Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả ơn

Phiên bản Dịch · 1545 chữ

Chương 6: Trả ơn

“Hình như Thiên Giới có gì đó không ổn. Trí ức về kiếp trước của ta đã bị mẹ ta phong ấn lại, sức mạnh bấy giờ hơi quá yếu, cũng không thể nhớ rõ chính mình sao lại chuyển kiếp đầu thai.”

“Nhưng phu quân không cần quá lo lắng, kiếp trước thần thiếp rơi xuống lúc chưa có lời hứa hẹn nào, cũng chưa từng… có qua hôn ước.”

Khuôn mặt nàng đỏ bừng.

“Kiếp trước thần thiếp luôn theo mẫu thân tu hành suốt ba ngàn năm.”

“Cô Ngao, ta còn có một vấn đề, mong cô trả lời thật lòng.” Chu Chửng cau mày nói: “Nàng có chắc là ta đã cứu nàng không?”

“Chắc chắn.” Ngao Oánh chớp chớp mắt trả lời. “Trên người phu quân có một vết bớt hình trái đào giống người thiếp tìm kiếm và một điều nữa là hơi thở của chàng tuyệt đối không nhầm lẫn với ai được.”

“Hả? Làm sao nàng có thể biết?”

Chu Chửng sửng sốt.

Vết bớt của chàng là!

Là ở trên mông!

“Mấy ngày trước, lúc chàng đang tắm thì thiếp đã thấy qua…”

Nàng ta che lại hai mắt, nhưng vẫn để lộ ra đôi mắt đen to tròn giữa hai ngón tay, e thẹn mà đáp:

“Hình như là cái này.”

“Ta!”

Chu Chửng kéo siết chắc cổ áo, trong lòng có chút xót xa hoà lẫn tức giận.

Hắn nhớ lại một tuần trước, chính hắn là người đã đem bể cá này về nhà. Lúc đó, bên trong bể có một chú cá chép vàng nhỏ, được đặt ở trước cửa ra vào, phía trên còn dán tờ giấy ghi dòng chữ nghệch ngoạc:

“Cho Chu Chửng.”

Giờ đây mới chợt nhận ra, há chẳng phải bể cá kia…là nàng…chính ta đã đem về sao!

Chu Chửng có chút mơ hồ nhớ lại, lúc sáu bảy tuổi ở cô nhi viện, có một chú ngư dân lái chiếc máy kéo đến giao cá. Hắn đã thấy có một con cá rất đẹp trong đó bèn cầu xin giữ lại, sau đó đem thả nó vào hồ cạnh cô nhi viện và cùng xuống đó nghịch nước một chút.

Chuyện bất ngờ đã thực sự xảy ra.

Đây là…

Hắn nhìn người phụ nữ trẻ đẹp bên cạnh, thân hình ấy khiến hắn cảm thấy xấu hổ khi chỉ là một người đàn ông bình thường.

“Hiện giờ có rất nhiều Yêu Ma phải không?”

“Toà thành lớn thì không sao, nó tập trung chủ yếu ở một khu vực, với lại luôn làm tròn trách nhiệm, các tu sĩ thì âm thầm theo dõi, bảo vệ khắp nơi.”

“Toà thành lớn?” Chu Chửng có chút không hiểu.

“Chắc là phu quân cũng có thể nhìn thấy được.” Nàng ta cười: “Bức tường ánh sáng trên bầu trời ở ngoài cửa sổ kia chính là tường lớn bảo vệ.”

Ngao Oánh nhìn Chu Chửng nhỏ giọng nói:

“Ta cũng không biết vì sao các vị Tiên Nhân không cho người phàm biết tai hoạ lần này, có lẽ tại vì sợ mọi người sẽ lo lắng, hoảng sợ.

“Bây giờ trên bầu trời kia có hai đội hình bên trong và bên ngoài, chàng cũng có thể nhìn thấy được đó.”

Chu Chửng chớp mắt: “Ý nàng, bức tường năng lượng chắn ngoài kia chính là toà thành lớn trong truyền thuyết.

Ngao Oánh cười đáp: “Nếu không, thì sao có thể bảo vệ đất nước yên bình được? Mười hai bức tường lớn ở Đông Hải chính là toà thành lớn. Quả thực, nhìn lại quy mô của nó thì có thể biết được tâm huyết của nhiều đại thần.”

Hắn cầm điện thoại lên, mở lên những trang diễn đàn thường xem, tìm kiếm bài viết quái lạ.

Trước đó luôn coi những bài viết kia là chỉ là trò đùa bịa đặt, vậy mà đó đều là sự thật ư?

Vài phút sau, Chu Chửng thở dài, bỏ điện thoại qua một bên, ngồi im trên ghế như bị trúng thuật hoá đá.

Hắn dần có chút thở không nổi.

Bên cạnh còn có một thiếu nữ xinh đẹp, giờ mà nằm xuống thì có chút thô lỗ.

“Ngao tiểu thư, ta vẫn cảm thấy hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng nên phải cân nhắc kĩ càng, chồng con hay gì đó…”

Chu Chửng thoang thoảng nghe được tiếng còi của cảnh sát.

“Vậy là, ở thế giới này, thần thiếp sinh ra đã không có cha, không có mẹ.”

“Lúc vừa nhớ ra một chút về chuyện kiếp trước, lòng cảm thấy buồn phiền, bất cẩn bị ngư dân bắt đi để làm mồi nhậu.”

Đôi mắt nàng long lanh, mím môi trông rất dễ thương, nhẹ nhàng nói:

“Khó khăn là gì. Cô đơn như thế thần thiếp chưa gặp bao giờ, so với việc giết chết thần thiếp ngay tại đó thì chuyện này còn đau khổ hơn trăm nghìn lần.

“Cho nên lúc chàng cứu thiếp, thiếp đã tự hứa sẽ cố gắng tu luyện, dốc hết tất cả sức lực báo đáp ân tình phu quân.”

“Quả là không dễ dàng với ngươi.”

Chu Chửng thở dài: “Tuy nhiên, nếu như muốn báo đáp ân tình của ta thì chúng ta hãy làm bạn của nhau đi, bởi ta cũng đang thiếu một người bạn để tâm sự.”

“Bạn bè?” Ngai Oánh hơi hơi nghiêng đầu.

“Nghĩa là ta có thể cùng ngồi một chỗ tâm sự, cùng đi chơi, nếu như gặp chuyện buồn và khó khắn có thể an ủi, giúp đỡ lẫn nhau.”

Chu Chửng đưa hai tay ra cười, giải thích:

“Giống như hiện tại, ta gọi ngươi là Ngao Oánh, ngươi gọi ta là Chu Chửng, chúng ta có thể tự do kêu tên đối phương thì đó chính là bạn bè.”

“Có thực sự là vậy?” Nàng hơi hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng: “Chu Chửng?”

“Uh---huh.”

Chu Chửng nở nụ cười hài lòng, cầm cốc giữ nhiệt “Thương hiệu sĩ quan kì cựu” uống ngụm trà.

Cuối cùng thì ta cũng không còn nghe từ chồng nữa!

Nếu như đang ở ngoài đường, cô ta gọi một tiếng phu quân, hẳn là mình không bị xem là biến thiếu thì cũng bị mọi người đưa lên cục cảnh sát!

“Vậy chàng gọi ta…”

“Ngao Oánh.”

“Vâng.” Ngao Oánh lập tức nở nụ cười: “Vậy sau này trước mặt anh, thiếp vẫn gọi chàng là phu quân nhưng ra ngoài kia hai ta sẽ xưng hô tên đối phương.”

“Phụt!”

Chu Chửng quay đầu phun ra một tia nước, kèm theo một cầu vòng nhỏ cong cong.

Đêm khuya.

Phòng khám Đỗ Mãn Phúc, phòng tư vấn ở tầng hai.

Hình ảnh một bác sĩ Phúc mệt mỏi mà duỗi lưng một cái, lấy bánh gatô trược mặt, nhẹ nhàng ăn một miếng, ngồi thân thở.

"Gâu gâu!"

Vốn đang yên tĩnh có một tiếng sửa vâng lên.

“Mời vào.”

Bác sĩ Phúc chậm rãi lau miệng, cửa phòng tư vấn mở ra, một chú chó bước vào. Hẳn đây là loài chó Husk vừa ra đời vài tháng trước.

Chó con nhảy phốc lên ghế một cách thuần thục, ngồi đúng vị trí:

“Phúc bá, ngài có gì dặn dò thuộc hạ?”

Bác sĩ Phúc chậm rãi nói: Tiểu Ngao, công chúa nhỏ của Long Cung đã đi lạc rồi phải không?”

“Chuyện là như thế.”

Chú chó nhỏ vội đáp:

“Người lạc đường chính là tiểu công chúa vừa mới đầu thai hơn mười năm, bọn kia còn tự nhận mình là người của Long Cung, tổng cộng chỉ có ba con rồng là thật.

“Tuy đều là người của Long Cung nhưng quả thật ba con rồng này là là những vị thần nhỏ bé đi mây mưa kiếp trước nên thuộc hạ cảm thấy không có gì to lớn phải bảo cáo kịp thời.

“Có báo cáo hay không không quan trọng, lão phu vốn không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.”

Phúc bá đẩy kính, nhẹ nhàng nói: “Nhưng giờ đây có người bị công chúa làm liên luỵ đến thì có chút để tâm.”

Chú chó nhỏ có chút không hiểu: “Cô gái ấy làm liên luỵ đến người sao? Ngài đã xác định được vị trí của nàng ư?”

“Ừm.” Bác sĩ Phúc cầm lấy quyển sổ ghi bệnh án cùng cây bút rơi vào trầm tư, có chút do dự.

Chó nhỏ có chút ngạc nhiên.

Người có thể làm ông lo lắng, chần chừ quả thật không nhiều.

Phúc bá cuối cùng cũng viết ra một hàng chữ nhỏ:

“Chu Chửng, tiểu công chúa hiện tại đang ở nhà của hắn.”

“Có thể xem Chu Chửng là con cháu trong nhà, có thể cho hắn biết một vài bí mật cũng không thành vấn đề những đừng quá đặc biệt.”

“Nhưng ngươi phải nhớ rằng, dù bất kể xảy ra chuyện gì đi nữa thì việc bảo vệ an toàn cho Chu Chửng là hàng đầu.

Cái quái gì thế?

Chú chó nhỏ sững người, tự hỏi mình có nghe nhầm hay không.

.....

Bạn đang đọc Vị Đại Lão Cuối Cùng Của Thiên Đình (Bản dịch) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TieuChauNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.