Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngậm miệng vào đi.

Phiên bản Dịch · 1812 chữ

Gã sớm đã muốn làm nhục Lâm Phi, chỉ có điều với thực lực của Vương gia khi trước không trả thù được, hiện giờ lão tổ tông đã đạt tới Vương giả, gã ước gì Lâm Phi tới giết gã để lão tổ tông ra tay giải quyết thằng nhãi con tí tuổi đầu mà dám thái độ với gã.

Lâm Phi vẻ mặt không chút cảm xúc, cứ lẳng lặng đi lên bậc thang, không quan tâm Vương Chính nói gì, ánh mắt nhìn về phía anh em Lô Cảnh Phong và Lô Cảnh Hoa.

-Bảo Lô Bân ra đây, tôi biết gã đang trong hậu viện.

Lô Cảnh Phong biến sắc, gã không ngờ Lâm Phi tới tìm Lô Bân, quả thực có chút ngoài ý muốn, vì vậy liếc mắt nhìn Lô Cảnh Hoa rồi nói:

-Bân nhi không có bên trong, nó đã tới quân doanh, không biết Lâm tiên sinh có chuyện gì, có thể trực tiếp nói cho tôi nghe cũng được.

Còn phía bên kia, lại bị Lâm Phi làm ngơ khiến sắc mặt Vương Chính tái xanh, nhíu lông mày, giận quá hóa cười nói:

-Lâm Phi! Mày biết đây là đâu không?! Mày cho rằng có Vương gia ở đây thì mày có thể tổn thương trung lương của Lô gia sao?

Gia chủ Long gia, Lục gia và Tạ gia đều cười thầm, tư thái Vương Chính ương ngạnh như vậy tuy rằng đáng giận nhưng bị Lâm Phi làm ngơ quá thực cũng là chuyện kinh ngạc.

Bọn họ cũng lười đi lên tự rước nhục vào thân, Vương gia đã muốn lập uy, vượt qua Long gia trở thành người đứng đầu bốn gia tộc lớn vậy cứ để bọn họ giải quyết.

Dù sao đánh bại Lâm Phi cũng chỉ có thể dựa vào Vương Xán, chẳng may mà Vương Xán không giải quvết được Lâm Phi vậy ba nhà bọn họ càng không cần hành động khiến quan hệ với Lâm Phi đổ vỡ.

Nghe Vương Chính ồn ào như vậy, Lâm Phi nhíu chặt mày, khẽ lườm Vương Chính nhưng vẫn không thèm để ý tới đối phương.

Lâm Phi thớ dài nói:

-Hôm nay lúc ra ngoài bác cả đã bảo tôi đừng tạo sát nghiệt, tiên lễ hậu binh, làm việc cần nói lý lẽ... Trên thế giới này chỉ có một người duy nhất mà tôi nghe lời, đó chính là bác cả, cho nên đến giờ tôi vẫn không chế bản thân, nói vậy để cho các người hiếu rõ... Tôi biết bệnh viện quý tộc của các người, bên trong dùng để giải phẫu cho các con em nhà quyền quý, nhưng nội tạng đều được lấy ra từ những đứa trẻ mồ côi con những chiến sĩ. Chỉ riêng chuvện này những nhân vật cốt cán của Lô gia các người chết chưa hết tội. Chỉ có điều tôi cũng biết những đứa nhỏ kia không thế sống lại, cho nên bệnh viện kia tôi sẽ phái người san bằng, về sau những đứa nhỏ kia cũng sẽ không để các người tùy ý quyết định. Về phần Lô Bân, gã dám cùng sát thủ Shiva đối phó với người phụ nữ của tôi, còn dám tuyên dương khắp nơi vậy thì phải cảm nhận được cái chết...

-Hừ, Lâm tiên sinh, tôi không rõ cậu đang nói cái gì, Bân nhi nhà chúng tôi trước giờ sống lương thiện, dẫn những đứa trẻ mồ côi con các chiến sĩ kia tới cô nhi viện để chăm sóc, đó chính là tấm lòng bồ tát. Bị cậu vu oan như vậy, Lô gia chúng tôi tuyệt không thừa nhận.

Lô Cảnh Phong cười lạnh nói.

Vương Chính phát hiện từ đầu tới cuối Lâm Phi đều không thèm để ý tới gã, giận dữ không kìm chế được, cơ mặt giật giật, hai mắt như mắt cọp đói, tỏa ra hung quang muốn ăn thịt người.

Trước mặt nhiều người như vậy, đường đường là gia chủ Vương gia ngay cả một câu đối phương cũng lười đáp vậy gã lấy gì đê lập uy? Chẳng phải như vậy là thành trò cười cho ba nhà khác sao?!

Mặc kệ hôm nay Lâm Phi có bị đánh bại hay không thì vấn đề này bị truyền đi, kẻ là gia chủ như gã biết giấu mặt vào đâu.

-Lâm Phi! Mày chớ có nói năng bậy bạ làm nhục sự trong sạch của Lô gia! Vương Chính ta muốn hỏi mày, chuyện mày nói về Long Ngũ và Tinh Thần Thạch thì phải giải thích như nào! Mày cho rằng những lời nói dối đó có thê giấu được mãi sao?! Nếu như hôm nay mày không nói rõ mọi chuyện thì tao nhất định lột da mày! Dùng hành động này để an ủi linh hồn Vương Thiệu Hoa con tao!

Vương Chính lớn tiếng rống giận, mỗi câu mỗi chữ đều rất có lực, dáng vẽ đạo mạo.

Lâm Phi nhíu mày, hắn không có kiên nhẫn lảm nhảm với lão già chết tiệt này, hắn định giải quyết chuyện của Lô gia rồi nói sau, vì vậy giơ tay lên nói:

-Tôi đếm đến ba, nếu như các người không bảo Lô Bân ra ngoài, để tôi ra tay làm thịt gã vậy tôi sẽ trực tiếp vào hậu viện, vặn đầu gã xuống... Cả nhà các người cũng sẽ chôn cùng với gã...

Từ đầu tới cuối Lâm Phi không quan tâm Vương Chính nói cái gì.

Sắc mặt Vương chính đỏ bừng, ba gia tộc lớn phía sau không chỉ cười trộm Vương Chính, bọn họ cũng không hiểu rõ sự cuồng vọng của Lâm Phi. Vừa rôi hắn không coi Vương Chính vào đâu thì cũng thôi, nhưng giờ Vương Chính đã khiến bọn họ nhìn thấu âm mưu của Lâm Phi, sao bộ dạng của Lâm Phi vẫn như vậy, Vương Chính đã khiến bọn họ biết được chuyện Lâm Phi lừa gạt bọn họ, vậy mà sao mặt hắn cứ lạnh tanh như thế?

Có phải Lâm Phi điên rồi? Có phải là manh mối họ lấy được có vấn đề?

Lục Vũ Phỉ lo lắng siết chặt hai tay, có chút bối rối, cho rằng Lâm Phi không chú ý tới trưởng lão bốn gia tộc đã đi đến phía sau.

Lâm Phi chẳng thèm quản nhiều như vậy, hắn bắt đầu đếm ngược.

- Ba!... Hai!...

Không đợi Lâm Phi nói một, Vương Chính đã bị thái độ khinh miệt này chọc giận hoàn toàn.

Toàn thân lão run rẫy, gầm lớn cắt ngang:

- Lâm Phi! Đồ ngu xuẩn! Mày cho rằng vẫn có thể diễu võ dương oai như trước sao?! Mày có biết lão tổ tông của Vương gia ta đã...

Còn chưa dứt lời thì đã không thấy bóng dáng Lâm Phi đâu nữa!

Nhìn như biến mất kỳ thực Lâm Phi dù dùng tốc độ không ai ở đây nhìn rõ đi tới trước mặt Vương Chính!

Lâm Phi sắc mặt không đổi, một tay bắt lấy đầu Vương Chính, tay trái chém vào cổ Vương Chính.

Y như nhổ củ cải, đầu hắn nhẹ nhàng đã bị “nhổ ” khỏi cổ.

Khi Lâm Phi trở lại chỗ đứng cũ, tay cầm đầu Vương Chính, miệng Vương Chính vẫn còn há ra, dường như đang muốn hô lên những chữ còn lại.

Nhưng hiển nhiên từ giờ Vương Chính không thể hô thêm một từ nào nữa.

Phụt....

Máu người giống như suối phun từ cổ Vương Chính bắn ra tung tóe, mãi cho tới khi máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng đất lớn thì mọi người mới bối rối tản ra.

Mà thi thể không đầu của Vương Chính vẫn đứng đó, không ngã xuống, như vẫn còn sống vậy!

Gia chủ ba gia tộc còn lại đều nuốt nước miếng, trợn mắt há mồm!

Lâm Phi không thèm nói gì, trực tiếp giết chết Vương Chính?!

Hắn tàn bạo và quyết đoán đến vậy sao?!

Người nhà Lô gia há hốc mồm! chẳng phải Vương gia đã vượt qua Long gia sao? Chẳng phải muốn bọn họ dựa dẫm vào sao? Chẳng phải là có lão tổ tông tọa trấn ở đây sao?

Sao chưa nói được mấy lời, cũng chưa kịp làm gì thì đã bị giết chết trong chớp mắt?!

Rốt cục là tứ đại gia tộc đến giúp bọn họ giải quyết Lâm Phi hay là tới đây chịu chết?!

Lục Vũ Phỉ lẫn Bạch Hân Nghiên đều kinh ngạc vì sự hỉ nộ vô thường của hắn.

Chi có điều bản thân Lâm Phi cũng không chú ý tới những ánh mắt này, mắt hắn nhìn về phía đỉnh núi sau Lô gia, cách đây vài trăm mét.

- Lúc ông mày nói chuyện thì ngậm mồm mà nghe, cạp cạp nhiều như vậy có phải là nhớ thằng con, muốn xuống cùng nó hay không? Còn mấy tên trên núi kia nữa, nếu không có gan xuống nhận chết thì đừng có giả thần giả quỷ ở trên đỉnh núi làm gì!

Nói xong Lâm Phi trực tiếp ném đầu Vương Chính đi, như một quả đạn pháo bay tới đỉnh núi!

Vượt qua khoảng cách mấy trăm mét, đúng chỗ Vương Xán đang bay tới.

Vương Xán chưa kịp xuống núi cứu người đã thấy cháu đích tôn Vương Chính của mình bị giết, hai mắt nồng nặc sát khí!

Lúc này đầu Vương Chính như quả bóng bị ném lên núi, hắn lại không thể một chướng đập vỡ, chỉ có thể phi thân tới đón lấy!

Long Niết, Tạ Nhuận chi và Lục Viền Đồ đứng gần đó đều nhíu mày, ánh mắt thay đôi.

Bọn họ phát hiện ra thực lực Lâm Phi dường như cao thâm hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.

Giờ bọn họ đều quyết định lựa chọn ngồi nhìn, xem Vương Xán và Lâm Phi quyết đấu.

Vương Xán cầm đầu, trong mắt có chút óng ánh, trong đầu hiện lên hình ảnh khi Vương Chính vừa sinh, thời thơ ấu, thiếu niên rồi trở thành một tráng niên. Một hậu bối được lão coi trọng cứ như vậy bị giết chết, sao lão lại không đau lòng cơ chứ?!

Lâm... Tặc... Tử…

Vương Xán nghiến răng nghiến lợi nhổ ra ba chữ, chậm rãi để đầu Vương Chính đặt lên bàn đá.

Khí thế toàn thân lão tăng mạnh, một thân áo vải không gió mà bay, trong mắt lóe lên đủ loại hào quang mỹ lệ.

Một giây sau, Vương Xán như một ngôi sao băng nhanh chóng bay về phía Lô gia, mang theo hào quang rực sáng mạnh mẽ hạ xuống chính giữa tiền viện!

Bạn đang đọc Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc của Mai Can Thái Thiếu Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hasser
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 342

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.