Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NGÔ ĐÀM VIÊN. aaaa

Phiên bản Dịch · 2011 chữ

" Ả..." Tâm Vũ khẽ hô nhỏ nhưng lực hạ vẫn lớn hướng phía dưới nhấn xuống. Đồng loạt người ngạc nhiên trước hành động này.

" Vương gia nô tỳ xin nói trước, thỉnh cầu ngài nể tình liễu yếu đào tơ thân phận ưu nhược của một nữ tử mà để cô ấy không cần quỳ không" Đàm Viên cuối đầu, ngạc nhiên hơn là lần đầu mọi người thấy vẻ mặt trầm tĩnh và dáng vẻ quy thuận của cô.

Nếu nói không bị thương thì điêu quá bất quá đều chưa chạm tới mức làm cô đau, tuy lời nói ra nhưng Tâm Vũ đều chưa dám đứng dậy mà đầu gối vẫn còn đè lên mu bàn chân cô ấn xuống nền nhà đầy mãnh vở.

Triệu Viên Liệt nheo mắt, không lộ chút biểu tình thuận ý mà đầy hứng thú hơn.

Nhếch mày" Ngươi lấy thân phận gì cầu tình cho cô ta".

" Tình nghĩa" chỉ hai chữ súc tích, nhưng là mang tính chết chóc lắm khi chạm vào cái tôn nghiêm vương giả.

" Ta không có tình người? " đúng như dự đoán Triệu Viên Liệt ánh mắt sắc bénlạnh lùng nhìn qua mang chút sát khí, vấn đề này không phải muốn vui đùa như nào cũng được.Hán có hứng thú vui đùa nhưng tôn nghiêm của hắn không phải đơn giản mà vui đùa.

Suy nghĩ vỏn vẹn, đều phải lấy cái gần mà nói.Cô đang cầu tình với đại nhân vật nơi này nên tốt nhất là hòa hoãn, Đàm Viên giữ nguyên tư thế, ngước mặt lên ánh mắt quả thật khá tha thiết," Ta sẽ làm trao đổi" câu nói trầm tĩnh,ý như mặt chữ, giọng điệu vốn có của thương gia thương lượng.

"...Có thể nói" Hắn vẫn tựa lưng, uống tràmới hạ hỏa mà tiếp tục câu chuyện. Có lẽ chuyện này là ngoại lệ đầu tiên mà hắn có thể bỏ qua một chuyện lớn như vậy.

" trong phủ có nội gián, ta giúp ngài tay chân thảnh thơi đầu óc nghĩ ngơi tâm tình vui vẻ ước muốn bay cao mà loại trừ hắn" khả năng ngôn từ của cô cũng quá tốt rồi. Cô nghĩ việc này coi như không mấy quan trọng thì cũng coi như cái công chuộc lại cái balo của mình thì được rồi. Mà thôi giúp cho chót nên cô mới nói ra còn nếu không được thì thôi, cô với Tâm Vũ cũng chả thân thiết gì.

Lý Chân, Trần Ảnh nhìn nhau thần sắc khá cân nhắc, việc này nội bộ biết không quá nhiều, để một nô tỳ như vậy biết được thì không phải bình thường.

" ồ, nghe rất tốt... " Triệu Viên Liệt như suy ngẫm mà nhìn xuống nền, dù không đứng lên nhưng Tâm Vũ cũng rất biết điều mà cố gắng nâng chân không đè mạnh lên chân Đàm Viên.

"Được" lúc lâu sauTriệu Viên Liệt mới nói. Ánh mắt sắc lạnh nhìn Đàm Viên.

Tâm Vũ lập tức đứng lên, cuối mặt" Đa tạ vương gia bỏ qua" giọng nói vẫn uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng có chút xấu hổ, lùi sang bên cạnh Lý Chân không dám ngước lên.

" Đa tạ Vương gia, ...à, tên nội gián nô tỳ bắt hắn rồi, ở trong phòng nô tỳ, hay là phiền người sai thuộc hạ dẫn đến đây đối đáp thực hư vậy" vừa muốn đạt ý muốn Đàm Vũ liền thay đổi sắc mặt, không còn sự cẩn trọng mà cà lơ phất phơ như một tên công tử phong lưu phách lối. Rất tốt làm nâng lên sự khó chịu thù hằn của người dân nơi này.

Cái gì là phiền người a, là đang ra lệnh ngầm đó.

Triệu Viên Liệt nhếch môi, ra hiệu cho Trần Ảnh đi dẫn người vào.

Đàm Viên thức thời lùi sang bên cạnh trả lại sự lặng yên của không khí nhưng tiếng xoẹt xoẹt trên nền càng rõ ràng.

Vài cung nữ nhanh tay thu dọn nền nhà, trả lại vẻ sang trọng sạch sẽ nơi này. Đàm Viên nhàn hạ đứng cũng lâu, dưới chân mảnh vỡ bắt đầu lún sâu vào, rách da, cô trực tiếp nhấc chân cao lên rồi dùng tay gỡ mảnh ra.

Hấp dẫn mọi chú ý nơi này. Có phải cô ta là nữ nhân không nữa, có cảm giác không biết đau.

"Rầm" Triệu Viên Liệt nhìn hành động thô bỉ mà tức giận liền đập bàn một cái quát lớn " NGÔ ĐÀM VIÊN ..."

"CÓ" như thói quen Đàm Viên như nghe thấy tiếng rống giận của tổng chỉ huy mà lỗ mãng dậm chân làm động tác nghiêm, bước chân quá lực càng lún sâu mẻ ly vào trong nhưng sắc mặt của cô càng nghiêm túc hơn.

Mọi người nghiễm nhiên mà lén đưa mắt nhìn lên.

Lần đầu tiên, Triệu Viên Liệt bị mất mặt mà muốn rút kiếm ngay lập tức. Cô ta quá có khả năng chọc người rồi.

Nhìn nhận lại sự việc, Đàm Viên biết mình làm lố mới lén nhìn sắc mặt tới mức đóng băng của vương gia nhà mình, thức thời mà cuối đầu khom lưng cũng nhón chân lên giảm đau hơn.

Vừa lúc Trần Ảnh bước vào dẫn theo nha đầu nội gián mới hòa hoãn không khí nơi này.

"bịch"

"tham kiến vương gia, nô tỳ... " đúng là Lung Ly, bị trói lôi vào vẻ mặt sợ sệt cuối gầm xuống đất.

" vâng, gia đây là nội gián" Đàm Viên bước lên trước nói.

Triệu Viên Liệt thay đổi sắc mặt, tựa lưng, nếm ít trà mới.

"chứng cứ?" hắn nhẹ nhàng nói ra, mặt đối mặt với Đàm Viên.

" nội gián? vương gia nô tỳ bị oan, Đàm tỷ tỷ đang nói gì vậy, muội làm sao có thể là nội gián gì được, vương gia... " Lung Ly cầu tình, ánh nhìn rưng rưng.

Đàm Viên trực tiếp ngắt lời" thứ nhất, cô biết võ nhưng cố tình che dấuqua mắt mọi người, thứ hai cô cố tình tiếp cận ta thăm dò thân phậnthăm dò thực lực, thứ ba mới quan trọng.... cô " Đàm Viên trực tiếp vòng vòng quanh Lung Ly mặt kệ sự hiện diện của Tam vương gia đương triều, lời nói rõ ràng, giọng điệu quá thận trọng làm người khác cuốn theo mặc dù chỉ vài điều cơ bản.

Lung Ly nghe thì bắt đầu hoảng, tâm tình có chút nóng nảy. " Đàm tỷ, tỷ nói gì vậy muội thật sự là... " Đàm Viên ngừng lại trực tiếp ngắt lời " cô gài kèo ta, ta rất ghét " nói xong còn nhún nhún vai tỏ ý đã nói xong cả cho Lung Ly lẫn Triệu Viên Liệt.

Triệu Viên Liệt nhíu mày không lên tiếng.

" Những điều ngươi nói đều quá mơ hồ, cũng chính là không thể khăng định cô ta là nội gián " Tâm Vũ lên tiếng bác bỏ, đều không cần chú trọng tình cảm lúc nãy.

" Hicc,vẫn chưa tin, haizzz đại tỷ à ta dù sao cũng đang cầu tình cho ngươi đó, hiểu không hả? " Đàm Viên liền than ngắn thở dài, điệu bộ thật sự là cố gắng hết sức.

"Ăn nói loạn ngôn, đây là chuyện quan trọng dám ăn nói hàm hồ như vậy, người đâu..." cái tiếng the thé của Chu Nhị Bảo còn muốn lan xa hơn.

" Chuyện này rất quan trọng sao? thật sự quan trọng sao...?" Đàm Viên không nói nhiều nhanh chân hùng hổ hỏi tới Chu Nhị Bảo, dọa hắn lùi sau vài bước, Trần Ảnh liền động thủ muốn ra tay bắt tên hàm hồ này.

" Rất Quan Trọng Saoooo??... "hự" ONEKILL" dọa Chu Nhị Bảo một phe, nhấc chân, cú knock out ngoạn mục bằng chântuyệt vời, tên thái giám đằng sau Chu Nhị Bảo thành diều đứt dây bất tỉnh nằm ngay đơ.

Đàm Viên còn bonus thêm cái nháy mắt thần sầu mới thu chân về hành lễ" đây mới là nội gián thưa Gia... " cô cố tình nhấn mạnh từ Gia.

Mọi người thật sự ngạc nhiên hay kinh hải đối với nhân vật tai tiếng Tam vương phủ hôm nay rồi.

Triệu Viên Liệt nhếch miệng cười một cái, ánh mắt nhìn có chút suy ngẫm và tán thưởng rồi mới thong thả nói" Được".Ý vị cười càng sâu xa.

" Đa tạ vương gia, đa tạ mọi người, đa tạ đa tạ, nô tỳ xin phép lui xuống tiếp tục công việc" vừa nói cô vừa đưa lưng trực tiếp muốn ly khai khu vực này.

" Ta cho ngươi đi à" ánh mắt Triệu Viên Liệt không đục ngầu, không tức giận, lại có thể có thêm một xíu sự hứng thú. Điều này làm Chu Nhị Bảo quá kì lạ rồi, cả Trần Ảnh hay Lý Chân đều chưa thấu điều này.

"ỏ, vâng... vương gia trực tiếp giao phó ạ" Đàm Viên bũi môi, quay lại khó hiểu nhìn Tam Vương gia nhà mình. Phiền phức a.

"Ta có nuôi một con Đại Xà" Đại Xà cố ý đi đôi lời nói liền quấn quanh vài vòng trên nền nhà, ngóc cao đầu lên. Nhưng câu nói không đầu đuôi, gây khó hiểu,nhưng Đàm Viên lại cố ý gượng cười tỏ vẻ chỉ hai người bọn mới hiểu. Làm người xem khá mơ hồ.

Đàm Viên nhìn nó đầu triều mến, nở một nụ cười xinh đẹp động lòng rắn. Như không có điều gì xảy ra mà đem một tâm hồn thiện lương đa sầu đa cảm trao cho nó, gửi gắm những....

"Ngươi còn tự ý xông vào nội phủ của ta,... đều là những gì đáng quý" Triệu Viên Liệt phủi áo đứng dậy, hất bay Đại Xà ra xa, nụ cười kết hợp dung nhan yêu nghiệt mà nhìn chằm chằm Đàm Viên.

Xì, lại nhắc đến đêm đó, quá mất mặt rồi.

"vâng đều là những việc đáng giá...xin vương gia anh minh thần võ cho cái ý kiến" lại mang giọng điệu cơm chợ để đối đáp Tam Vương gia đương triều, cô là người nhiều dũng khí nhất rồi.

" Từ nay, ngươi trở thành nô tỳ cận thân của ta... đúng hơn là nô lệ của ta" vẫn nghe từ nô lệ chói tai, Đàm Viên thật sự muốn phất giận ,xì...

" quá là vinh hạnh cho nô tỳ rồi, nô tỳ xin nhậm chức" vẻ mặt trêu trọc hiện còn rõ hơn nếp nhăn trên mặt cô luôn rồi, quá đáng.

Triệu Viên Liệt lại như không để tâm mà nhận cái hạnh lễ hào hùng này.

"Vương gia nô tỳ còn có một chuyện muốn hỏi vương gia, à... cái túi mà đen đen, ta mang trên người lần đầu đến, vẫn còn trong tay vương gia chứ?" bảo không còn chắc quỷ tin.

" Không" không? đcm? tức chết cô luôn quá, không phải hắn lấy hả cô đập đầu chết luôn. Dứt khoác trả lời như vậy, ly khai mọi quan hệ.

" à, có thể là rơi nơi nào đó nô tỳ xin nguyện ý tìm lại..." nhấn mạnh vài chữ nguyện ý tìm, để xem đến lúc tìm được coi về mặt hắn như nào, hừ.

" Chuẩn, ngươi nguyện ý thì được rồi"

"vậy nô tỳ xin lui xuống" Đàm Viên ôm bụng tức quay lại quyết định rời khỏi.

Triệu Viên Liệt lại im lặng làm bọn hậu vệ cận thân càng khó hiểu.

" ò, Lung Ly à có một bó mật nhỏ như này thật sự muốn nói vào cô biết a, cô chính là người đầu tiên và duy nhất biết họ của ta đó, nhớ kĩ nha NGÔ ĐÀM VIÊN ".

Nụ cười trên khóe môi Triệu Viên Liệt càng đậm hơn.

Bạn đang đọc Vật Phẩm Lạ của buyêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi @buyêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.