Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Thần

Phiên bản Dịch · 3288 chữ

Chương 8: Long Thần

Sáng sớm.

Gạch lát sàn màu trắng nhẹ nhàng phản chiếu ánh nắng ban mai, chiếu sáng cả phòng khách nhỏ.

Làn gió sương sớm thổi nhẹ rèm cửa sổ, mang theo luồng không khí trong lành.

Trên ghế sô pha, Chủ Chửng đang nằm ngủ.

Bóng dáng nhỏ nhắn bay đến, chống nạnh đứng cạnh ghế sô pha nhìn Chu Chửng với biểu cảm dữ dằn. Cuối đầu xuống nhìn hắn trầm mặc, lộ ra nụ cười có vài phần tinh ranh.

Tay nàng hoá ra một chút ánh sáng vàng, biến ra hai cái bông nhét vào lỗ tai hắn.

Sau đó chầm chậm ngồi xuống như một tên trộm, thu dọn mớ lộn xộn trên sàn nhà.

Thoáng chốc, căn phòng trở nên gọn gàng, Ngao Oánh điểm nhẹ mũi chân bay đến phòng bếp, thuần thục nấu ăn.

Chu Chửng bị mùi trứng trần nước sôi làm cho tỉnh giấc.

Hắn mở mắt ra, vô thức nhìn về phía bàn ăn cạnh ghế sô pha, quả nhiên nhìn thấy một vài hơi khói bốc lên.

“Cô Ngao?”

Chu Chửng nhỏ giọng gọi.

Khi mở mắt ra hắn không thấy sự tồn tại của anh chàng nhỏ, vì vậy anh tìm kiếm khắp phòng và dừng mắt ở cửa kinh mờ của phòng tắm.

Thần Tiên cũng cần tắm rửa?

Chu Chửng chớp chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề tương đối nghiêm túc.

Mặc dù khiếp trước nàng là một con rồng thật nhưng giờ đây chỉ là một con cá con, liệu có ấy có bị chết ngạc nếu rơi nước quá lâu.

Khét.

Cửa phòng tắm mở ra, nàng nhẹ nhàng lấy khăn lau sạch tóc.

Khi lau tóc, dáng người nàng nhỏ nhắn với cái đầu hơi hơi lệch, lộ ra phần cổ trắng như tuyết càng tôn lên thân hình mảnh mai.

Và khi cô dùng tay cuộn tóc lên, vuốt ra tóc ra sau vài vòng, dùng một trâm cài cắm nghiêng qua. Nét tươi ắn của một cô gái và sự mềm mại của một người phụ nữ hoà thành một trong cơ thể nàng.

“Phu quân sao ngươi… lại nhìn thần thiếp nha thế…”

Chu Chửng vội ho một tiếng che đi sự xấu hổ, vỗ vỗ bắp đùi đứng đậy, đi đến bàn ăn xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Món ăn tương đối thanh đạm, rất hợp vị Chu Chửng.

Hắn cúi đầu xuống ăn, nghĩ đến hôm qua có cùng con chó kia nói chuyện, không biết nói mở lười ra như thế nào.

Ngao Oánh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, chiếc cằm nhỏ đặt nhẹ lên hai bàn tay, trong lúc lơ đãng sẽ bị gương mặt Chu Chửng làm say đắm.

“Nàng không cần ăn cơm sai?” Chu Chửng đơn thuần hỏi.

“Thần thiếp đã Tích Cốc.” Ngao Oanh nhẹ nhàng: “Có thể ăn hay không ăn đều được.”

Chu Chửng gật đầu như một lão tử thông thạo phương pháp tu luyện.

Bắt đầu tin lời của Khiếu Nguyệt vài phần.

Hắn nhớ đến những câu hỏi mà hắn muốn hỏi vào tối qua, những câu hỏi mà hắn tâm đắc nhất chẳng hạn như thực lực của Tiên Nhân như thế nào? Có đơn vị tham chiến sức mạnh chiến đầu nào không?

Người thường có thể trở thành Tiên thông qua quá trình tu luyện.

Sức mạnh của loại phép thuật nào là cần thiết để so sánh với sức mạnh sát thương của Lam tinh?

Còn có một vấn đề mà hắn quan tâm nhất là liệu Tiên Nhân có thể lấy một thiên thạch lớn và ném nó về hướng của Lam tinh được không? Đó có phải là sức mạnh to lớn nhất!

Nhưng lúc này đây hàng vạn câu chữ tuôn ra bên miệng, cuối cùng chuyển thành một câu:

“Tối qua nàng nghỉ ngơi thế nào?”

“Dạ…”

Ngao Oanh cười mỉm: “Không biết nói như thế nào, trong những năm gần đây thì đây là lần đầu thần thiếp ngủ quên.”

Chu Chửng có chút kinh ngạc: “Thế thường ngày nàng mất ngủ nghêm trọng lắm ư?”

“Phu quân là đang quan tâm ta sao?”

Ngao Oánh hai mắt sáng lóng lánh.

Chu Chửng run tay, đũa gần như cầm không vững: “Gọi ta là Chu Chửng được rồi! Muốn vui vẻ thì cứ gọi là Tiểu Chu!”

Ngao Oánh bật cười.

Xung quanh khuôn mặt to chừng bàn tay nở rộ những đoá hoa nhỏ trắng tinh.

Chu Chửng ngẩng đầu nhìn về phía Ngao Oánh, có chút do dự: “Cái kia…”

“Ừm?”

Ngao Oánh liền thả thực đơn trong tay ra, tập trung nghe, hiện ra nét đoan trang, hiền lành, hiểu chuyện.

Chu Chửng hỏi: “Tối hôm qua nàng đã nghe được cuộc nói chuyện của ta với Khiếu Nguyệt đại nhân phải không?”

“Áh, cái này… Phu quân nhìn bên kia! Có yêu quái!”

“Ai! Nàng nói lại rõ ràng xem nào!”

Ngao Ánh quay người chuẩn bị bay lên nhưng có một bàn tay nắm cổ áo kéo nàng lùi về phía sau.

Người nàng nhẹ quá.

“Trước tiên nàng hãy nói rõ nào!”

Gương mặt Chu Chửng vô cùng nghiêm túc.

Một lát sau, Ngao Oánh ngồi dựa vào chiếc ghế, ấp a ấp úng giải thích: “Tóm lại phu quân có thể coi như trong nhà chúng ta có chút quyền lực. Vâng! Người điều khiển phía sau tập đoàn siêu cấp!”

Tập đoàn siêu …

“Chủ tịch Ôn hống hách?” Trán Chu Chửng đầy hắc tuyến.

“Hì hì, ta cũng mới biết gần đây chứ ngày thường vẫn phải tu hành.”

Ngao Oánh hắng giọng, gạt đi vẻ quyến rũ, ngây thơ đã để lộ khi nãy và nghiêm mặt nói:

“Khiếu Nguyệt đại nhân là người có thể tin tưởng đươc. Nó không bao giờ lừa chàng nhưng có thể nói sai một chút gì đó… Ta cũng không phải vụng trộm mà chạy ra. Trong nhà có tỷ tỷ của ta biết địa chỉ của ta, kiếp trước chúng tôi không có quan hệ ruột thịt nên nàng sẽ không can thiệt vào quyết định của ta.

Chu Chửng khẽ gật đầu và thở nhẹ ra một hơi.

Cuối cùng, cũng có thể loại trừ khả năng Long Cung gọi cảnh sát.

Không đúng, Long Cung thì lấy đâu ra cảnh sát để mà báo.

Thần Tiên cũng có cơ quan pháp luật?

Chu Chửng lẩm bẩm: “Ta vẫn có chút vẫn đề không hiểu, Bảo bối nơi đây lại là một chứ chọn con đáng yêu.”

“Phu quân, người ta là Chó Thần.”

Ngao Oánh cười:

“Gia tộc Thiên Cẩu không phải là hình người. Thực lực Khiếu Nguyệt đại nhân rất mạnh. Nó cùng hai vị Tiên tử phụ trách bảo vệ mười hai thành phố gần Đông Hải và thành phố Long Thần cũng chính là căn cứ của họ.

“Vẫn còn rất nhiều tiểu quỷ vô hại đang ẩn nấp trong Phục Thiên Minh nhưng chúng đều tập trung ở phía ngoài thành phố.

“Ta còn nghe Đại tỷ nói, có một nhân vật lớn đang ẩn mình trong mười hai toà thành hướng ra biển Long Hải. Nhưng mãi không không thể thấy chỉ phát mơ hồ đoán bên kia.”

"Ta còn nghe Đại tỷ nói, lâm Đông hải mười hai thành giấu một vị đại nhân vật, bất quá đối phương thần long kiến thủ bất kiến vĩ, Đại tỷ cũng chỉ là mơ hồ phát giác được đối phương đạo vận."

Nhân vật lớn?

Chu Chửng không hiểu rõ cho lắm.

Hắn nghĩ tới sau đó chính mình muốn ném ra ngoài đi vấn đề, không khỏi vì đó có chút thấp thỏm, nhưng cẩn thận suy nghĩ phía sau, Chu Chửng còn hỏi lên:

Hắn nghĩ đến câu hỏi mình sắp nói ra có chút bất an nhưng suy nghĩ thật kĩ thì hắn quyết định hỏi:

“Chuyện hôm qua ta và Khiếu Nguyệt đại nhân nói. Ngươi cảm thấy như thế nào?

Ngao Oánh mím môi, hai mắt đứng yên, cắn răng nghiến lợi: “Một ngày nào đó, ta nhất định phải làm cho dòng họ mình thêm một cái chu tự!”

“Khục! Khụ khụ khụ!”

Chu Chửng xem chút nữa bị nước bọt của chính mình làm cho sặc chết.

“Đừng như vậy, đừng như vậy Nàng đã từng cứu ta một lần, ân tình xem như đã trả xong.”

Hắn hỏi: “Ngao tiểu thư hiện nay bao nhiêu tuổi?”

Điều này làm cá chết sạc

Ngao Oánh thì thầm: “Nếu như tính thêm khiếp trước thì thần thiếp đã 3625 tuổi lẻ 6 tháng rồi, Phu quân được đặc cách xếp vào hàng Thần Tiên.

“Ấy kìa, không tính kiếp trước đây?” Chu Chửng với vẻ mặt nghiêm túc.

Ánh mắt Ngao Oánh tránh né, mập mờ suy đoán: “Thần thiếp đã mười… mười lắm tuổi rồi.”

“Chà, chắc là nhỏ hơn mười lăm tuổi.”

“Có thể theo trí nhớ kiếp trước là vậy những theo góc độ tính cách có thể cân nhắc việc ta đã hơn 3000 tuổi Thành tiên! Đương nhiên ta vẫn còn rất trẻ.”

Chu Chửng do dự vài tiếng: “Ngao Oánh, mặc dù ta nói cái này có chút cổ hủ nhưng ta vẫn muốn nói, ngươi bây giờ vẫn còn trong độ tuổi vị thành niên cần được bảo vệ.”

“Nhưng ta là Thần Tiên mà.”

Tiếng của Ngao Oánh ngày càng nhỏ, không dám nhìn thẳng Chu Chửng.

Chủ yếu là do nhút nhát.

Ánh mắt của Chu Chửng ngày càng thâm sâu:

“Chúng ta phải nói chuyện thật nghiêm túc vè vấn đề này.”

“Ta có thể cho nàng một lời hứa, nếu như nàng yêu thích và người nhà nàng đồng ý ta có thể chung sống cùng nàng.

“Sau này ta sẽ cho nàng một phòng ngủ riêng hoặc thậm chí là xây một căn phòng lớn để ở. Ta sẽ không đuổi nàng đi đâu cũng sẽ không có bất kì hành động quá thân phận với nàng.”

“Thạt ư? Ta có thể ở lại đây sao?”

Hai ngôi sao nhỏ lấp lánh hiện lên trong mắt nàng.

Chu Chửng cười cười, tự nhiên cảm thấy mình đã rơi vào một cái bẫy.

Mục tiêu ban đầu kỳ vọng là sáu mươi điểm, trước là yêu cầu một trăm điểm, sau đó lùi lại tám mươi điểm… Nghĩ nhiều, hẳn là nghĩ nhiều.

Con cá con ngây thơ, trong sáng, dễ thương thì làm sao có nhiều tâm tư như thế được!

Chu Chửng nói: “Ngao Oánh, nếu như những lời ta sắp nói đây có mạo phạm đến gia định nàng thì mong nàng bỏ qua.”

Ngao Oánh thấy Chu Chửng thần sắc trịnh trọng, tư thế ngồi càng thêm đoan trang vài phần.

Nàng nhỏ giọng nói: "Mời phu quân chỉ bảo."

"Ta không phải nói nàng như thế nào, chẳng qua là cảm thấy quan hệ hiện tại của chúng ta có chút là lạ."

Chu Chửng nhìn Ngao Oánh chậm rãi nói:

“Ta… Bỏ đi, ta không tư cách gì để mà thuyết giảng cho người khác.”

“Quả thật nếu như ta thản nhiên đồng ý cho nàng báo ân, há chẳng phải sẽ người đời khinh bỉ nhưng ta cũng không từ chối nếu được một người thần bí dễ thương như nàng làm bạn bè.”

“Cho nên, hai tiếng phu quân này không thể tuỳ tiện mà kêu được.”

“Ta tên Chu Chửng, ngươi có thể gọi tên ta hoặc cũng có thể đặt biệt danh tuỳ ý cho ta, miễn là không xúc phạm.”

Ngao Oánh mím môi, đáng thương nhìn về phía Chu Chửng.

“Thế nhưng…”

Chu Chửng sợ mình sẽ mềm lòng nên không dám nhìn thẳng vào cô nhiều, trực tiếp đi đến máy chơi game bên cạnh TV.

Hắn cười nói: “Muốn chơi game phải không? Trò mà nang không biết chơi vào hôm qua? Hay là ta chỉ cho nàng thêm một trò chơi mới nha? Để ta xem ở đây có trò gì mới, “Thuần long cao thủ tâm”, Ắ, không cố ý mạo phạm.”

“Phu quân!”

“Thay đổi cách xưng hô.” Chu Chửng không quay đầu lại đáp lời.

“Chu?”

Chu Chửng lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Hắn vừa mới quay lại, Ngao Oánh đã bay tới trước mặt hắn.

Nàng cười hì hì nói: “Bên ngoài thời tiết rất đẹp, chúng ta ra ngoài dạo một chút đi!”

Ra ngoài? Chu Chửng đối với lời mời này có chút lo lắng.

“Với hình dáng này nàng có thể ra ngoài chứ?”

“Phu… Chu chàng đã đồng ý sao?”

“Đúng vậy, nếu nàng muốn ra ngoài ta sẽ làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho nàng không có đi kèm bất cứ chi phí nào.”

“Vậy chàng chờ thiếp một chút! Thiếp đi thay quần áo khác!”

Ngao Oánh hoá thành thành một chùm ánh sáng vàng bay trở về phòng ngủ, cửa phòng đóng sập lại.

Chu Chửng cầm chiếc điện thoại chầm chầm bước bên dưới chờ, soạn tin nhắn xin phép nghỉ gửi quản lý phân xưởng, dù gì cũng liên quan đến tiền lương của mình. Bên kia nhanh chóng trả lời chấp nhận.

Nhưng điều mà Chu Chửng không hề nghĩ tới đó là đứng chờ ở phòng khách cả một tiếng đồng hồ.

“Cô ấy cũng có thể đi bộ”

Khu vực chung cư, ngoài cổng có con đường rợp bóng cây

Chu Chửng liếc nhìn, chỉ thấy tầm mắt không bị cản trở, hơi cuối đầu xuống liền thấy hai cô gái đi qua đi lại lắc lư đuôi ngựa.

Ngao Oánh khi không mặc áo cổ trang đã mang lại cho Chu Chửng một cảm giác mới lạ, hoàn toàn khác biệt với trước đây.

Áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt cùng quần short jean có chút tiết kiệm vải. Khi nàng đưa tay lên sẽ lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại như liễu đầu xuân.

Mặc dù nàng không cao nhưng tỉ lệ cơ thể có mười phần nổi bật.

Đặc biệt là đôi chân nhỏ, thẳng tấp, thon dài, mịn màng không cần sự hỗ trợ của bất cứ đôi tất da nào.

Ra đường nhiều người quen Chu Chửng đều thắc mắc tại sao hắn lại có một cô em gái xinh xắn, đáng yêu như thế.

Có khả năng là cô ấy thấp nhất nhà… là vì

Chưa trưởng thành?

Chu Chửng giơ tay ra hiệu trên đầu cô, chỉ đến ngực mình.

Ngao Oánh cố kiễng chân lên, sau đó khẽ khịt mũi, chủ động lùi lại nửa bước, dừng trước mặt Chu Chửng.

Cô trợn mắt, muốn ôm cánh tay Chu Chửng trong lúc anh không chú ý. Nhưng khi hắn cúi xuống nhìn thì Ngao Oánh lại đưa tay lên tai, chỉnh lại mái tóc.

Giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Chu, chúng ta đi đâu vậy?”

Ngao Oánh nhớ đến trước khi ra khỏi cửa Chu Chửng đã yêu cầu tậm thời thay đổi cách xưng hô, nhỏ giọng hỏi: “Muốn đón xe phải không? Bên trong thành phố không thể dùng pháp thuật được bởi vì nếu sử dụng thì những người Thủ hộ giả sẽ tìm đến.”

“Nàng đã từng sống ở thành phố này chưa?”

Chu Chửng trên mặt ngập tràn hiếu kì.

“Dạ chưa ạ.” Ngao Oánh đắc ý cười. “Nhưng thiếp thường xuyên đọc sách, xem những đoạn phim mà tỷ tỷ mang về cho. Trong nhà ta có một đầu đĩa DVD với tuổi thọ hơn ba mươi năm!”

Nói xong, hai tay nàng chống nạnh, tự hào nói:

“Hôm nay ta cũng có thể coi là đi trải nghiệm thế giới nơi đây rồi!”

Chu Chửng suy nghĩ một chút, cười nói: “Trước tiên là đi mua cho nàng một cái điện thoại, nếu như nàng muốn hoà nhập với cuộc sống hiện tại thì điều cần thiết là có một chiếc điện thoại di động…”

Ngao Oánh nhìn trái nhìn phải, nghiêng người trước mặt Chu Chửng, mượn cơ thể hắn để che chắn tầm nhìn của người khác, đồng thời rút ra một túi nhỏ màu tím trong không khí.

Chu Chửng có chút chột dạ mà nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: “Không phải là là không thể sử dụng pháp thuật sao?”

“Hãy nhìn xem, không có ai phát hiện ra cả.”

Ngao Oánh giơ lên một hộp điện thoại di động màu hồng, đây là kiểu mẩu mới ra mắt trong nửa năm nay.

Sau đó nàng tự tin thực hiện hành động soạn gửi tin nhắn, gọi điện thoại, lướt Internet, nhìn Chu Chửng với vẻ mặt đầy mong đợi.

Chu Chửng giơ ngón tay cái lên, chứng nhận: “Cư dân mạng lâu năm.”

“Uh huh!”

Ngao Oánh lộ rả vẻ mặt đắc ý, lại nói: “Chu, chàng biết không, nguyên nhân chủ yếu mà ta đến tìm chàng là gì không?”

Chu Chửng nhìn quanh chiếc taxi và phối hợp hỏi: “Nguyên nhân chủ yếu?”

Ngao Oánh mím môi một cái, vô thức nhìn đi chỗ khác rồi quay lại nhìn chằm chằm vào mặt Chu Chửng.

Nàng nhẹ nhàng nói: “Chàng đã cứu ta lúc ta vừa khôi phục trí nhớ của kiếp trước, cho nên thiếp muốn gặp lại chàng một lần nữa. Đây là nỗi ám ảnh nhất trong lòng em, không thể đợi chờ thêm ngày nào nữa.”

Chu Chửng cọ cọ chóp mũi: “Còn nguyên nhân phụ khác.”

“Ở ngoài biển không có Internet.”

Chu Chửng trán đầy hắc tuyến, lập tức hỗn độn tại chỗ.

Ngao Oánh nhẹ nhàng che miệng cười khẽ, trong mắt có chút ranh mãnh.

Một chiếc xe taxi vàng chầm chậm tấp vào, Chu Chửng chủ động dẫn đường, mở của cho Ngao Oánh.

Đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì đo, nhìn chiếc điện thoại trong tay Ngao Oánh, đợi nàng di chuyển vào ghế phía trong thì hắn mới cúi người ngồi xuống.

“Chủ nhân. Tinh Quang quảng trường.”

Có phải hiện nay tất cả tài xế taxi đều như thế này phải không? Tài xế này cao cao gầy gầy, mang Âu phục, giày da, đeo kinh râm, trang điểm như đang đi xem phim.

Trong mắt Chu Chửng hiện lên một chút hoài nghi.

Là ảo giác sao?

Anh cảm thấy người tài xế này có chút gì đó không bình thường?

Chu Chửng liếc nhìn Ngao Oánh, phát hiện nàng đang loay hoay nghịch chiếc điện thoại, trong lòng suy nghĩ rồi cười nhẹ.

Thần Tiên còn không phát hiện ra điều bất thường thì thằng nhóc như ta có lẽ đã nghĩ quá nhiều.

Những chiếc taxi vàng hoà vào dòng người, tiến về phía thành phố phồn hoa phía trước.

Cùng lúc đó.

Phòng khám đa khoa Đa Mãn Phúc với phòng tư vấn ở tầng hai.

Phúc bá kéo rèm cửa sổ lên, chầm chậm quay trở về ghế ngồi của mình, liếc mắt nhìn con chó săn nhỏ trên mặt đất, trong mắt hiện lên chút suy tư.

“Anh ta đề nghị muốn tham gia cùng các ngươi sao?”

“Vâng vâng.” Khiếu Nguyệt vội nói. “Có đoạn ghi âm lại toàn bộ cuộc điện thoại đó, ngài có thể nghe lại…”

Phúc bá lặng người một lúc lâu.

Một tia sáng mờ mờ hắt lên khuôn mặt phúc hậu của ông thông qua khe hở trên tấm rèm, khiến nó trở nên nhiều mây hơn một chút.

Bạn đang đọc Vị Đại Lão Cuối Cùng Của Thiên Đình (Bản dịch) của Ngôn Quy Chính Truyện

Truyện Vị Đại Lão Cuối Cùng Của Thiên Đình (Bản dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TieuChauNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.