Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một người giống trời thu.

Phiên bản Dịch · 1775 chữ

- Giờ anh mới biết em là một người phụ nữ dối trá, hèn hạ sao? - Tạ Doanh Doanh cười buồn bã:

- Có phải là anh hối hận vì đã để em vào ở trong căn nhà này... Kỳ thực Nhã Nhu tức giận là rất đúng, anh nên đuổi em đi, mà không phải vì em mà khiến cô ấy tổn thương.

Lâm Phi nhìn cô với ánh mắt phức tạp, đi tới, duỗi tay ra.

Ta Doanh Doanh cho rằng hắn muốn đánh mình, nhắm mắt lại. Nhưng sau đó cô phát hiện cánh tay đó lại dịu dàng xoa đầu cô, rất dịu dàng.

Cô không nhịn được mở mắt ra, có phần khó hiểu.

-Phụ nữ các em đôi khi nghĩ một việc gì đó trở nên quá phức tạp... Dùng cách khi bé để trừng phạt ai đó là không thể nào. Nếu không một người tay dính đầy máu tươi người vô tội chẳng phải là người đầu tiên phải lên đoạn đầu đài? Anh nào có tư cách để sống trên đời?! - Lâm Phi cười cười:

- Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao động một chút là em lại chọc giận Nhã Nhu, cách làm của em cũng quá ngây thơ rồi... Vì muốn khiến cô ấy chú ý nên trêu chọc cô ấy sao? Kỳ thực tất cả mọi người đều không còn là đứa trẻ năm xưa, những chuyện đó nói một cách công bằng thì cô ấy sớm đã tha thứ cho em. Tha thứ cho người khác cũng là tha thứ cho bản thân mình...

Tạ Doanh Doanh lắc đầu, đắng chát nói:

-Em không dám hồi tưởng lại cuộc sống khi đó, không biết cô ấy vượt qua như thế nào.

Lâm Phi suy nghĩ rồi nói:

-Vậy anh sẽ dạy em một cách để đền bù cho cô ấy.

Tạ Doanh Doanh sững sờ, chớp chớp mắt:

-Biện pháp gì?

Lâm Phi nghiêm trang nói:

-Mỗi ngày em mang bánh bao đậu cát cho cô ấy, nuôi cô ấy thành mập mập trắng trắng, trở thành một bà béo, sau đó vào lúc mọi người đều ghét vì cô ấy béo, em lại đứng bên cô ấy, như vậy chẳng phải hòa nhau?

-Anh biến đi!

Tạ Doanh Doanh thấy Lâm Phi trêu đùa mình, đôi bàn tay trắng như phấn đánh vào ngực Lâm Phi tay đấm chân đá.

Lâm Phi còn muốn chuyện này xảy ra, xấu xa nói:

-Nói thật đi Doanh Doanh, có phải em thầm thương trộm mến Nhã Nhu không. Chính vì vậy trước đây khi nhìn thấy anh lần nào em cũng gây khó khăn cho anh. Bây giờ anh nghĩ lại thì đây chẳng phải là tình địch gặp nhau vô cùng ngứa mắt sao?!

Dù sao cũng đã nói mọi chuyện ra, Tạ Doanh Doanh thẳng thắn đáp:

-Đúng vậy thì sao? Vì vậy em mới nguyện ý ở trong nhà này, anh nghĩ là vì anh sao. Em chỉ muốn ngày nào đó có thể đoạt Nhu Nhu từ trên tay anh! Mặc dù hiện giờ cô ấy không gần gũi với em, nhưng biết đâu một ngày nào đó tình cảm giữa chúng em lại khôi phục như cũ?

Anh lại hay chọc giận cô ấy, khiến cô ấy không vui, cơ hội của em rất lớn. Cho nên anh cần có ý thức nguy hiểm cận kề!

Lâm Phi thở dài, quả nhiên là vậy, người phụ nữ của mình lại đi đoạt người phụ nữ của mình, thế giới này loạn quá rồi.

Tuy rằng trong lời Tạ Doanh Doanh có ý hờn dỗi và đùa giỡn nhưng chung quy cũng khiến hắn cảm thấy là lạ.

-Em nói với anh nhiều như vậy chính là để cảnh cáo anh! Nếu như anh khiến Nhu Nhu tổn thương, em nhất định sẽ báo thù! Anh phải biết phương pháp phụ nữ trả thù đàn ông không đơn giản là dùng vũ lực...

Tạ Doanh Doanh tức giận trừng mắt.

Lâm Phi dở khóc dở cười, vẻ mặt thành khẩn đáp:

-Được rồi, được rồi. Anh biết mình sai rồi, tương lai tuyệt đối sẽ không tái phạm!

-Vậy còn tạm được...

Tạ Doanh Doanh lau nước mắt, có chút thỏa mãn.

Lâm Phi đi tới ôm lấy cô, Vỗ vỗ lưng:

-Không cần nghĩ quá nhiều, năm đó Nhu Nhu tình nguyện thay em thừa nhận những lời đồn đại linh tinh kia, hiện giờ em bênh vực cho cô ấy, kỳ thực tất cả đều chứng minh trong lòng hai người vẫn luôn có nhau, tình bạn chân chính sẽ không dễ dàng tan biến như vậy, chỉ là do phương thức thể hiện của hai người không giống bình thường mà thôi.

-Hừm...

Tạ Doanh Doanh gật đầu, tựa vào lồng ngực hắn, cười.

Vào bữa tối, Phương Nhã Nhu tới muộn, chỉ là cô đã ăn no bánh bao đậu rồi, tuy rằng cũng giúp đỡ làm thức ăn nhưng bản thân lại không ăn gì.

Lâm Phi muôn tìm cơ hội nói chuyện với Phương Nhà Nhu để dỗ dành cô, không ngờ sau khi bữa tối kết thúc Phương Nhã Nhu lại chủ động mở miệng gọi Lâm Phi vào phòng cô để nói chuyện.

Sau khi đi vào phòng, trong lòng Lâm Phi có chút lo lắng, áy náy nói:

-Nhu Nhu, anh đã nghĩ kỹ. Em nói rất đúng, do anh quá sơ sót, thực xin lỗi, anh đã không cân nhắc chu toàn.

Phương Nhã Nhu cười dịu dàng:

-Tại sao lại phải nói xin lỗi chứ, kỳ thực em mới phải nói những lời này.

Lâm Phi sững sờ, nghe giọng điệu của cô có chút khác thường, không khỏi sốt ruột hỏi:

-Sao em có thể nói vậy? Em không làm sai điều gì, nếu như có gì không hài lòng em có thể nói với anh.

-Anh đừng suy nghĩ linh tinh. - Phương Nhã Nhu nhẹ nhàng nói:

- Thực ra anh và em đều hiểu rõ, chẳng phải sao? Những lời em nói vói anh hôm nay không chỉ là lo lắng thay cho Nghiên Nghiên, đây chỉ là giọt nước làm tràn ly...

Biểu hiện của Lâm Phi có chút mất tự nhiên, đương nhiên là hắn hiểu cô đang nói gì, nhưng đây chính là diễn biến tình hình khiến người ta lo lắng.

-Em đừng nói nữa, anh có thể hiểu được, điêu này anh không trách em.

Lâm Phi nghiêm mặt nói.

Phương Nhã Nhu vẫn cố chấp muốn nói hết.

-Rõ ràng là em không nên quản anh ở chung với ai, cũng đã đồng ý sẽ không ghen, không tranh giành tình nhân... Nhưng anh xem đó, thời gian gần đây anh và cô Tô luôn ở bên nhau. Mặc dù en biết hiện giờ cô ấy rất cô đơn, rất cần anh làm bạn nhưng em không thể ngăn cản bản thân, em cũng thấy khổ sở, cũng cảm thấy đau lòng...

Trong mắt Phương Nhã Nhu có phần ướt át, hít sâu nói:

-Trước đây em cảm thấy mình có thể tiếp nhận tất cà, cho dù người yêu em có những người phụ nữ khác nhưng chỉ cần yêu em thật lòng thì những điều đó chỉ là chuyện nhỏ... Dù sao chuvện như vậy trong gia tộc lớn cũng không hiếm gặp, ít nhất anh thẳng thắn với em mà không chút che đậy. Nhưng hiện giờ càng ngày em càng không khống chế được lòng mình, em phát hiện bản thân ngày càng yêu anh, muốn anh chỉ thuộc về em mà thôi, em không muốn chia sẻ anh với những người phụ nữ khác....

Lâm Phi cảm thấy khó thở, buồn bực vô cùng, những lời cô nói khiến hẳn hít thở không thông.

-Nhu Nhu... Đây không phải lỗi của em, em không cần miễn cưỡng bản thân như vậy...

-Nhưng em sẽ xem thường bản thân mình! - Phương Nhã Nhu đặt một tay lên ngực, run run nói:

- Lúc trước em luôn miệng nói không ngại, nhưng bây giờ bắt đầu vì tư lợi, bắt đầu ghen ghét, còn mượn chuyện của Nghiên Nghiên mà nổi giận với anh, đây là em lừa gạt anh! Đến em cũng cảm thấy chán ghét vì sự ghê tởm của mình...

Lâm Phi không quan tâm được nhiều như vậy, đi lên cầm lấy tay cô, lớn tiếng nói:

-Phương Nhã Nhu! Em tỉnh táo chút đi! Đây chỉ là chuyện thường của con người! Anh không quan tâm việc em mắng chửi anh, sao em phải biến mình thành như vậy?! Em đừng tự tổn thương bản thân có được hay không?!

Phương Nhã Nhu cười bi thảm:

-Lâm Phi... Hiện giờ em vẫn may mắn, chúng ta chưa kết hôn... Nếu không, em sẽ càng cảm thấy chịu tội hơn...

-Chúng ta sắp kết hôn rồi, nếu em muốn thì sáng sớm mai anh sẽ dẫn em tới cục dân chính để đăng ký! chăng lẽ em cho rằng anh chỉ tùy tiện nói ra thôi sao?!

Lâm Phi gấp gáp nói.

Phương Nhã Nhu lại lắc đầu:

-Không... Kỳ thật trong lòng anh hiểu rất rõ, người anh yêu nhất có lẽ là Anh Tử, có lẽ là Tô Ánh Tuyết, thậm chí là Thiên Diện chứ tuyệt đối không phải em... Trước kia có lẽ vì em có thể dễ dàng tha thứ cho anh nên anh mới chọn em... Nhưng giờ em không làm được, em đã không thể thỏa mãn được yêu cầu của anh... cho nên em không thể kết hôn với anh, hiện giờ em tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào nên em mới có thể hiểu ra điều này.

Phương Nhã Nhu, em điên rồi sao?! Em đang nói gì vậy?

- Lâm Phi rối bời, bởi vì trong lúc nhất thời hắn cũng không biết rõ liệu có phải là do sự rộng lượng của Phương Nhã Nhu mà mình mới lựa chọn kết hôn với cô hay do mong muốn cô là người vợ của mình.

- Trong mắt anh có sự dao động, có do dự, có mê man. Hiện giờ em cũng vậy. - Phương Nhã Nhu thâm tình nhìn đối phương.

- Thực xin lỗi, Lâm Phi lần này em cần thay đổi hoàn cảnh để lòng mình tĩnh lặng hơn một chút....

Nói xong cô rút tay mình ra, lặng lẽ xoay người đi chỗ khác.

Lâm Phi cảm thấy đầu óc trống rỗng, toàn thân bài hoài.

Bạn đang đọc Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc của Mai Can Thái Thiếu Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hasser
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 414

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.