Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 975 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

May mà dụ được Hoàng đế Bệ hạ đi, Tạ cô nương thở phào một cái suy nghĩ, cảm thấy Hoàng đế Bệ hạ chạy tới Trường Hoa cung nguyên nhân nhất định là vì hắn quá rảnh rỗi, cho nên Tạ cô nương cảm thấy cần phải tìm cho Hoàng đế Bệ hạ chút việc gì đó, trên triều đường thì nàng không cách nào nhúng tay vào, vậy còn hậu cung kia nàng còn không có cách dời sông lấp biển sao?

Dù sao thì hậu cung của Hoàng đế kỳ thực sớm đã giống như dây cung bị giữ đã lâu, chỉ cần nang đưa tay gạt nhẹ một cái, dây cung kia đảm bảo lập tức liền đứt ngay.

Nghĩ như vậy, Tạ cô nương an tâm đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ cô nương tâm trạng vô cùng tốt dùng xong bữa sáng, sau đó thản nhiên đem người hướng Ngự hoa viên tới ngồi, bắt đầu thu hút cừu hận.

Không để nàng phải đợi quá lâu, bách hoa hậu cung ngửi thấy mùi tanh cũng đã bắt đầu rục rịch dục động, nằm ngoài dự liệu của Tạ cô nương, người đầu tiên tới cư nhiên không phải là Tôn quý nhân, mà là người trước kia ôm bắp vế nàng, Huệ phi. Hệ sử trận kháng.

Có điều nghĩ cũng đúng, dù sao thì lúc trước cũng đã lấy đồ của người ta. Nhưng thực tế cũng không có làm bao nhiêu, Huệ phi đây rõ ràng là muốn tìm tới nàng tính sổ.

Huệ phi đứng trên bậc bên ngoài đình, chần chừ một chút mới hỏi: “Muội muội, là muội sao?”

Tạ cô nương cảm thấy mình là một người thành thật, thế là vừa mở miệng liền phủi sạch quan hệ giữa mình và Cảnh Diệp: “Không dám nhận câu muội muội này của Huệ phi nương nương, ta bây giờ là Thái tử phi của Đại Hi.”

Huệ phi vừa nghe vậy lập tức hội ý lại, nhưng một chút cũng không hề có ý tìm lấy phiền phức, ngược lại bước mấy bước đến: “Quả nhiên là muội, nghe nói muội theo Tể tướng đại nhân trở về thăm người thân, nhưng không hiểu sao muội lại tiến cung.”

Tạ cô nương một mặt bình tĩnh: “Suy nghĩ chút về Bệ hạ, người sẽ hiểu ngay thôi.”

Huệ phi trong giây lát liền hiểu ra.

Sau đó nhanh chóng đổi đề tài: “Muội đi Đại Hi………sống có tốt không?”

Tạ cô nương nhướn mày, cẩn thận nhìn nàng ta một cái, thấy nàng ta cư nhiên một bộ mặt chân thành, giống như quả thật nàng ta đang quan tâm tới mình vậy. Cảm giác quỷ dị phả vào mặt, Tạ cô nương trong lòng nghi ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn là rất khách khí: “Coi như không tệ, người thì sao?”

Trên mặt Huệ phi một tia chán nản vụt thoáng qua, sau đó mỉm cười nói: “Chính là như này, muội hẳn cũng đã biết, phía trên có một Tĩnh phi lợi hại, coi như không có nàng ta, vẫn còn có Tôn quý nhân.”

Tạ cô nương gật gật đầu, nhưng lại không biết nói gì với nàng ta, bởi vì luôn cảm giác Huệ phi trước mặt giống như là đang được đức phi giả mạo vậy.

Lúc trước Huệ phi rõ ràng là tính cách vui vẻ nhanh nhẹn, nói tới nói lui bắn liên hồi một dạng vừa giòn vừa nhanh, nhưng bây giờ thì sao, giống như là một đóa hoa minh diễm dần mất đi sức sống vậy, lại giống như bọt sóng va vào vách đá liền tan đi sức lực, biến thành quy thuận, lại mất đi linh hồn.

Tạ cô nương đột nhiên có chút thương tiếc cho nàng ta.

Thật ra thì mình may mắn, có phụ thân mạnh mẽ, cũng có một người yêu lợi hại, cho nên ngay cả khi không muốn ở lại Hoàng cung Đại Hoàn, bọn họ cũng có thể cho mình được như nguyện.

Nhưng Huệ phi thì không như vậy, thân phận của nàng ta, gia tộc sau lưng nàng đều đã chủ định để nàng ở lại trong cung từ từ già đi, cho dù thời điểm nàng trẻ như vậy cũng đã bắt đầu kho héo rồi.

Khi Tạ cô nương còn đang suy nghĩ linh tinh, Huệ phi lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói có chút do dự, nội dung càng khiến Tạ cô nương sinh ra cảm giác kỳ quái.

Nàng ta hỏi: “Muội, muội biết Tĩnh Vương phải không?”

Tạ Bích Sơ trong lòng giật mình, trên mặt lại là một bộ dạng đương nhiên: “Ta đương nhiên biết hắn, hắn là Vương gia của Đại Hoàn, cả Đại Hoàn này đều biết hắn.”

“Không, ta là nói,” Huệ phi có vẻ như đang cân nhắc cách dùng từ ngữ: “Ta là nói, muội và hắn tương đối quen thuộc, thường ngày cũng lén lút lui tới, phải không?”

Tạ Bích Sơ sắc mặt có chút lạnh lùng, giọng cũng nhạt đi, vừa vuốt vuốt chiếc vòng trên cổ tay vừa không quan tâm nói: “Ý của người là ngày trước ta ở sau lưng Bệ hạ có tư giao với Tĩnh Vương?”

Huệ phi thấy Tạ Bích Sơ giận, vội phủ nhận: “Ta không phải ý này, ta chỉ là, chỉ là muốn biết, bộ dạng lén lút của Tĩnh Vương là như thế nào?”

Giọng nàng ta nhỏ dần, vẻ mặt vừa như bi thương vừa như mờ mịt, Tạ cô nương trong đầu trống rỗng, có

Bạn đang đọc Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm của Tẫn Tương Tư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.