Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn ngon không?

Phiên bản Dịch · 1597 chữ

Edit: Tiểu Hy

Beta: Bạch Hy

----

Công việc hôm nay khá ít.

Buổi sáng, một bóng người lén lút lẻn vào, trên lưng người đó còn vác một thanh kiếm to, hai cái đuôi ngựa tùy ý lắc lư.

Mặc bộ đồng phục của đội an ninh, ngoài Tỉnh Sơ Tuyết ra còn có thể là ai chứ?

Tỉnh Sơ Tuyết nhìn Hứa Trường Sinh, khi Hứa Trường Sinh quay người lại, ngay lập tức để hai tay sau lưng, giả vờ như không có chuyện gì.

Một loạt động tác này làm Hứa Trường Sinh cảm thấy buồn cười!

“Tổ trưởng Tỉnh, thật trùng hợp!”

Tỉnh Sơ Tuyết gật đầu: “Ừ, thật trùng hợp, thật trùng hợp!”

“Tôi đi tuần tra nên ghé vào kiểm tra thôi.”

“Chắc chắn không phải đến xem quà anh chuẩn bị tặng tôi đâu!”

“Ừ, chắc chắn không phải!”

Tỉnh Sơ Tuyết giấu đầu hở đuôi làm Hứa Trường Sinh cảm thấy buồn cười!

Thế nhưng nghĩ tới người này có xu hướng bạo lực, Hứa Trường Sinh chỉ có thể nén cười.

Tỉnh Sơ Tuyết cũng đỏ mặt một trận, lấy một viên kẹo từ trong túi đưa cho Hứa Trường Sinh: “Này, cho anh.”

“Tôi đi đây!”

Hứa Trường Sinh cầm lấy viên kẹo, đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ này thật đáng yêu.

Nhưng mà chẳng biết vì sao, nhìn bóng lưng đeo thanh đao của cô ấy có chút cô đơn.

Tằng Cường đột nhiên đi tới phía sau: “Tổ trưởng Tỉnh? Sao cô lại tới đây?”

Tỉnh Sơ Tuyết lạnh lùng nói: “Kiểm tra định kì.”

Tằng Cường dường như đã quen với bộ dạng này của đối phương, cười nói: “Tổ trưởng Tỉnh, tối nay khoa chúng tôi liên hoan, cô có rảnh không?”

Tỉnh Sơ Tuyết đột nhiên dừng chân: “Mọi người đều đi?”

Tằng Cường mắt sáng lên: “Đúng, đúng! Đều đi!”

Tỉnh Sơ Tuyết trừng mắt, nghiêng đầu né Tằng Cường nhìn Hứa Trường Sinh, mắt to chớp chớp, ý tứ hết sức rõ ràng: “Anh đi không?”

Hứa Trường Sinh cũng cười cười: “Có, đi hết, cô cũng đi chung đi?”

Tỉnh Sơ Tuyết rõ ràng là động tâm, nhẹ nhàng nói: “Được rồi! Tôi chỉ có thể đồng ý thôi!”

Nói xong xoay người bỏ đi!

Nhưng vừa đi tới góc khuất lập tức vui vẻ nhảy lên!

...

Buổi tối, sáu giờ.

Tằng Cường dẫn mọi người tới cửa, Hứa Trường Sinh đột nhiên nhìn Tỉnh Sơ Tuyết.

Cô ấy vẫn mặc đồng phục làm cho anh có chút tò mò.

Bởi vì tất cả mọi người đều mặc quần áo bình thường.

“Nhìn cái gì vậy!” Tỉnh Sơ Tuyết trừng mắt liếc Hứa Trường Sinh.

Hứa Trường Sinh ấm ức nói thầm một câu: “Lớn lên xinh đẹp như thế mà không cho người khác nhìn hả? Cô có giỏi thì che đi!”

Tỉnh Sơ Tuyết bất ngờ, đột nhiên cười khúc khích.

Sau đó vội vàng xoay người sang chỗ khác, hai tay che miệng, cố gắng không để mình quá vui vẻ.

Thế nhưng trong lòng đã nở hoa rồi!

Hai tay Tỉnh Sơ Tuyết đặt sau lưng, đi bên cạnh Hứa Trường Sinh, một bộ dáng chị lớn: “Tiểu Trường Sinh, anh thật tốt.”

“Từ nay về sau trong viện nghiên cứu tôi sẽ bảo kê cho anh!”

Hứa Trường Sinh cười cười: “Được! Chị lớn!”

Mắt Tỉnh Sơ Tuyết sáng lên, rất thích câu chị lớn này: “Không tệ! Chị lớn! Tôi rất thích tên này! Sau này cứ gọi tôi như thế!”

Rất nhanh đã tới nhà hàng.

Đây là một nhà hàng khá riêng tư.

Tằng Cường cười nói: “Nhà hàng này rất ngon.”

“Nghe nói mỗi ngày chỉ tiếp một nhóm khách!”

“Hôm nay chúng ta đến, người ta đã rất nể mặt, đến nỗi không nhận những khách khác.”

Chi phí ở khu A rất cao.

Hứa Trường Sinh nhìn thực đơn, đồ ăn riêng giá rất cao, trung bình mỗi người sẽ tiêu hết một ngàn.

Thế nhưng Tằng Cường mỉm cười nhìn Tỉnh Sơ Tuyết, một chút cũng không đau lòng.

Nhưng mà, toàn bộ tâm trí của Tỉnh Sơ Tuyết lại tập trung trên người Hứa Trường Sinh.

Cái bàn to tạo thành một vòng, ở giữa là ông chủ, cũng chính là đầu bếp.

Là một người đàn ông cười lên rất hiền lành.

“Chào mừng mọi người từ viện nghiên cứu August đến đây.”

Đồ ăn riêng này khá là đặc biệt, vì có ông chủ đứng ở giữa nấu, nấu xong đặt nó lên bàn xoay, đồ ăn là tươi ngon nhất.

Đời trước Hứa Trường Sinh đã từng đi chợ, nhưng chưa đi tới cái nhà hàng nào cả.

Nhưng mà!

Anh phát hiện Tỉnh Sơ Tuyết cũng đang không yên.

Nhìn đồ ăn trên bàn cũng không động đậy!

Thế nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm, muốn ăn, nhưng lại có chút không dám...

Điều này làm cho Hứa Trường Sinh có chút tò mò.

Khi tôm càng được bày lên, Hứa Trường Sinh thấy đối phương vẫn không động tới, cười nói: “Không hợp khẩu vị?”

Tỉnh Sơ Tuyết đỏ mặt, nói: “Tôi tự ăn.”

Nói xong, trực tiếp nhét tôm càng vào miệng!

Hứa Trường Sinh trợn tròn mắt.

Tỉnh Sơ Tuyết ăn xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì cay: “Không ngon! Còn cứng! Ác...”

Hứa Trường Sinh thấy thế, không những không cười, ngược lại có chút đau lòng.

Anh cảm thấy, không phải cô nàng không muốn ăn, mà căn bản là không biết cách ăn!

Thế nhưng lại lo lắng sau khi mình phát hiện sẽ chê cười cô ấy, nên không ăn gì cả.

Hứa Trường Sinh ngày càng tò mò về thân thế của cô ấy.

Sau khi do dự một lát, Hứa Trường Sinh đứng lên, anh lột vỏ con tôm càng ra, cười nói: “Đây, cô ăn thử.”

Tỉnh Sơ Tuyết lúc này mới phản ứng lại, nãy mình đã ăn sai cách rồi!

Khuôn mặt trở nên khó coi.

Nhưng mà Hứa Trường Sinh cũng không để ý, trực tiếp đưa tới miệng: “Há miệng?”

“Không cần! Xấu hổ!” Tỉnh Sơ Tuyết cúi mặt.

Hứa Trường Sinh: “A!”

“Cô không ăn tôi vẫn sẽ giơ như này!”

“Nghe lời, a...”

Tỉnh Sơ Tuyết xấu hổ muốn chết: “Chết đi!”

Nhưng vẫn mở miệng.

Ăn vào miệng, lập tức nheo mắt: “Ăn ngon!”

Hứa Trường Sinh cười cười: “Nào, muốn ăn cái gì, tôi dạy cho cô.”

Hai tay Tỉnh Sơ Tuyết vuốt đại kiếm, lo lắng nhìn Hứa Trường Sinh, nhỏ giọng nói: “Anh sẽ không cười nhạo tôi chứ?”

Hứa Trường Sinh bật cười: “Tiên nữ đều không nhiễm khói bụi trần gian.”

Tỉnh Sơ Tuyết cười khúc khích: “Tôi không phải tiên nữ, chị Cung mới là tiên nữ!’

“Tôi rất thích anh, chúng ta làm bạn nhé!”

“Chị Cung bận quá, không có thời gian giúp tôi.”

Hứa Trường Sinh cũng không để ý chị Cung là ai, mà buồn bực thở dài, chán nản nói: “Chẳng lẽ... Chúng ta không phải là bạn sao?”

“Tôi vẫn luôn xem cô là bạn!”

“Ai... Buồn ghê... Thì ra cô vẫn không coi tôi là bạn!”

Tỉnh Sơ Tuyết vừa nghe, căng thẳng nói: “Tôi... Tôi... Trời ơi, tôi còn cho anh kẹo, chắc chắn là bạn rồi!”

“Anh đừng buồn, sau này tôi bảo vệ anh!”

“Thật sự, tôi rất lợi hại!”

...

Bữa ăn càng ngày càng vui vẻ.

Mọi người bắt đầu uống rượu.

Tỉnh Sơ Tuyết cũng vào góp vui.

Uống hết một chén nhỏ, đầu lưỡi lập tức cay: “Tôi nghe chị Cung nói, phụ nữ không uống say, đàn ông không có cơ hội, tôi cho anh cơ hội!”

Hứa Trường Sinh suýt nữa sặc.

Cô gái nhỏ này, thật là đáng yêu tới ngốc luôn rồi!

Hoàn toàn không có hiểu gì.

Bữa ăn kéo dài tới khoảng chín giờ, mọi người lần lượt chuẩn bị về.

Dù sao, sau mười giờ khu A không cho người nơi khác ở lại, nếu không sẽ có phiền phức.

Chẳng qua tất cả mọi người đều là nhân viên của viện nghiên cứu August, quyền hạn cũng cao, cảnh sát người máy cũng có thể nhận ra họ.

Nhưng mà ngay lúc này Hứa Trường Sinh lại nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở.

【Đinh! Sau khi thu thập xong chiết xuất Wierd cấp G, và các chất dịch cơ thể được chỉ định do bạn tiết ra có thể làm tăng độc tính! (Nó không hiệu quả đối với bản thân bạn!)】

Hứa Trường Sinh lập tức trợn tròn mắt!

Cái quái gì thế?

Làm thế nào mà mình lại có chiết xuất được?

Lúc này, mọi người đứng dậy chuẩn bị về.

Ông chủ vui vẻ cười cười: “Mọi người ăn uống thế nào?”

Mọi người đều vui vẻ cảm ơn: “Mùi vị ngon lắm, cảm ơn ông chủ!”

Tỉnh Sơ Tuyết uống một chén rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cũng vui vẻ nói: “Ngon lắm!”

Mà lúc này, ông chủ đột nhiên haha cười.

Trên mặt ban đầu còn vẻ hiền lành, nháy mắt trở nên dữ tợn và khủng bổ!

“Hahaha!”

“Ăn ngon?”

“Ồ...”

“Thịt của tôi có thơm không?”

“Để tiếp đãi mọi người, tôi đã cắt mười lăm cân thịt của mình đấy!”

...

Giọng nói mang theo một cỗ u ám đến từ vực thẳm.

Làm cho tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Bạn đang đọc Vị Bác Sĩ Này Rất Nguy Hiểm (Dịch) của Thủ Ác Thốn Quan Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tienvodaytui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.