Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói lý lẽ.

Phiên bản Dịch · 2007 chữ

Lục Vũ Phỉ đối với chuyện của chính mình, dù hắn cũng có cảm giác nhưng cho dù hắn đồng ý tiếp nhận thì e là tự cô cũng không thể nào vượt qua được cửa ải đó.

Lâm Phi lắc đầu, tạm thời không nghĩ đến chuyện của Lục Vũ Phỉ nói:

- Cứ kệ họ đi, biết rõ rồi thì sao? Anh còn có chuyện cần làm nên không để ý đến họ!

Tạ Doanh Doanh có hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ đến Lâm Phi đã đủ sức thắng được Ám Ảnh chi vương thì cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

- Ha ha ... Còn Tứ đại gia tộc thì sao, cho dù bọn họ có biết được chân tướng thì anh cũng đã không còn là Lâm Phi của ngày xưa rồi!

Tạ Doanh Doanh cười nói.

Lâm Phi bất đắc dĩ nói:

- Chỉ tiếc là ... mấy người đó không thông suốt được điều này, anh đã không tìm họ gây sự rồi, mà vẫn còn không muốn để anh yên...

- Chẳng trách, mấy vị chú bác của Phương gia, biết Nhã Nhu đã trở về thủ đô rồi, cũng không có gọi điện báo cho anh. Chắc là cũng đã nghe được tin tức gì đó, bây giờ còn đang do dự có nên tiếp tục duy trì quan hệ thân thiết với anh hay không?

Tạ Doanh Doanh nói.

Lâm Phi không hề để tâm:

- Cũng là chuyện bình thường thôi, nếu anh là chủ của một gia tộc thì cũng không dám dốc hết vốn liếng ra đánh cược.

Khương Tiểu Bạch không hiểu hỏi:

- Đao ca, hai người đang nói gì vậy ....

Lâm Phi cũng không muốn giải thích, thấy Hứa Vân đang ăn điểm tâm, liền đi đến ăn tạm chút gì đó rồi nói tiếp, tiện thể liên lạc cho Bạch Hân Nghiên, bảo cô ấy đợi một lát nữa hãy đến đây.

Hắn định giải quyết chuyện của Lô Bân, nhưng Bạch Hân Nghiên lại muốn thẩm vấn mấy tên đáng chết đó cho hả giận, muốn dạy bảo tên Lô Bân kia, Lâm Phi tất nhiên sẽ không để tâm đến việc thỏa mãn điều mong muốn của cô.

Thiên Diện đã giúp Lâm Phi tìm được hành tung của Lô Bân, tên này cũng đã sớm đoán được là Lâm Phi sẽ điều tra được gì đó nên đã trốn về Lô gia ở trụ sở lớn của Quân khu Giang Nam, nơi đó được bảo vệ nghiêm ngặt cũng là khu vực đầu não của Lô gia, các nhân vật quan trọng đều sống ở đây.

Có điều Thiên Diện còn phải đi dạy học, rất tiếc không thể cùng đi giết người.

Lỷ Ủy Nhiên thì lại rất háo hức đi cùng Lâm Phi, nhưng cô lại có thân phận là tổ trưởng của Long tổ, không phù hợp để đi đại náo quân khu.

Lâm Đại Nguyên biết là Lâm Phi muốn dẫn Bạch Hân Nghiên ra ngoài, lại nghe được mấy câu, cũng ngầm hiểu được một chút gì đó, khi tiễn Lâm Phi ra đến cửa, dặn dò:

- Tiểu Phi, chuyện gì cũng cần linh động một chút, đừng hở ra là đánh đánh giết giết.

Vũ lực cũng là một loại bảo đảm nhưng muốn giải quyết vấn đề thì cần phải nói lý

lẽ trước, có thể hạn chế động đến máu tanh thì cũng không phải là chuyện xấu.

Lâm Phi cũng không ngờ là Lâm Đại Nguyên lại đưa ra đề nghị này với hắn.

Lâm Đại Nguyên cũng hiểu nói như vậy hơi đường đột, thở dài:

- Mấy ngày trước, bác đã suy nghĩ, con bé nhà họ Vương, Vương Tử Tình đấy, tuy cha của nó chết vẫn chưa hết tội nhưng bản thân con bé đâu có tội lỗi gì, nhưng vì cái chết của cha lại mắc chứng mất khả năng ngôn ngữ, cuộc sống của con bé đã tẻ nhạt rồi, bác thấy có chút xót xa ... Dù sao nó đối với Dao Dao cũng không tệ. Bác đột nhiên cảm thấy, rất nhiều chuyện, giết người không phải là biện pháp giải quyết tốt nhất, bởi khi mình giết một người, sẽ làm tổn thương đến rất nhiều người tốt. Nếu như không thật cần thiết thì vẫn nên là nói chuyện trước, nói chuyện một chút cũng không tốn mấy sức, biết đâu lại có thể tránh được việc giết chóc, cháu thấy phải không?

Lâm Phi hơi suy tư, rồi gật đầu nói:

- Bác à, cháu biết rồi, cháu sẽ cố gắng khống chế bản thân.

- Tốt lắm, nhưng cháu vẫn phải thật cẩn thận, điều bác lo nhất vẫn là an nguy của cháu!

Lâm Đại Nguyên nghiêm mặt nói.

Lâm Phi cười tỏ vẻ không sao, dường như bác của hắn đã biết dược mọi chuyện đằng sau, cũng đang dần dần tiếp nhận những sự thật tàn khốc của thế giới ngầm, dù sao đây cũng là chuyện tốt, không cần phải giấu hết mọi chuyện.

Ánh nắng chan hòa vui vẻ, cảnh xuân tươi đẹp.

Nhưng tiếc rằng hôm nay không phải là ngày để du xuân, đối với Lâm Phi thì hôm nay là ngày đi “nói lý lẽ”.

Trụ sở chính của Lô gia nằm ớ phía Nam tỉnh Giang, đây là chỗ an dưỡng của quân đội, sống ở đây thường là những tướng lớn hoặc là quân đội cấp cao.

Là một gia tộc có địa vị, Lô gia có quyền thao túng tuyệt đối nơi này, tập trung quý khí từ bốn phương, là khu vực phong thủy nhất tỉnh này, bảo vệ vận may cho đám con cháu được sống thuận lợi êm đẹp.

Đáng chú ý là những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi xung quanh nhà, vào mùa muôn hoa đua nở, chim hót rộn ràng, cảnh sắc thật đi vào lòng người, không khí tràn ngập mùi hương tự nhiên.

Nhưng tất cả điều đó đều không thay đổi được gì, căn phòng của Lô gia chủ bình thường rất yên tĩnh , trang nghiêm nhưng không khí hôm nay lại đặc biệt ngột ngạt.

Gia chủ Lô Cảnh Phong tuổi đã ngoài 60, mặc bộ quân trang, tác phong vẫn còn khá nhanh nhẹn đang đứng trong phòng nghị sự, hai tay chắp sau lưng, không nói gì.

Là Tổng tham mưu của Quân khu Giang Nam, quyền cao chức trọng, hơn nữa Lô gia giao thiệp ở Giang Nam cũng khá rộng rãi, lại có quan hệ hông gia với Diệp gia, rất ít có chuyện gì mà lại khiến Lô Cảnh Phong cau mày lo lắng cả buổi không nói câu nào.

Đang ngồi ở hai bên trái phải của Lô Cảnh Phong là những thành viên quan trọng của Lô gia hiện tại và đời trước, thành viên đời thứ ba duy nhất có tư cách ngồi ở đó chính là đứa con mà ông ta coi trọng nhất, đã được phong quân hàm Thiếu tướng, Lô Bân.

- Cha không cần lo lắng, tên Lâm Phi kia dù có to gan hơn nữa cũng không dám chạy đến quân khu để gây rối đâu! Hắn ta không có bất kỳ bằng chứng nào, nếu như trực tiếp khai chiến với Lô gia, thì hắn sẽ đuối lý trước, như vậy chúng ta có thể kêu gọi sức mạnh của các đại gia tộc, gây áp lực cho hắn, chẳng lẽ hắn lại muốn đối đầu với tất cả các gia tộc của Hạ quốc hay sao?

Lô Bân cân nhắc một chút rồi cao giọng nói.

Thế nhưng Lô Cảnh Phong lại trừng mắt nhìn một cách lạnh lùng:

- A Bân, lần này con đã quá xem thường rồi, sao lại dám liều lĩnh, vì một đứa con gái mà lại sơ sẩy phạm phải sai lầm như thế! Con cũng quá coi thường Lâm Phi rồi, hắn là kẻ khiến cho Tứ đại gia tộc kiêng nể, sẽ không giống như bình thường. Muốn nhờ các gia tộc cùng nhau đối phó với hắn thì cũng phải xem các gia tộc đó có gan hay không, chỉ e là họ đều không muốn tự chuốc họa vào thân.

Sắc mặt Lô Bân liền trở nên khó coi, y cũng là vì lo lắng điều này nên mới vội vã trở về nhà, cùng cha và các thành viên quan trọng bàn bạc việc này.

Lô Cảnh Hoa, em họ Lô Cảnh Phong, là một người đàn ông trung niên mập mạp, lúc này mới lên tiếng:

- Đại ca, thật ra chúng ta có thể đem mọi chuyện đổ lên đầu ả Shiva kia, A Bân chỉ cần giả vờ như chuyện gì cũng không biết, tên Lâm Phi kia cũng không thể không có lý do gì mà lại giết người được! Sau khi giấu A Bân ở một nơi an toàn, chúng ta cho triệu tập một đoàn binh lực đang hoạt động ở quân khu, đến lúc đó, tên Lâm Phi kia dám đến thì liền bao vây hắn, hắn ta đến chân cũng không đứng vững được, quá nhiều người để giết, tự nhiên sẽ phải rút lui thôi!

Một thành viên trong Lô gia hơi do dự nói:

- Làm vậy có khả năng sẽ khiến nhiều binh sĩ chết vô ích, nghe nói tên Lâm Phi kia giết người không chớp mắt, là một kẻ vô cùng tàn độc.

- Hừ - Lô Cảnh Hoa khinh thường nói:

- Binh sĩ vì bảo vệ tướng quân mà chết thì cũng đâu khác gì chết trên chiến trường? chẳng lẽ lại để cho A Bân và tên điên kia tiếp xúc trực tiếp? Nếu chẳng may hắn không chịu nói lý lẽ thì chẳng phải là Lô gia chúng ta đã mất đi người nối nghiệp mà vất vả lắm mới đào tạo được?

Trong mắt Lô Cảnh Phong có chút do dự, đưa một đám binh sĩ đến làm bia đỡ đạn có thể làm giảm đi nhuệ khí của Lâm Phi không?

Mà Lô Bân là người được kỳ vọng, nếu Lâm Phi giết chết quá nhiều binh sĩ vô tội thì chính ý cũng sẽ thấy áy náy, chờ hắn nguôi giận rồi mình mới có thể an toàn.

Đúng lúc này, người quản gia mặc quân trang từ ngoài đi vào, đem một chiếc điện thoại đi động đến cho Lô Cảnh Phong:

- Thưa thủ trướng, là Ngài tư lệnh Long Khi của Long gia gọi đến, có việc khẩn cấp muốn nói với ngài!

- Long Tư lệnh

Lô Cảnh Phong ngạc nhiên, mọi người xung quanh cũng hơi bất ngờ, Long gia là người đứng đầu Tứ đại gia tộc, địa vị hơn người, ngay cả những gia tộc lớn cũng không không lọt vào mắt họ, Long Khi gọi điện cho Lô Cảnh Phong e là phải vài ba năm mới có một lần.

Lô Cảnh Phong không dám chậm trễ, vội vàng nghe điện, vui vẻ hỏi thăm mấy câu, sau khi nghe Long Khi ớ đầu dây bên kia nói xong, thì vẻ mặt kinh ngạc của Lô Cảnh Phong đã trở nên vui

Đợi ông ta cúp máy, mọi người đều vội vàng hỏi xem tình hình thế nào

Lô Cảnh Phong cười lạnh:

- Trời giúp Lô gia chúng ta rồi ... Tên Lâm Phi này cũng không biết tốt xấu, hắn dám lừa gạt Tứ đại gia tộc, hiện giờ tứ đại gia tộc cũng đang muốn tìm hắn tính sổ.

Vừa đúng lúc Long Tư lệnh biêt được Lâm Phi muốn trả thù Lô gia chúng ta, cho nên đã cùng với tộc trưởng của ba gia tộc còn lại, hôm nay cùng nhau đến Lô gia chúng ta ngồi ôm cây đợi thỏ, cho Lâm Phi có đến mà không có về.

Bạn đang đọc Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc của Mai Can Thái Thiếu Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hasser
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 400

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.