Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hứa Trường Sinh không đáng lo

Phiên bản Dịch · 1714 chữ

Edit: Gấu Mèo Biến Thái

Beta: Bạch Hy

----

Tỉnh Sơ Tuyết liếc Hứa Trường Sinh, âm thầm đứng cách xa ba thước!

Quá độc ác!

Vị bác sĩ này thật đáng sợ.

Sau này phải cẩn thận, kẹo mút mà anh ta cho tuyệt đối không thể ăn được!

Có điều!

Khi Tỉnh Sơ Tuyết xoay người nhìn Dương Phúc Chí nằm trên mặt đất, bỗng nhiên có một ngọn lửa vô cớ bốc lên!

Cô ấy nhìn thoáng qua thanh đại kiếm, lại nhìn thoáng qua tên mập đáng chết nằm trên mặt đất, do dự.

Dương Phúc Chí biến sắc!

Vội lắc đầu!

Tỉnh Sơ Tuyết nghĩ ngợi, ẩn lưỡi kiếm đi.

Cả thanh đại kiếm biến thành một cái cờ lê lớn!

"Ba ba ba ba!"

"Beng Beng Beng Beng!"

"Boong boong boong boong!"

...

Hứa Trường Sinh nhìn thấy Tỉnh Sơ Tuyết vừa cho Dương Phúc Chí một trận thừa sống thiếu chết, da đầu tê dại, nhìn đến đau cả người!

Quá độc ác!

Đánh như thế… chậc chậc chậc.

Sau này phải tránh xa loli bạo lực này một chút, cô ấy… cô ấy quá đáng sợ.

Lúc này bản thân Hứa Trường Sinh đã cảm giác được rõ ràng, cái trạng thái mình đồng da sắt vừa rồi của đối phương hình như đã biến mất?

Tỉnh Sơ Tuyết không thỏa mãn, cô ấy cảm thấy thanh đại kiếm này hạn chế sức mạnh phát huy của mình, dứt khoát đeo thanh đại kiếm lên lưng.

Sau đó trực tiếp ra tay!

Cảm giác đấm từng đấm vào da thịt này thật sự là quá tuyệt vời!

Ném!

Tay đấm chân đá!

Ném xuống!

Cùi trỏ!

Tỉnh Sơ Tuyết còn cảm thấy chưa đã, trực tiếp xoay người nắm chân Dương Phúc Chí, coi như cái chày gỗ mà quật vào mặt đất, vách tường!

Quá trình này kéo dài khoảng hai mươi phút.

Cũng khiến cho Hứa Trường Sinh hiểu được một điều, không được trêu chọc phụ nữ, cũng không nên chọc kẻ bỉ ổi, lại càng không được chọc vào… phụ nữ nhỏ bé!

Trong nháy mắt, Tỉnh Sơ Tuyết xoay người nhìn chằm chằm Hứa Trường Sinh.

Hứa Trường Sinh ngay lập tức đứng nghiêm.

Có lẽ là trút giận xong rồi, cũng đánh đã tay rồi, Tỉnh Sơ Tuyết nhìn Ngô Lôi ở phía đối diện: "Sao anh không thử xem? Cảm giác đã lắm!"

Lúc này Dương Phúc Chí đã giống như một cái đầu heo!

Nghe thấy lời này, thiếu chút nữa bị dọa cho ngất xỉu.

May mắn thay Ngô Lôi lắc lắc đầu.

Tỉnh Sơ Tuyết còn không chịu buông tha, cô ấy nhìn Hứa Trường Sinh, xúi giục mà nói: "Anh không muốn đấm vài cái à? Gã vừa chửi anh đấy!"

"Chờ lúc về sở nghiên cứu muốn đánh cũng không được!"

Hứa Trường Sinh ngượng ngùng cười, lắc lắc đầu: "Bỏ đi, rồi cũng thành ra vậy rồi!"

Nghe thấy lời này của Hứa Trường Sinh, Dương Phúc Chí bỗng nhiên cảm thấy vị bác sĩ Hứa đúng là người tốt!

Nước mắt cảm động sắp chảy xuống.

Tỉnh Sơ Tuyết nói với Ngô Lôi: "Tôi ngại gã bẩn, anh dẫn gã đi!"

Vẻ mặt Dương Phúc Chí rất uất ức, vừa rồi đánh người ta còn cảm thấy xúc cảm tốt, hiện tại lại chê người ta bẩn, a! Phụ nữ đúng là hay thay lòng...

Ngô Lỗi cũng không quan tâm, cứ thế lấy ra một sợi dây thừng, buộc chặt đối phương.

Hứa Trường Sinh nghĩ gì đó, bỗng nhiên nói: "Anh Ngô, có dùng được không? Muốn buộc thêm hay không, dùng dây kẽm mà buộc, truyền điện vào, nhỡ đối phương hồi phục thì phải làm sao?"

Ngô Lỗi cảm thấy có lý, tìm một sợi dây kẽm, trói gô, đem đối phương siết đến hiện đường cong.

Hứa Trường Sinh truyền một dòng điện, trong nháy mắt khiến đối phương run run!

"Tốt lắm!"

Dương Phúc Chí thiếu chút nữa hét lên!

Mày là ác quỷ à?

Mày cho người ta uống nhiều thuốc như vậy, giờ mày lại nói thế, mày giữ thể diện không?

Hứa Trường Sinh ngẩn ra, lúc này mới nhớ đến.

Mình có thể tiện tay lấy một chút thuốc.

Dù sao, dược phẩm số một còn chưa hoàn toàn thành công, càng không nói đến tương lai.

Sau khi ra về.

Tần Hâm và Triệu lan đã rời đi!

Lúc này một chiếc xe cấp cứu đỗ ở bên ngoài.

Tỉnh Sơ Tuyết đã lên nóc xe, ung dung nằm trên đại kiếm.

Ngô Lỗi cột Dương Phúc Chí vào trên giường, đẩy lên xe, nhìn Hứa Trường Sinh hỏi: "Bác sĩ Hứa, anh ngồi ở ghế phụ lái à?"

Hứa Trường Sinh lắc lắc đầu, việc lớn còn chưa làm được, sao có thể ngồi ở ghế phụ được!

"Không không không, anh Ngô, anh ngồi ghế phụ lái, tôi ngồi ở sau là được."

Nói tới đây, anh nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Dương Phúc Chí, cười cười.

Dương Phúc Chí cũng mỉm cười đáp lại.

Có điều... Không biết vì sao, anh cảm thấy đối phương cười là có biến!

Là lạ...

Làm cho lòng anh sợ hãi!

Xe nhanh chóng xuất phát.

Hành trình trở về cũng mất hơn một giờ.

Hứa Trường Sinh ngồi đó, bỗng nhiên nhớ lại mấy chỉ số lúc trước Ngô Lỗi nói.

Anh không thực sự hiểu rõ, thử tìm kiếm trên mạng lại phát hiện ra rằng căn bản không thể tìm được gì!

Vì thế, không nhịn được mà hỏi.

"Anh Ngô? Cái chỉ số Weird gì đó, chỉ số an toàn là cái gì vậy?"

Ngô Lỗi nghe hỏi, xoay người lại nói: "Những thứ đó đều cần kính mắt đặc chế chuyên dụng hoặc dụng cụ mới đo ra được."

"Những chiếc kính này được phân phát cho các cơ quan an ninh Liên bang hoặc là công ty bảo vệ lớn, vật phẩm do chính phủ quản chế, người thường chắc chắn không biết."

"Nhưng mà chỉ có thể nhìn thấy sơ sơ, cũng không chuẩn xác, hơn nữa hiện tại có một số công ty phi pháp bắt đầu tiến hành các sửa đổi, làm nhiễu chỉ số tra xét."

"Cho nên ngay từ đầu, chúng tôi cũng không phát hiện Dương Phúc Chí có gì dị thường."

"Cái này là kính sát tròng, nhận dạng qua đồng tử, đã cố định rồi, người khác lấy cũng không có cách nào dùng."

Hứa Trường Sinh lúc này mới gật gật đầu: "Khó trách!"

"Đúng rồi, chỉ số này thật ra là ý gì?"

Ngô Lỗi rất có cảm tình với Hứa Trường Sinh!

Trải qua cuộc chiến vừa rồi, anh cảm thấy Hứa Trường Sinh không tệ.

Dù là trước đó lựa chọn đi ở phía sau hay là cuối cùng cũng không chạy trốn, cho thấy rằng người này rất chính trực.

Cho nên, anh ấy giải thích cũng rất cặn kẽ!

"Chỉ số này thật ra là do viện nghiên cứu Liên bang phát hiện ra một số năng lượng đặc thù riêng biệt."

"Chỉ số Weird là năng lượng quỷ dị ẩn giấu trong cơ thể, người bình thường, thường chỉ có 0-10, trong khi những người từng bị xâm lấn sẽ cao hơn, còn có người sử dụng chiết xuất Weird, những người như vậy gọi là "người tiến hóa."

"Dương Phúc Chí là điển hình người tiến hóa khi sử dụng chiết xuất Weird."

"Chỉ số nguy hiểm là toàn bộ chỉ số Weird, chỉ số cải biến, tố chất cơ thể tạo ra chỉ số chiến đấu. Cũng có thể hiểu là năng lực chiến đấu!"

"Chỉ số nguy hiểm càng cao, đối phương càng nguy hiểm!"

"Tuy nhiên, những chỉ số này chỉ có giá trị tham khảo, đối với chúng tôi và những nhân viên bảo vệ mà nói, quan trọng nhất vẫn là chỉ số an toàn!"

"Chỉ số này, cũng được cho là chỉ số phạm tội!"

"Chỉ số an toàn là giá trị đo lường xem một người có nguy cơ phạm tội hay không, cao hơn 60 là bình thường. Nếu chỉ số an toàn thấp hơn 40, được xem là nguy hiểm, phải cưỡng chế bắt giam. Thấp hơn 20, đánh giá là cực kỳ nguy hiểm, có thể lập tức tiêu diệt!"

"Ngay từ đầu, tôi nhìn thấy chỉ số an toàn của Dương Phúc Chí cao đến 80 cho nên mới buông lỏng cảnh giác, không nghĩ là chỉ số an toàn chỉ có 10!"

"Thế này đã thuộc loại cực kỳ hung ác."

Sau khi Hứa Trường Sinh nghe xong, có chút khiếp sợ: "Phương pháp kiểm tra này làm như thế nào đây? Chuẩn xác không?"

Ngô Lỗi nghe vậy thì nở nụ cười: "Chuẩn xác hay không, tôi không biết! Nhưng mà, chúng tôi đều làm việc dựa theo tiêu chuẩn này. Chúng tôi cũng luôn dùng nó! Đây là kế hoạch do cơ quan tình báo đặc thù Liên bang và viện nghiên cứu tối cao Liên bang phát triển, đã sử dụng hơn một trăm năm, tỷ lệ phạm tội giảm đáng kể, an ninh cũng cải thiện rõ rệt, mà nhà khoa học kia thậm chí đạt được phần thưởng vinh dự cao nhất của Liên bang."

Hứa Trường Sinh gật gật đầu, cảm giác thế giới này vẫn rất thần kỳ.

Có vẻ như… viên cảnh sát hôm qua cũng trang bị loại thiết bị tương tự.

Hứa Trường Sinh có chút mong chờ hỏi:

"Sức chiến đấu của tôi thế nào?"

Tỉnh Sơ Tuyết trên nóc xe đột nhiên cười nhạo: "Chỉ số Weird 0, chỉ số nguy hiểm 10, chỉ số an toàn 90, đánh giá: không đáng để lo!"

Nói xong, Tỉnh Sơ Tuyết mở miệng cười khanh khách.

Ngô Lỗi cũng cười ha ha.

Chọc Hứa Trường Sinh đỏ mặt một phen!

Vậy mà lại bị coi thường.

Nhìn lướt qua xung quanh, anh bỗng nhiên thấy Dương Phúc Chí đang cười!

Ngay tức thì, tức giận nhưng không có chỗ trút giận, một đấm hướng về Dương Phúc Chí!

"Ui da..."

Bạn đang đọc Vị Bác Sĩ Này Rất Nguy Hiểm (Dịch) của Thủ Ác Thốn Quan Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tienvodaytui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.