Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơi trút giận.

Phiên bản Dịch · 1999 chữ

Lâm Phi vẫn luôn chú ý tới tình hình của Tô Ánh Tuyết, tuy rằng lúc này là thời khắc nên vui mừng nhưng đối với Tô Ánh Tuyết mà nói thì đây là quãng thời gian rất khó khăn.

Tô Ánh Tuyết chỉ lạnh nhạt cười, thờ ơ nói:

-Không cần, em không sao đâu, anh không cần lo lắng.

Lâm Phi thầm nghĩ không sao mới là lạ, chỉ riêng cách nói chuyện không có khí thế, biểu lộ dịu dàng như vậy đã không phải là biểu hiện của Tô Ánh Tuyết khi trước.

-Không phải là em không lái xe tới sao, anh đưa em về. Hơn nữa dù Mộ Tử Mặc vừa mới thua chạy nhưng khó mà đảm bảo lão ta sẽ không âm thầm quay lại ra tay với em.

Lâm Phi tùy tiện viện lý do, sau đó đưa mắt liếc Phương Nhã Nhu sau lưng, đi ra ngoài.

Trên mặt Tô Ánh Tuyết xuất hiện thần sắc phức tạp, theo bản năng nhìn Phương Nhã Nhu ngồi trong phòng khách.

Đúng lúc Phương Nhã Nhu cũng nhìn cô, cười cười với cô nói:

-Em Tô, cứ để Lâm Phi đưa em về. có rảnh thì em tới đây ngồi chơi, đến ở vài ngày cũng được, dù sao chỗ em ở cũng tương đối không an toàn.

Mặc dù đám người Lâm Phi không nói ra thân thế của Tô Ánh Tuyết nhưng Phương Nhã Nhu cũng nhìn ra được, kỳ thực Tô Ánh Tuyết không an lòng, khẳng định trong lòng rất nặng nề, do vậy biểu lộ rất thấu tình đạt lý.

-Ừm.

Tô Ánh Tuyết khẽ gật đầu, cảm thấy có chút thần kỳ, người so với người quá nhiên khác nhau.

Nếu như cô và Phương Nhã Nhu đổi vị trí vậy tuyệt đối sẽ không cho phép Lâm Phi giữa đêm hôm như này lái xe đưa về, mặc dù có lý do chính đáng như vậy đi nữa.

Chỉ có điều Phương Nhã Nhu lại tự nhiên tiếp nhận hành động này của Lâm Phi, căn bản không hề hỏi han điều gì, ít nhất là biêu hiện trên mặt, đây chính là sự biểu hiện khác nhất.

Một lúc sau, Lâm Phi khởi động chiếc Land Rover, chậm rãi lái về phía Bắc Tú sơn trang.

Người phụ nữ trong xe nhìn con đường qua lớp cửa kính, ánh đèn neon sáng ngời. Đột nhiên cô xuất thuần, hai mắt như bầu trời đầy sao, óng ánh long lanh.

Lâm Phi cũng không nói điều gì, chỉ yên lặng lái xe, hai người chỉ nghe thấy tiếng hơi thở của nhau.

-Vì sao không nói gì? - Tô Ánh Tuyết mở miệng nói.

Lâm Phi quay đầu nhìn cô.

-Anh muốn nói gì nhưng sợ em cho rằng anh đang thương hại em, sợ em tức giận.

Tô Ánh Tuyết quay đầu nhìn đối phương:

-Ý anh là tính khí của em rất kém, không hiểu được biết ơn?!

Lâm Phi bình tĩnh cười.

-Anh không có ý này... Được rồi, đương nhiên là anh hi vọng em không đau khổ, cho dù em có là trái tim Atlantis cũng không có gì không tốt. Em thấy đó, anh và Thiên Diện chăng phải cũng không coi là người sao?

-Em không cần anh thương hại! Em chỉ là một mảnh đá vỡ! Không cần anh nhắc nhở!

Tô Anh Tuyết hừ lạnh, quay đầu lại.

Khóe miệng Lâm Phi giật giật.

-Anh đã nói không thể an ủi em... Bằng không em nhất định nổi giận.

-Cho nên anh cho rằng tính tình em rất tệ, anh rất hiểu em sao?

Tô Ánh Tuyết trừng mắt.

-Không... Anh không cỏ ỷ này... Anh...

-Phải!

Không chờ Lâm Phi nghĩ biện pháp giải thích, Tô Ánh Tuyết liền ngắt lời, nghẹn ngào nói:

-Tính tình em rất tệ, không thèm nói đạo lý! Dù sao đạo lý con người không quan hệ gì với em... Em cũng không phải là người...

Nói xong, nước mắt Tô Ánh Tuyết bắt đầu rơi, vai run run, không nhịn được bắt đầu khóc nức nở.

Sắc mặt Lâm Phi cứng đờ, cũng không biết khuyên giải như nào, Tô Ánh Tuyết ngồi bên ghế lái phụ không ngừng lau nước mắt, dường như cũng không có ý nói chuyện tiếp với hắn.

Chỉ có điều đây cũng nằm trong dự liệu của hắn, Tô Ánh Tuyết sớm đã muốn khóc nhưng chỉ là cô cố nén lại mà thôi. Hiện giờ cô giống như quả địa lôi bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, không thể chạm vào.

Nhưng nếu như không chạm vào, quá địa lôi này vẫn sẽ tồn tại. cho nên Lâm Phi hi vọng có thể cố gắng hết sức giảm bớt thuốc nổ trong người cô.

Đến lúc sắp tới sơn trang Bắc Tú, Tô Ánh Tuyết đột nhiên lại lên tiếng:

-Em không muốn về nhà, vừa khóc mà gặp thím Giang sẽ khiến bà ấy khóc theo...

-Không về?

Lâm Phi sững sờ một chút:

-Vậy thì đi đâu?

-Anh không được suy nghĩ bậy bạ! Em không muốn tới khách sạn với anh!

Tô Ánh Tuyết mở to con mắt ỏng nước.

Lâm Phi dở khóc dở cười.

-Anh cũng không dám nghĩ vậy...

-Hừ, em muốn xem sư tử, anh có đi cùng em không.

Tô Ánh Tuyết vừa lau nước mắt miệng vừa lẩm bẩm, giống như một cô nhóc đang bộc phát cơn giận.

Lâm Phi không biết nói gì hơn, nửa đêm nửa hôm còn muốn tới vườn bách thú? chỉ có điều vào lúc này hắn cũng chỉ có thể nghe theo ý cô. Chỉ cần ở bên cạnh, không cho cô làm điều gì ngu xuẩn, bình an vượt qua giai đoạn sóng gió này là được.

-Được, anh đi với em.

Lâm Phi không nói nhiều, quay đầu xe, chuẩn bị đi tới vườn bách thú.

- Đợi chút đã!

Tô Ánh Tuyết kêu lên.

- Có chuyện gì sao? Lâm Phi buồn bực.

Tô Ánh Tuyết chỉ chỉ vào phòng mình ở.

- Anh vào lấy kẹo đường trong phòng của em đi, em muốn vừa ăn kẹo vừa nhìn sư tử.

Lâm Phi thiếu chút nữa quên đam mê lớn nhất của người phụ nữ này, vào thời khắc phiền muộn sao có thể thiếu được linh dược độc môn “kẹo đường” cơ chứ.

Chuyện này cũng không là gì với Lâm Phi, xuống xe chạy như điên tới thư phòng, cầm kẹo đường rồi chạy về xe, tổng thời gian chỉ mười mấy giây.

Khi Tô Ánh Tuyết nhận lấy lọ kẹo của mình, bên trong chứa kẹo đủ màu sắc như tìm được tri kỉ của mình, ánh mat sáng hơn vài phần.

- Để anh làm chân chạy cũng không tồi. - Tô Ánh Tuyết thì thầm.

Lâm Phi không nói lên lời, thực lực của hắn ít nhiều cũng là cấp bậc Vương giả nhưng trong mắt người phụ nữ này chỉ là chân chạy.

Bởi vì đêm hôm không có xe, Lâm Phi chỉ dùng 20 phút đã lái tới vườn bách thú.

Lúc này đương nhiên vườn bách thú đã đóng cửa, nhưng hai người đương nhiên sẽ không mua vé đi vào từ cửa chính, trực tiếp vận dụng khinh công bay vào trong vườn bách thú, đi tới núi sư tử.

Mặc dù là ban đêm, ánh sáng yếu ớt nhưng hai người vẫn có thể nhìn thấy sư tử nằm nghỉ.

Tô Ánh Tuyết ôm lọ kẹo, ngồi trên ghế, vừa đưa kẹo đường vào miệng, vừa bóp bép nhai, thỉnh thoảng rơi vài giọt nước mắt. Cũng không biết liệu cô có hòa nước mắt vào kẹo mà ăn hết không.

Lâm Phi chưa bao giờ thấy dáng vẻ mất hồn như vậy của Tô Ánh Tuyết, hiển nhiên cô đang nhớ tới mẹ mình Lục Uyên Dung.

- Kỳ thật em không cần đề ý tới mình là gì, ít nhất đối với mẹ em thì em là con gái đẻ của bà, tình mẹ con của hai người mãi không thay đổi. Sở dĩ con người gọi là người vì có tình cảm và linh hồn, xác thịt do cái gì hóa thành có quan hệ gì chứ.

Lâm Phi thở dài.

Tô Ánh Tuyết run run, theo bản năng không ngừng đưa kẹo vào miệng, miệng phình lớn, sau đó nuốt một ngụm lớn kẹo đường vào miệng. Hình như do nghẹn nên sau đó chật vật nuốt nước miếng không ngừng.

Vất vả lắm mới nuốt hết số kẹo, Tô Ánh Tuyết thở hổn hển, trừng mắt nhìn Lâm Phi.

-Đều tại anh! Khi em ăn kẹo anh cứ lảm nhảm cái gì chứ? Anh có phải là đàn ông không?!

Lâm Phi không thèm để ý, lúc này tác dụng của hắn chính là “nơi trút giận ”, vì vậy chỉ cười cười gật đầu.

-Được được, anh không nói nữa, em cứ ăn từ từ...

-Ăn xong rồi!

Tô Ánh Tuyết chìa ra lọ kẹo đã hết, tức giận nói:

-Gần đây quên không đi mua rồi.

-Vậy sao bây giờ? Em vẫn muốn ăn hả?

Lâm Phi suy nghĩ xem có nên đi đập cửa hàng kẹo hay không, dù sao cũng cần có biện pháp để cô nàng này thoát khỏi cảm xúc tiêu cực này.

-Được rồi, không ăn nữa.

Tô Ánh Tuyết thở dài lạnh nhạt, nói:

-Em đói bụng rồi, đi ăn gì đi.

Trên thực tế cô đã có tu vi, có ăn hay không cũng chẳng sao. Nhưng lúc này Tô Ánh Tuyết muốn không ngừng ăn để chuyển hướng suy nghĩ của mình, làm phai mờ vết thương trong lòng.

-Tốt, vậy chúng ta tới bờ biển ăn, những nhà hàng bình thường e là đều đóng cửa rồi.

Lâm Phi lập tức đáp ứng.

Tô Ánh Tuyết ném lọ kẹo về phía Lâm Phi, còn mình thì bay người về bãi đỗ xe.

Hơn 10 phút sau, hai người tới một cửa hàng hải sản mở suốt đêm, hoàn cảnh tương đối trong lành nhưng khá vắng vẻ. Hai người tìm một chiếc bàn trong góc ngồi xuống.

Tô Ánh Tuyết móc ra ví tiền màu hồng nhạt, đưa tất cả cho bà chủ kiêm đầu bếp, bên trong chừng vài ngàn.

-Mỗi món mang một phần, không đủ thì tới lấy thêm!

Bà chủ thấy vậy có phần choáng váng, chỉ có điều sau đó lập tức vui mừng, biết đêm nay gặp khách hàng lớn, không cần buồn bực sinh ý nữa, vội vàng hớn hở gật đầu:

-Được, được! Hai vị chờ một chút... Hai vị có uống gì không?

-Rượu gì độ cao nhất?

Tô Ánh Tuyết hỏi.

-Bầu Đá Bình Định, rượu Việt Nam chất lượng cao, hơn 50 độ, cô muốn không?

-Có bao nhiêu bình mang ra đây hết.

Tô Ánh Tuyết không chút khách khí.

Bà chủ cũng thấy tâm tình Tô Ánh Tuyết không tốt, muốn mượn rượu giải sầu vì vậy cũng không hỏi nhiều. Dù sao cũng có một người đàn ông ở đây, do đó chỉ nhanh nhẹn đi lấy vài bình rượu qua đây.

Lâm Phi đã sớm quen cách tiêu tiền phá sản của Tô Ánh Tuyết, chỉ có điều đây là lần đầu tiên thấy cô uống rượu độ cao, không khỏi buồn bực.

- Ánh Tuyết, em từng uống rượu trắng rồi chứ?

- Chưa từng.

Tô Ánh Tuyết nói xong, đổ đầy chiếc chén chừng hai lạng (100mg)

Không để Lâm Phi khuyên nhiều, Tô Ánh Tuyết đã ngửa cổ đưa chén lên miệng, ực một cái.

-Phụt...

Khi Lâm Phi cho rằng Tô Ánh Tuyết không sao thì cô lại vì rượu cay, phun mạnh toàn bộ rượu phun lên người đàn ông ngồi đối diện.

Bạn đang đọc Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc của Mai Can Thái Thiếu Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hasser
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 398

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.