Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời nguyền

Phiên bản Dịch · 1714 chữ

Edit: Gấu Mèo Biến Thái

Beta: Bạch Hy

----

Sau khi Hứa Trường Sinh rời đi, lại đến tới văn phòng thu dọn đồ đạc.

Sau đó tìm một nơi không có ai rồi ngồi xuống.

Bắt đầu sắp xếp lại thu hoạch hôm nay.

【 Thể năng +2! 】

【 Thể năng +5! 】

Cùng với 7 điểm thể năng nạp vào trong cơ thể, Hứa Trường Sinh cảm giác thân thể của mình giống như đã có sự biến đổi!

Đây giống như một kiểu cơ bắp đang thức tỉnh, cảm giác thể năng được tăng cường...

Một lát sau!

Hứa Trường Sinh vươn vai, phát ra tiếng kêu răng rắc.

Ngay lúc này, thể năng của anh đã đạt tới mức kinh người, 15 điểm!

Phải biết rằng, người thường chỉ có khoảng 5 điểm.

Hiện tại thể năng của anh tương đương với ba người trưởng thành.

Nếu dùng trị số để thể hiện, hiện tại sức nắm một tay của anh đã đạt tới mức kinh người, 75kg.

15 điểm thể năng mang đến thay đổi hoàn toàn khó có thể tưởng tượng.

Ngay lúc Hứa Trường Sinh đang kiêu ngạo thì bỗng nhiên nghĩ tới Tỉnh Sơ Tuyết!

Lập tức thu lại cái đuôi nhỏ của mình, dù sao... cô gái này rất nguy hiểm...

Nhưng mà... Nghĩ đến việc mình thiết kế quần áo tặng cho đối phương, quần áo được mặc lên người đối phương, cái đuôi nhỏ của anh lại muốn nhếch lên.

Haizz!

Anh lắc lắc đầu, quyết định cẩn thận một chút vẫn hơn.

Nhưng mà có 15 điểm thể năng, Hứa Trường Sinh cảm giác khi mình lại đến khu F2, hệ số an toàn tăng lên không ít.

Những người cải tạo máy móc bình thường cũng không so được với anh.

Chỉ cần không đụng mặt đối đầu với ông chủ lương thiện như ông Tần, hệ số an toàn vẫn cao hơn rất nhiều.

Nhưng Hứa Trường Sinh chờ mong nhất vẫn là hai vật chiết xuất!

【Vật chiết xuất có Weird cấp G+ bám vào: Khả năng tiêu hóa và hấp thụ của đường tiêu hóa và dạ dày có thể tăng lên mười lần trong một khoảng thời gian, có thể nhanh chóng chuyển hóa các chất thành năng lượng và giảm đáng kể tổn hại do các chất độc hại gây ra! 】

Nhìn thấy công năng của vật chiết xuất này.

Hứa Trường Sinh suy nghĩ thật lâu, cũng không có nghĩ ra một tác dụng nào cho anh.

Nhưng!

Khi Hứa Trường Sinh nhanh chóng nhìn thấy “đường Glucose” theo lời dặn của bác sĩ trong máy tính, anh bỗng nhiên nhận ra!

Cái đồ chơi này có thể gia tăng mạnh mẽ việc đảm bảo khả năng hoạt động liên tục cho mình!

Nghĩ xem!

Khi đang đối chiến với người khác, bỗng nhiên phát hiện thể lực cạn kiệt.

Sau đó, anh lấy ra một lọ đường đưa vào trong cơ thể, trong nháy mắt... Thể lực đã được bổ sung!

Lại đánh tiếp!

Chỉ cần ta không mệt, sớm muộn gì cũng kéo ngươi vào chỗ chết.

Nghĩ đến đây!

Hứa Trường Sinh bỗng nhiên phát hiện, mình đúng là một thiên tài nhỏ.

Thứ cuối cùng!

Cũng là vật mà Hứa Trường Sinh chờ mong nhất.

【Vật chiết xuất mô liên kết cấp F: Sau khi sử dụng, mô liên kết dạng sợi dưới da sẽ biến dị, có chức năng hấp thụ năng lượng, gợi ý: Chức năng này cần máu cung cấp năng lượng và có thể tự giải phóng trạng thái hấp thụ năng lượng.】

Quả nhiên là nó!

Hứa Trường Sinh thấy kỹ năng của Dương Phúc Chí nằm trong tay, tức khắc mừng rỡ.

Anh vừa rồi thấy khả năng phòng ngự mạnh mẽ đến mức biến thái của Dương Phúc Chí trong suốt toàn bộ quá trình.

Tuyệt!

Trúng mánh rồi!

Một cái tăng cường khả năng bay liên tục.

Một cái tăng cường phòng ngự!

Bộ đồ bảo vệ tính mạng đã nằm trong tay.

Hứa Trường Sinh cũng vừa lòng tan làm.

Sau khi rời khỏi đơn vị, Hứa Trường Sinh trực tiếp bắt xe đến bệnh viện tâm thần.

Khu D9 là khu công nghiệp cũ.

Nơi này có rất nhiều nhà máy lớn.

Mỗi ngày đều có khói bốc lên cuồn cuộn ở trên cao.

Vì vậy, một nơi như vậy, môi trường sao có thể tốt chứ?

Nhưng mà đúng là do có số lượng nhà máy và nhân công lớn, nên khu D9 vẫn tương đối náo nhiệt.

Khi Hứa Trường Sinh tới bệnh viện, đã hết giờ làm việc.

Các bác sĩ thu dọn đồ đạc, vội vàng rời đi như chạy trốn.

Do có hẹn trước.

Một y tá tiếp đón Hứa Trường Sinh.

"Anh Hứa, bác sĩ Trương sẽ lập tức có mặt, chờ một chút nhé." Y tá nói xong, đứng dậy rời đi.

Hứa Trường Sinh ngồi trong đại sảnh, nhìn cách trang hoàng và phối trí của bệnh viện, bỗng nhiên cảm thấy khác rất nhiều so với bệnh viện tâm thần đời trước.

Bởi vì ở đây khắp nơi đều có lực lượng vũ trang!

Đúng như lời của Tần Hâm và Triệu Lan, nơi này có rất nhiều bệnh nhân bị ăn mòn sau khi trải qua phẫu thuật cắt bỏ thì khôi phục.

Chờ được ít lâu, một người đàn ông trung niên diện mạo bình thường đi tới.

Hứa Trường Sinh nhận ra, đây là bác sĩ của em gái.

"Bác sĩ Trương, xin chào." Hứa Trường Sinh chủ động đứng dậy chào hỏi.

Đối phương gật đầu, hơi lạnh nhạt: "Chà, Anh Hứa, suy xét thế nào rồi?"

"Tôi có đủ tiền." Hứa Trường Sinh nói thẳng vào vấn đề, "Tôi hy vọng Lục Lục có thể tiếp tục trị liệu."

Bác sĩ Trương ngây người ra một chút, đã có tiền, như vậy tiếp theo có thể bàn về mấy vấn đề bình thường được rồi: "Ừ, được rồi, giờ tôi sẽ kể cho anh về tình hình của Hứa Lục Lục."

"Hiện tại trí nhớ của Hứa Lục Lục suy giảm nghiêm trọng."

"Chúng tôi ban đầu nghĩ là chỉ cần giảm bớt sự kích thích tinh thần đối với cô ấy thì có thể dần dần làm nhẹ đi và giảm bớt các triệu chứng."

"Nhưng tôi nhận ra... Tình hình không phải như vậy."

"Thời gian gần đây, cô bé mỗi buổi tối đều gặp ác mộng, sau đó còn tấn công bạn cùng phòng."

"Cho nên, chúng tôi cũng không thể không áp dụng biện pháp này."

Hứa Trường Sinh gật đầu: "Vâng, tôi có thể hiểu."

"Bác sĩ Trương, tôi có thể gặp Lục Lục không?"

Bác sĩ Trương gật gật đầu: "Được."

"Anh chờ một chút."

Qua vài phút.

Hứa Trường Sinh được đưa tới một căn phòng.

Nơi này hẳn là phòng tra xét.

Không bao lâu, một âm thanh truyền tới từ bên ngoài phòng.

Ngay sau đó, một cô gái đứng ở cửa.

Cô bé nhìn Hứa Trường Sinh, Hứa Trường Sinh cũng nhìn chằm chằm đối phương.

Thành thật mà nói, Hứa Trường Sinh vẫn bị bộ dạng của Hứa Lục Lục làm cho ngây ngẩn cả người.

Bởi vì trong ánh mắt của cô bé trước mắt chứa đầy sự lạnh lẽo, cho dù trên người mặc áo bệnh nhân, cũng không thể che dấu được hơi thở không thể xâm phạm!

Điều quan trọng nhất là... kiểu hơi thở này hoàn toàn xa lạ!

Hứa Lục Lục hiện tại chỉ mới mười sáu tuổi, ánh mắt kiểu này không có khả năng xuất hiện trên người đối phương!

Hứa Trường Sinh rất rõ, ánh mắt kiểu này nếu không đủ kinh nghiệm và địa vị lâu năm, hoàn toàn không thể có được!

Nghĩ đến đây, anh bất giác nhíu mày.

Anh gọi: "Lục Lục."

Theo giọng nói của Hứa Trường Sinh.

Cô bé dường như thay đổi ngay lập tức, đôi mắt trở lại thành đôi mắt đáng yêu mà ngây thơ của một cô bé hàng xóm nên có!

Ngay sau đó, ánh mắt Hứa Lục Lục tràn đầy long lanh.

"Anh hai."

m thanh quen thuộc vang lên ở bên tai.

Sau đó, cô bé lập tức chạy về phía Hứa Trường Sinh, trực tiếp nhào vào lồng ngực anh.

"Em rất nhớ anh!"

"Anh hai… em cứ nghĩ là anh không cần em."

Hứa Lục Lục cứ ôm Hứa Trường Sinh như vậy, khóc nức nở.

Giống như một đứa trẻ vậy.

Hứa Trường Sinh khẽ vuốt tóc cô bé.

Hai người dựa vào nhau an ủi trong vài phút.

Hứa Trường Sinh nói: "Được rồi, đứng lên đi, lớn như vậy rồi, đừng làm cho người ta chê cười."

Hứa Lục Lục nhăn mặt: "Không! Em không muốn!"

Sau đó, giọng của cô bé có chút uể oải: "Em không biết sau này khi nào thì mới có thể thấy anh hai."

"Hơn nữa, em… em đã quên hình dáng của mẹ, cũng quên cả hình dáng của ba."

"Em sợ có một ngày, ngay cả hình dáng của anh hai em cũng sẽ quên mất..."

"Anh hai, em rất sợ!"

Hứa Trường Sinh có chút đau lòng cười cười: "Từ giờ trở đi anh hai mỗi tuần đều đến thăm em, được không?"

Hứa Lục Lục gật đầu, vui vẻ nhìn chằm chằm Hứa Trường Sinh, nhưng một lát sau, lại lắc lắc đầu:

"Anh, không thì... Chúng ta về nhà đi."

"Em nghe người ta nói, nơi này rất đắt tiền."

"Em ở trong đây có phải tốn rất nhiều tiền không?"

Hứa Trường Sinh cười cười: "Anh hai có tiền, không sợ, dưỡng bệnh cho tốt, sẽ sớm khỏe lại thôi."

"Được rồi, anh đưa em đi."

"Đúng rồi, bây giờ còn gặp ác mộng à? Những gì anh viết cho em, em có dùng hay không!"

Nói tới đây, Hứa Lục Lục nhìn anh có chút nghi hoặc, sau đó xoay người nhìn nhìn phía sau, thì thầm:

"Anh... Thứ kia của anh... Có phải có lời nguyền không?"

"Hả?" Mắt Hứa Trường Sinh trợn tròn!

Bạn đang đọc Vị Bác Sĩ Này Rất Nguy Hiểm (Dịch) của Thủ Ác Thốn Quan Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tienvodaytui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.