Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu tông Nhạc Hà

Phiên bản Dịch · 898 chữ

Bật dậy khỏi tháp, Dương Diễm tò mò bước về phía chủ trướng của Nhạc Hà Tông.

Dưới lá cờ chữ "Nhạc" là lều lớn của ba tông Nhạc Thần, Nhạc Hà và Nhạc Thổ, tất cả đều được trang trí rất hoa mỹ.

Cùng là tông môn cấp hai dưới trướng Linh Môn, Thiếu tông Nhạc Hà Dĩ Nam cũng là một thiếu niên lang anh tuấn.

Áo xanh tóc đen, mặt mày tuấn lãng.

“Dĩ Nam lão đệ, đang làm gì đấy?”

Ngày thường Dương Diễm là sẽ khinh thường giao tiếp với tên thanh cao này, nhưng hôm nay hắn thật sự quá phiền muộn buồn chán vô cùng, một lòng chỉ muốn dời đi lực chú ý của mình.

“Cung nghênh Thiếu tông của Nhạc Hà.” Dĩ Nam không quay đầu lại, trong hai mắt nhìn ra trời xanh xa xa mang theo vẻ cuồng nhiệt không thèm che lấp.

“Cái gì? Thiếu tông?” Dương Diễm kinh ngạc cực kỳ, hắn nhướn đôi mày dài cao cao la lên một tiếng: “Thiếu tông Nhạc Hà … Không phải chính là ngươi sao?”

“Không, dưới hào quang của nàng, tư chất tầm thường hèn kém như ta chỉ xứng xách giày.”

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, đánh chết Dương Diễm hắn cũng tuyệt đối không tin lời như vậy sẽ phát ra từ miệng của một Dĩ Nam xưa nay lạnh lùng cao thượng!

Điên rồi đi?!

Quay đầu đánh giá các trưởng lão Nhạc Hà Tông đi theo bên cạnh, Dương Diễm càng ngoài ý muốn phát hiện, biểu tình của bọn họ thế nhưng giống Dĩ Nam như đúc.

Đám tu sĩ Nhạc Hà Tông này … Có độc!

Ngay lúc Dương Diễm nghĩ như thế, trên bầu trời đột nhiên tuôn ra một đoàn mây tía.

Không có bất kỳ nghi thức gì, một vị tiên tử mặc váy tím đạp mây chậm rãi bước tới.

Đôi tay nàng hợp lại trong tay áo.

Biểu tình lạnh nhạt.

Tóc dài bay múa theo gió, trên mái tóc đen chỉ chụp một ngọc quan tím hình dáng đơn giản. Y phục càng thêm mộc mạc, chẳng qua là váy dài đồng sắc, trên cánh tay khoác một dải lụa mỏng màu trắng ngó sen.

Nhưng đẹp nhất không phải vật ngoài thân mà là hai mắt sâu không lường được của nàng, đôi môi đầy đặn, làn da trắng nõn … và cả nét ưu nhã bộ bộ sinh liên.

Cốt cách mỹ nhân.

Không giống sự dụ hoặc toát ra từ dáng người lồi lõm như Sa Chi Điệp, cũng không phải vẻ tao nhã làm bộ làm tịch của tiểu thư thế gia.

Người kia mang khí chất xa cách, từ thần tình đến linh hồn.

Bởi lạnh tới mức tận cùng, nên sinh ra một loại thần thánh. Giống như thực chất, nghiền áp muôn nghìn chúng sinh tục tằng!

Tuyệt thế mỹ nhân!

Lập tức hai con mắt Dương Diễm trợn tròn trịa thậm chí có phần ẩn ẩn đau nhức, nhưng hắn còn sợ rằng một cái liếc mắt như thế sao đủ để khắc ghi vẻ đẹp của người đó vào lòng.

“Cung nghênh Tử Hoàn Thiếu tông!”

Ngay cả khi tất cả tu sĩ Nhạc Hà Tông bao gồm Dĩ Nam quỳ rạp xuống đất, làm lơ ánh mắt khác thường lia sang từ xung quanh mà hô to tên Tử Hoàn.

Trong mắt nàng vẫn không một chút gợn sóng, thậm chí khoé mắt cũng không quét về phía Dương Diễm.

Tử Hoàn điểm nhẹ mũi chân xuống đại địa, uyển chuyển nhẹ nhàng như làn khói.

“Ta đến rồi.”

Chỉ ba chữ, từng từ như tiên âm, dường như tuyên bố hạng nhất của đại bỉ đan thú Thiên Hải Cốc đã có chủ, không cần bàn cãi, hoa chắc chắn sẽ rơi xuống Nhạc Hà Tông.

“Trước tới nơi khác đi dạo.” Tử Hoàn không cất bước vào lều lớn của Nhạc Hà Tông mà chợt quay đầu lại, nhìn lên những lá cờ lớn ở xa xa.

“Vâng!” Tu sĩ Nhạc Hà hai miệng một lời đáp ứng, không một ai hỏi nguyên do. Mỗi Dĩ Nam là cười cười đứng thẳng, thật cẩn thận lên tiếng: “Hoàn Hoàn, Thất Diệp đan tông, hình như có người trọng thương, truyền tin cho chúng ta cầu mua một viên Khất Nguyên Đan.”

“Người bệnh họ Chân sao?” Bộ dáng mỹ nhân nhíu mày cũng đẹp đến vậy.

“Không phải, nghe nói là một nam tử họ Lý.” Dĩ Nam nhanh chóng trả lời.

“Vậy không bán!” Tử Hoàn quyết định tương đối lưu loát.

Sau khi từ biệt Tiểu Tiểu, nàng đã trải qua một loạt chuyện phiền toái, từ Liên Sơn Phái bái nhập vào Nhạc Hà Tông, rồi ở Nhạc Hà Tông lại vội vàng bế quan Trúc cơ, vẫn luôn không rõ tình hình của Thất Diệp Cốc.

Cho tới mấy ngày gần đây có nghe nói Tiểu Tiểu đến Phi Long Quan làm trưởng lão!

Nhất định là các tu sĩ Thất Diệp Cốc hành sự không trượng nghĩa nên mới khiến Tiểu Tiểu bỏ đi, một khi đã như thế, thì mỗi người của Thất Diệp Cốc đều đáng chết, bị thương cứ bị thương đi, bị thương càng nặng càng tốt!

Bạn đang đọc Vạn Thú Triều Hoàng (Dịch) của Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuPhongCac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.