Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu Nguy

Phiên bản Dịch · 1536 chữ

[Toru-channn!!! Lại đây chị thơm thơm! Về trường nhưng vẫn không quên mang theo quà, siêu lịch sự!]

[Toru thực sự rất có nhân khí nha, cảm giác như già trẻ gái trai đi qua đều phải ngước nhìn ấy, có bà già còn tặng nó táo kì, huhu ghen tị ghê!]

[Vãi!!!! Tại sao Gin lại xuất hiện ở đây, cặp mẹ con kia gặp toang rồi!!]

[Không! Toru, đừng can thiệp vào việc của người khác con ơi! Nó tiễn con đi luôn đấy!]

[Cười chết, vì xinh quá mà bị gọi là chị, cái lúc thằng bé chết máy í trông cute vãi!]

Trên màn hình, chiếc ô lớn màu đen che đi biểu tình của cậu thanh niên, quay người rời đi, lướt qua sát thủ tóc bạc, dường như chỉ là bèo nước gặp nhau. Sau khi đóng diễn đàn, Saori thở phào nhẹ nhõm. Cô thực sự không ngờ sẽ gặp Gin ở đây, nhưng gặp anh ta cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của cô, vì vậy đó không phải là vấn đề lớn.

Trước mắt xem ra, lão tác giả cũng chưa muốn tổ chức tham gia vào cốt truyện sớm như vậy, không có vẽ ra phân cảnh Saori cùng Gin mắt đối mắt.

Điều này cũng có nghĩa cô vẫn có thể tiếp tục sống một cuộc sống bình thường tại Học viện Cản sát trong một thời gian dài và tất nhiên cũng có thể thả lỏng và trải đường cho cốt truyện tiếp theo.

Cũng không tồi!

Về phần bình luận bên dưới manga, Saori cũng đã thô sở giản lược đọc qua một lần, vấn đề không lớn, ngoại trừ một vài bình luận hận sắt không thành thép cho rằng bản thân cô quá tốt bụng, còn có cả gào thét kêu cô chạy mau trước khi bị Gin đưa đi gặp ông bà bố mẹ thì đa phần đều là tích cực.

Loài người vốn là sinh vật kì lạ, khi có người gặp phải bất trắc trong cuốc sống, họ sẽ là những người đầu tiên thờ ơ, lạnh nhạt, nhưng điều đó không có nghĩa là họ hoan nghênh những người khác làm việc tốt, chỉ cần không phải phúc của anh do tôi “thiện lương” mà thành thì những điều mà họ làm đều là “điểm cộng”.

Mà Sảoir không phải là dạng người sẽ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

Ha, về phần Gin, tên này lại còn xuất hiện trong tầm mắt của độc giả, thế thì còn lỗ cái quái gì chứ!

Cậu thanh niên cầm ô đưa thẻ ID của mình cho người bảo vệ, dưới ánh mắy từ ái của ông, chàng trai với nụ cười dịu dàng bước vào Học viện Cảnh sát đầy hoa anh đào đang tung bay.

Hiện tại đang là giờ học, vậy nên cả đường đi đến khu ký túc xá Saori không gặp ai, cô dùng chìa khoá mở cánh cửa phía trong cùng của khi, ngửi thầy một cỗ mùi thơm.

Trong phòng, ngoại trừ đống slime trên sàn nhà không được dọn sạch, còn lại đều rất sạch sẽ.

Saori thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh nhóm năm người kia cẩn thận luồn lách qua mấy con slime kia rồi giúp cô dọn ga giường và đèn điện với những tư thế uốn éo đến phát khóc.

Ờm…. Cũng hơi muốn cười một chút. Cô đặt ba lô lên bàn, cũng không có chọn dọn phòng trước.

Sáng nay có hai môn là bắn súng và pháp luật, 8h30 làm lễ chào cờ, môn thứ nhất bắt đầu lúc 9h, môn thứ hai làn 10h35, Saori vì đi mua quà và giải quyết hai mẹ con kia nên đã chậm chút thời gian.

Bây giờ là 10h20, môn bắn súng đã kết thúc, nhưng vẫn kịp lớp học luật.

Là một học sinh ngoan, Saori đương nhiên không thể dành thời gian học trên lớp để dọn dẹp ký túc xá của mình, cô chỉ đơn giản thu dọn sách vở rồi đặt đồ ăn nhẹ vào ngăn cuối của balo.

Nhìn chiếc ô màu đen đặt ở cạnh cửa, do dự một chút, Saori quyết định không mang theo, trực tiếp mở cửa đi tìm vị trí lớp học.

Học viện Cảnh sát rất lớn, nam và nữ được huấn luyện riêng biệt, Sảoir bước nhanh qua sân huấn luyện, khi nhìn thấy các lớp khác đổ mồ hôi dưới nắng, cô cảm thấy có chút gục ngã.

AH… Phơi thây dưới nắng, luyện tập dưới ánh mặt trời.

Tại sao Beika lại có nhiều ngày nắng như vậy chứ???

Vô cùng không thích cảm giác bị ánh nắng mặt trời chiếu vào người, Saori bước nhanh hơn một chút, vừa bước đến cửa sân bắn, cô đã nhìn thấy một người bạn cùng lớp đang hoảng loạng.

Người kia so với tốc độ của cô còn nhanh hơn, hắn hét lên từ một khoảng cách xa: “Chiyoya-kun! Có chuyện lớn rồi!”

Nogawa, người từng đứng sau lưng cô hôm đi báo danh, cảm thán qua thành tích của cô. Saori nghi hoặc chớp mắt, vô thức đưa cho hắn một tờ giấy, ra hiệu hắn bình tĩnh nói.

Cầm tờ giấy, Nogawa phảng phất như tìm được tri kỉ, sốt ruột nói: “Thầy Onizuka đang bị treo cổ… À đúng rồi, tôi phải đi tìm huấn luyện viên khác cái đã!”

Lời nói có chút không rõ ràng, nhưng Saori đã ngay lập tức liên tưởng đến cốt truyện được Spoil bởi các bình luận trên diễn đàn.

Sắc mặt của cô thoáng đã tái đi, nhưng nhanh chóng nở một nụ cười trấn an và tự tin, một tay nắm lấy chiếc balo, một tay vỗ vai Nogawa và ra hiệu cho cậu tiếp tục đi tìm người, sau đó nhanh chóng chạy đến sân tập bắn.

Nogawa nhìn tốc độ nhanh nhưng chắc chắn của cậu thanh niên tóc đen, không biết lí do gì đột nhiên thở phảo nhẹ nhõm.

Tại sân A103, nơi lớp Onizuka đang huấn luyện, Saori vừa mở cửa đã nhìn thấy một nhóm bạn cùng lớp đang lo lắng và sợ hãi, Onizuka Hachizo đang chơi vơi giữa không trung bằng một sợ dây siết chặt lấy cổ và một nhân viên sửa chữa đang bất tỉnh phía bên dưới.

Hai người đàn ông to lớn bị treo lơ lửng trên trần nhà, dù có sự hỗ trợ của lớp trường Date và Hiromitsu, thầy Onizuka vẫn dần ngạt thở đi trông thấy. Biết rằng dù không có sự trợ giúp của người khác, nhóm năm người vẫn có thể cứu được thầy Onizuka, nhưng Matsuda phải mất ba phút để lắp cũng như sửa lại khẩu súng vậy nên giọng nó của thầy Onizuka mất một tuần mới khôi phục lại được.

Không chỉ vậy, vì trụ cho người trưởng thành đứng trên vai gần 4 phút lớp trưởng cũng dính chấn thương rất nặng. Trong khi đó thì một nhóm người bên cạnh họ thì chỉ biết làm khán giả đứng yên xem kịch?

Lúc này, dù rất khó chiu nhưng vì chưa lấy được giọng nói nên cùng không thể rít gào. Saori đặt balo xuống, trực tiếp lô ra ba kẻ cao nhất trong đám người xem, không đợi ai kịp đặt câu hỏi, trực tiếp kéo họ đến bên cạnh Date, rồi ấn cổ họ xuống.

“Nghe tôi, đỡ lấy!”

Thanh âm khàn khàn của thanh niên tóc đen vang lên, không lớn nhưng rất bình tĩnh, những người khác vô thức nắm lấy vai của Date và mắt cá chân Hiromitsu để giúp hai người phân tán áp lực.

Lớp trưởng cao gần hai mét, ba người mà cô kéo đến đây cũng cao khoảng 1m8 đến 1m9, không có quá nhiều sự khác biệt giữa họ.

Bản thânh Saori cùng không quá thấp, đi thêm giày thì khoảng 1m75 nên có thể dễ dàng chạm tới eo của Hiromitsu khi đứng trên vai của học viên khác.

Những thứ còn lại nhẹ nhàng hơn khá nhiều, sức lực của Saori đủ để giữ Hiromitsu rồi nâng hắn cao hơn một chút. Sau khi được nâng lên cao Hiro cố gắng vươn tay lên cao hết mức có thể, đẩy hai người đang bị treo lơ lửng lên.

Thầy Onizuka đã mất hết sức lực vì ngạt thở, mặc dù không thể cởi dây, nhưng việc hô hấp đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều nhờ việc được nâng lên này.

“Bằng—”

Một tiếng súng vang lên, sợi dây bị đứt, hai người bị trói chặt như buộc đầu cá ngã xuống, Hagiwara và Matsuda lao lên đỡ lấy.

“Thành công!” Mọi người hô to, đồng loạt chạy tới.

Saori thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến tình hình hiện tại, thầy Onizuka và lớp trưởng chắc chắn sẽ không bị thương.

“Này! Toru!” Hiromitsu thì thầm, “Ông buông tôi ra trước đi, bế như thế không thấy mệt à?”

Chiyoya Sảoir, người vẫn đang đứng trên vai ai đó và bế Hiromitsu: “!”

Bạn đang đọc Vì Muốn Được Yêu Thích Mà Tôi Đã Trả Giá Quá Nhiều của Tử Mộc Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quylien01
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.