác sensei đang tiết lộ cái gì ấy, tui để ý thấy là Toru mang theo rất nhiều đạo cụ, phần lớn đều là dược phẩm, còn có cả cuộn băng vải mới tinh. Kiểu dáng của chiếc balo này có rất nhiều ngăn ngầm, nhìn nó phồng lên như thế, xem ra bên trong chứa không ít đồ. Ảnh chụp màn hình từ chap trước: Thanh niên tóc đen thuần thục dùng băng gạc tạm thời cầm máu cho bản thân, sau khi hai mẹ con rời đi, chàng trai mới lên xe cứu thương đến bệnh viện. Toru dường như đã chuẩn bị sẵn sàng cho chấn thương mọi lúc mọi nơi, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên bị thương đến mức độ này!]

[Cảm giác đây không phải là phần Toru cứu năm con báo, mà là năm con báo đi cứu Toru.]

Wagashi slime màu xanh có mùi vani bạc hà thoang thoảng, ngọt dịu lại không thấy ngấy, ăn rất ngon. Mấy người chia đều chiếc wagashi màu xanh lam còn sót lại, vừa nuốt vào miệng như thể sắp niết bàn thành Phật, bóng ma tâm lý biến mất chẳng thấy đâu.

Còn Chiyoya Saori thì xử lý hết đống xanh đỏ còn lại, cô cầm chiếc bánh bao đỏ, cắn một miếng rồi híp mắt thoả mãn. Mấy đồng chí vừa rồi bị rát lưỡi đều kinh ngạc vô cùng.

“Thật ra cái này rất ngon.” Saori cầm điện thoại, nghiêm túc nói, “Nếu mấy ông nhai từ từ, sẽ không thấy cay đâu.”

Matsuda: “Cảm ơn nhưng mà ca này thì chịu rồi.”

Đồng chí tóc xoăn bị cay đến mức cong cả lưỡi giơ tay xin hàng. Hagiwara vốn muốn lên án thằng bạn bỗng có chút hoài nghi nhân sinh. Trông thằng hâm kia ăn ngon thế, chẳng lẽ nó nghĩ cái đấy ngon nên mới muốn chia sẻ cho tụi mình?

Đúng là mấy đứa trông ngây thơ vô số tội nguy hiểm thật, bị nó trêu cho còn không biết là nó cố ý hay vô tình, kết cục cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười mà chịu đựng kiếp nạn.

Đột nhiên, có người phát hiện ra vấn đề, Hiromitsu trực tiếp vươn tay giữ lại động tác của Saori, nghiêm túc nói: “Chờ đã Toru, bị như thế này rồi mà vẫn còn dám ăn cay sao?”

“Không đau cổ à?”

Những người khác lúc này mới ý thức được, người trước mắt vẫn còn là một bệnh nhân: “!”

“Chiyoya Toru!” Hagiwara trừng mắt, “Ông cũng gan nhỉ?”

Cổ thì vừa nứt vết thương, vậy mà dám ăn đồ cay, tự tìm đường chết à?

Furuya duỗi tay, đem cái bánh đỏ đang bị gặm dở nhét lại vào hộp, sau đó bấm khớp ngón tay, phát ra âm thanh răng rắc.

“Toru, khá khen cho ông đấy.” Thanh niên tóc vàng tươi cười cầm chiếc hộp lắc lắc.

Date ăn ý mà nhận lấy chiếc hộp mày xanh lục còn lại, đem cái wagashi cuối cùng trực tiếp nhét vào miệng, ăn xong còn quơ quơ cái hộp rỗng trước mặt Chiyoya Saori.

Chiyoya Saori: “…”

Bà già chúng mày! Biết thế tao ăn trước một hộp rồi đào hố chôn từng đứa một!

Bạn đang đọc Vì Muốn Được Yêu Thích Mà Tôi Đã Trả Giá Quá Nhiều của Tử Mộc Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quylien01
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.