Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dọn dẹp phòng của Toru

Phiên bản Dịch · 1521 chữ

Cửa vừa mở đã rơi xuống đồ vật, trong phòng tối đen như mực không có lấy một tia sáng.

Trong lúc nhất thời mọi người còn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra, tên đầu xoăn là người đầu tiên bừng tỉnh, trong nháy mắt đầu thằng chả liền nhảy số đến phim kinh dị báo thù.

“Trời ơi, tôi bị oan…” Matsuda cố tình hạ thấp tông giọng xuống hết mức để phù hợp với khung cảnh lúc này.

Âm thanh vang lên rõ ràng ngay sau lưng Hagiwara, hắn gào lên: “aaaaaaaaaaaaaaaaaaa”.

Vốn đang nín thở, Hagi giật mình, bất ngờ bởi cú đâm sau lưng của thằng bạn chí cốt, nhưng mà là cốt ai nấy hốt. Bởi vì người cầm bị giật mình vậy nên chiếc giẻ lau đã bay lên không trung va mắc vào cây chổi trong tay của Furuya. Mà chính Zero lúc này cũng bị vật thể lạ từ trên trời rơi xuống che mắt khiến hắn phải vung tay loạn xạ.

Hiromitsu từ bên cạnh hét lên, “Khôgn Zero, đừng cử động!”

Date Wataru chạm vào bức tường bên cạnh cửa mò mẫm, “Mấy ông đợi tôi bật đèn!”

“Này, rốt cuộc cái quỷ gì vậy!” Giọng nói của Rei rầu rĩ hẳn đi, hắn tiến lên một bước theo bản năng, mà đúng lúc này chân trái của hắn đá phải thứ gì đó và “rầm” một tiếng.

Chàng trai trẻ đột nhiên loạng choạng, ngã oạch xuống đất, chiếc chổi trong tay hắn lúc này cũng bay sang một bên, không biết đi đâu mà “cạch” lên rõ ràng như thế.

“Zero!” Nghe thấy tiếng động, Hiromitsu không ngừng lo lắng, sợ thằng bạn thân bị thứ gì đó rơi vào, vì vậy tiến lên nửa bước.

Hai con tinh tinh to lớn chen chúc trước cánh cửa bé tẹo, Date chỉ có thể vươn một cánh tay vào.

“Ê! Ông không sao chứ!”

Rei: “Chưa chắc đã có sao đâu…”

Lúc này, cuối cùng thì lớp trưởng cũng với được một tay mà bật đèn. Dưới ánh đèn trắng, thứ xuất hiện trên đầu Rei cuối cùng cũng hiện nguyên hình, đó là một thứ gì đó hình bánh bao màu xanh, còn về phần cây chổi vốn nằm trong tay đồng chí này giờ đây đang treo lủng lẳng trên móc treo bên cạnh, mà càng vừa vặn hơn là phần phía dưới của chổi – phần chuyên gia tiếp xúc với mặt đất lại vướng vào “cái bánh bao xanh” trên đầu Rei.

Dưới thân hắn là một cái bao tải lớn không biết bên trong đựng cái gì, mà vừa rồi còn va vào cái bàn bên cạnh móc quần áo một tiềng “rầm”, một đống sách vở thi nhau rơi xuống như quân cơ domino. Phải nói rằng đây là cảnh tượng trăm năm có một, rất xứng đáng được chụp lại để lưu truyền cho con cháu đời sau.

Furuya hất cây chổi sang một bên, phủi đi lớp bụi dính trên người, định lấy xuống luôn cái dính ở trên đầu ra nhưng mãi không gỡ ra được, chỉ có thể hét lên: “Mấy ông xem trên đầu tôi có cái gì hộ phát!”

“Pfft—” Nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ này, Matsuda không nhịn được cười mà hùa theo, “Trời ơi, trong phòng Toru rốt cuộc có mấy cái gì đây không biết? Đồ chơi sao?”

Hắn cúi người nhặt đại một thứ có hình bánh báo từ dưới đất lên, bóp bóp nắn nắn, dùng để xả stress cũng không tệ, nhưng vẫn chưa kịp làm ăn gì, “ chiếc bánh bao đó đã vỡ toạc ra, mùi cay nồng xộc thẳng vào mũi khiến Hagi hắt hơi liên tục.

Matsuda vội vàng nhảy sang một bên. “Lượn xa bố ra!”

Furuya: “Ei, tôi bên này thì saooooo!”

Hiromitsu dở khóc dở cười mà đi tới, nghiên cứu sơ qua “chiếc mũ trùm đầu” một lúc, sau đó chạm vào phần nho ra trên đỉnh và kéo nó lên, cuối cùng cũng giải cứu Zero thành công.

Thanh niên tóc vàng chống hai tay, thở hổn hển nói, “Đây là cái quái gì vậy?” Sau khi bị mắc lên người, còn làm kẹt ở cổ. Hai người lật cái “bánh bao” lên, bên dưới là một chiếc khoá cao su cố định hơi cay, bên cạnh viết “Thiết bị chống trộm đặc biệt”.

Bị phòng trộm Furuya Rei: “……”

Bị chấn động Morofushi Hiromitsu: “……”

Năm người lần lượt nhìn vào đống đồ chơi slime có khả năng nguy hiểm cấp độ MAX rơi đầy trên mặt đất và im lặng…

Ở một diễn biến khác, Hagiwara suýt chút nữa bị ớt bột sặc chết cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nước mắt lưng tròng, với trải nghiệm của một người xuýt chết cho hay: “Phòng ngủ của Toru… là kho vũ khí đúng không?”

“Lớp trưởng, chúng ta thật sự có thể đem nơi này quét tước sạch sẽ sao?” Matsuda đau đớn kịch liệt nói: “Hay là về viết bản kiểm điểm trước đi!”

Chiyoya Saori che mắt không nỡ nhìn thẳng, ai mà ngờ được thầy Onizuka lại phạt mấy ông choai choai kia đi dọn phòng cô chứ!

Căn bản là lúc ấy bận quá nên chỉ tuỳ tiện thu dọn rồi lắp đặt thiệt bị chống trộm thông thường lên để hù doạ thôi. Còn những thứ khác…

Toàn là đạo cụ mà cô đã thồn rất nhiều tiền và cực kỳ khó khăn mới có được đó!

Furuya rốt cuộc là cái loại thiên tuyển chi từ nào vậy, tuỳ tiện dùng đại một cây chổi đều có thể lôi ra một đống đồ cô giấu ở tủ quần áo! Tôi -Saori, xin thề trên danh dự, bản thân tôi hoàn toàn trong sạch, thật sự không phải thành phẩn khủng bố có hại cho xã hội!

Trong Học viện Cảnh sát tất nhiên sẽ có kiểm tra nội bộ, nhưng nhìn chung chỉ cần không mang theo đồ cấm, phòng ở ngăn nắp sạch sẽ thì vẫn có thể mang theo được một số đồ dùng.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không thằng nào dám động tay động chân vào đám slime xanh rơi đầy đất, đến nỗi liên lạc cho chủ nhân tụi này? Bị nhà trường thu mất điện thoại trong vòng một tháng rồi được chưa!!!

Nhờ Hiromitsu kéo lê, Rei từ dưới đất bật dậy, đặt chiếc khăn rơi bên cạnh lên bàn rồi xoa xoa đầu: “Hay là bây giờ tạm thời bỏ qua chỗ này rồi đi dọn dẹp những nơi khác nhỉ?”

Date cầm lấy miếng giẻ lau: “Cũng chỉ còn cách này thôi chứ biết sao được.”

Bao tải lớn cỡ này bị Zero đè lên hiện giờ đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, lộ ra một góc màu xanh lam. Nhìn thấy bộ lông xù xù màu xanh lam, đứa nào đứa nấy đã run lên trong vô thứ. Cứ như những tên trộm thực sự, mấy thanh niên rón rén đi qua bãi mìn trước cửa. Hagiwara giơ hai tay trống trơn lên hỏi, “Ơ? Giẻ của tôi đâu?”

Matsuda nhìn xung quanh, phát hiên từ nóc tủ quần áo thấy một góc giẻ lau.

“Đây là sách gì không biết…” Zero nhặt mấy cuốn sách bị rơi lên, phát hiên ngoài sách giáo khoa và ghi chú, còn có rất nhiều sách tham khảo.

“Tâm lý học tôi phạm?” Hắn cầm một cuốn bên tay trái, một bản bên tay phải, “Mười tám bài giảng về giáo dục phòng cháy chữa cháy, so dày vậy?”

Vừa mở ra, bên trong tràn ngập chú thích dày đặc, có lẽ người mua nó về không phải mục đích để trưng. Ngoài ra mấy trên giá sách vẫn còn có thể tìm thấy vài bộ truyện tranh khá hot gần đây.

Furuya Rei cảm thán: “Cũng đúng, có phải máy móc đâu mà suốt ngày đọc mấy quyển sách tối nghĩa như thế này được, dù sao cũng phải cần thư giản – hả?”

Mấy người tụ tập hết lại, mở ra manga. Bên trong toàn là ghi chú phân tích tâm lí cùng hướng đi tiếp theo của các nhân vật.

Nét chữ dứt khoát, ngay ngắn, rõ ràng và cẩn thận, trông không khác gì một bài phân tích mang tính học thuật - nếu không có mấy khung tranh bên cạnh. Hagiwara khó khăn nói: “Rồi thư giản dữ chưa?”

Furuya: “….”

Hiromitsu kết luận: “Học thêm kiến thức cũng tốt, cho dù có là manga.”

[Tao sốc văn hoá cmnr, tại sao phòng ngủ của Toru khác với người bình thường quá dợ!!!]

[Thực ra, nó cùng chủ nhân của nó còn khá giống nhau, một con khỉ đột lốt chó con?]

[Như thế này không phải là quá nhiều sách sao? Hết tâm lý học lại đến triết học, Toru thậm chí còn nghiên cứu cả truyện tranh? Chẳng lẽ có bí mật nào đó??]

Bạn đang đọc Vì Muốn Được Yêu Thích Mà Tôi Đã Trả Giá Quá Nhiều của Tử Mộc Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quylien01
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.