Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn! Lại đến An gia

Tiểu thuyết gốc · 2078 chữ

Gần nửa giờ sau, một thân ảnh mặc áo choàng xám nâu xuất hiện, nơi này là rừng cây hoang vắng ít người qua lại nên Bạch Vũ liền thấy được người này.

Thần thức khẽ đảo qua, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười, nàng đến.

Người mặc áo choàng xám nâu cẩn thận tiến về phía bìa rừng.

Lan Diệp lúc này đang từng bước chậm rãi hướng tới nơi mà ngọc phù truyền tin chỉ định.

Ban đầu khi nhận được tin tức này nàng đã rất vui mừng chỉ muốn chạy thật nhanh đến đây.

Nhưng hiện tại đã bình tĩnh lại, trong đầu lóe lên ý nghĩ nếu như hắn xảy ra chuyện gì, có kẻ nào đó lấy được ngọc phù này và truyền tin dẫn dụ nàng đến đây thì sao.

Càng nghĩ Lan Diệp càng có cảm giác không ổn, cảm giác ớn lạnh như có ai đó đang theo dõi mình.

- Hay là quay về nhỉ?

Nàng thầm nghĩ, đột nhiên đúng lúc này, một bàn tay đặt lên vai nàng, Lan Diệp giật bắn mình.

Xoay người, chân phải quét cao, tung ra một đòn đá hướng thẳng ngực đối phương.

Bóng người phía sau nàng chỉ đơn giản giơ lên một tay liền có thể đón đỡ.

Đang tính thu chân thì mới phát hiện đã bị đối phương nắm lấy, Lan Diệp đang trong tư thế dạng chân, mặc dù có áo choàng dài khoác bên ngoài nhưng cũng khiến nàng cảm thấy xấu hổ.

Bỗng nhiên nghe được đối phương cất tiếng.

- Hóa Cảnh trung giai tiệm cận đỉnh phong, nàng tu luyện kiểu gì nhanh thế.

Lan Diệp thở phào, giọng nói quen thuộc này như liều thuốc xua tan những suy nghĩ vẩn vơ của nàng nãy giờ.

Bạch Vũ thả chân nàng ra, chỉ vừa nắm một thoáng nhưng cảm giác trơn bóng mát lạnh vô cùng có xúc cảm.

Hắn gỡ xuống mù trùm lộ ra khuôn mặt của mình, Lan Diệp cũng vậy.

- Hừ, suýt thì hù chết ta.

Ta theo mẫu thân tu luyện mấy tháng nay tất nhiên là nhanh rồi, dù sao ta cũng là thiên tài, hì hì.

Bạch Vũ gật gù, quả thật tư chất của Lan Diệp rất tốt, trước đó cũng chỉ vì theo vào quân đội, rong chơi lại không có hứng thú với các phương pháp tu luyện của gia tộc nên tu vi chỉ là Hóa Cảnh sơ giai, hiện tại tập trung liền tiến bộ nhanh chóng.

- Nhưng cũng không thể so sánh với quái vật như ngươi.

- Ta là quái vật?

- Chứ còn sao nữa, lúc đầu ta gặp ngươi thì chiến lực thua xa ta tít tắp, vậy mà hiện tại…

Nói đến đây nàng cũng không biết nói thế nào, lần đó hắn mới là Kỳ Cảnh sơ giai đã đánh bại quái vật ghê tởm tương đương Hóa cảnh trung giai, hiện tại không biết lại trở nên mạnh mẽ đến mức nào rồi.

- Ta cũng không phải vô địch, mới hơn tháng trước còn bị một tên kỳ quái hành cho một trận.

- Hả, ai thế?

- Ta cũng không biết, chỉ biết là hắn còn đang thiếu nợ ta một vụ cá cược.

Từ lần “trộm hôn nhau” ở Lan gia, đã hơn mười ngày hai người mới gặp lại, trò chuyện một hồi Bạch Vũ liền nói.

- Được rồi, ta có việc muốn nhờ nàng.

Nói đoạn, hắn lấy ra tấm thẻ bài mà Trình Dụ đã đưa.

- Nàng xem có phải trên này có khắc trận pháp gì đó không?

Lan Diệp nhận lấy tấm thẻ bài, khi thấy hai chữ Bách Trình liền liếc nhìn hắn, hiển nhiên nàng cũng nhận biết thứ này.

- Ngươi sao có được thiệp mời tham dự đấu giá hội của Trình gia vậy?

- Một kẻ tên là Trình Dụ đưa cho ta.

- Trình Dụ, là tên nhị thiếu chủ của Trình gia.

- Nhị thiếu chủ Trình gia sao?

Bạch Vũ có điều suy nghĩ trong khi Lan Diệp xem xét thẻ bài.

Chỉ qua vài hô hấp, nàng liền xác định.

- Trên này có khắc trận văn truy tung, đẳng cấp không quá cao, chỉ là nhị tinh cao cấp nhưng lại có khả năng bỏ qua không gian phong bế của nhẫn trữ vật cấp thấp, trận văn này nếu tính ra đánh lẽ phải ở cấp tứ tinh mới đúng.

- Nàng phá bỏ được chứ?

- Đương nhiên là được, ta mới trở thành Trận Sư tam tinh đấy nhé.

Lan Diệp lấy ra một dụng cụ như là chiếc bút, Bạch Vũ cảm nhận được nàng dùng Nguyên lực pha lẫn linh hồn lực truyền vào nó, viết vẽ gì đó lên trên mặt tấm thẻ bài.

Tấm thẻ bài xanh ngọc liên tục phát ra quang mang nhu hòa, cuối cùng biến mất.

- Xong rồi, ta đã thay đổi một chút để nó bị sai lệch cảm ứng, trận văn vẫn có hiệu lực nhưng lại không chính xác vị trí của ngươi nữa.

- Tốt quá, cảm ơn nàng.

Câu này vừa ra, cả hai người liền đơ như tượng.

Chẳng phải khi vừa hôn xong lúc ở trong phòng, hắn cũng đã nói một câu cảm ơn tương tự sao.

Lan Diệp nghĩ lại liền đỏ mặt, Bạch Vũ thì hứng thú cười cười, hắn đã xác định được tình cảm với mỹ nhân đối diện, tất nhiên là sẽ không còn giữ khoảng cách với nàng như trước đó nữa.

- Muốn thử lại sao?

- Hả, ngươi nói thử gì cơ?

Lan Diệp hỏi lại, không hiểu hắn đang nói gì, đột nhiên nam nhân tiến sát người nàng, hai tay vòng qua eo nhỏ kéo nàng vào lồng ngực hắn.

- Thử cái này.

Vừa dứt lời, trong ánh mắt kinh ngạc của Lan Diệp, Bạch Vũ nâng cằm nàng lên, môi hắn hôn xuống.

- Ưm…

Mỹ nhân bất ngờ, chỉ còn kịp để lại một tiếng rên đứt quãng.

Bạch Vũ cảm nhận được môi nàng vô cùng mềm mại như kẹo bông muốn tan chảy.

Hương thơm nhè nhẹ từ người nàng truyền đến làm hắn thư thái, Lan Diệp lớn mật đưa lưỡi ra trước, Bạch Vũ liền tiếp nhận, mút lấy chiếc lưỡi nhỏ thơm tho của nàng.

Hai người trao đổi ngọc dịch đến nỗi dưới khóe môi mỹ nhân lúc này đã sóng sánh lóng lánh nước miếng của cả hai.

Như cá gặp nước, nụ hôn như giải tỏa linh hồn đôi bên, xác định được tình cảm chính mình dành cho đối phương.

Quấn quýt một hồi, hai đôi môi tách ra kéo theo sợi chỉ trong suốt, Lan Diệp hai má đỏ ửng, thở gấp từng ngụm, nàng bị hắn hôn đến mụ mị đầu óc, suýt chút nữa thì đứng không vững.

- Người xấu.

Bạch Vũ chỉ cười nhìn nàng, vừa rồi còn chủ động như vậy, hiện tại tách ra liền mắng hắn.

- Sắp tới ta có việc bận, sẽ rất ít khi trở về Lan gia hoặc cũng có thể sẽ dọn ra ở một nơi khác, nàng tu luyện cho tốt nhé.

- Ngươi cũng phải bảo trọng, ta không biết ngươi đang làm gì nhưng sẽ ủng hộ hết mình.

Sau khi Lan Diệp rời đi, Bạch Vũ một lần nữa kéo kín mũ trùm đánh một vòng lớn, không tiếp tục từ cửa Tây của Thiên Lan Thành nữa, hắn đi đến cửa Đông để tới An gia.

An gia vừa mới được trở lại làm thành viên gia tộc của Luyện Kim Công Hội.

Hiện tại đang được hưởng rất nhiều lợi ích về tài nguyên phân phối xuống cũng như các hạng mục kinh doanh phát triển gia tộc.

Tuy nhiên lúc này nhân sự của gia tộc đang bị xáo trộn nặng nề.

Trở về từ vòng tổng đấu của cuộc thi, An Thái lão đã mạnh tay thanh trừng hàng loạt tộc nhân có liên quan đến những kẻ phản bội.

Các trụ cột như Đại, Nhị, Tứ, Ngũ trưởng lão đều đã rời bỏ gia tộc, hiện tại trong sáu vị trưởng lão chỉ còn một người có thể chủ trì công việc là Tam trưởng lão, còn Lục trưởng lão phân nhánh vì tuổi cao mà không thể tham dự được nên đã ủy thác cho nhi tử của mình là An Thành, phụ thân của An Dĩ Liên lên tại vị.

Qua cuộc thi, dòng nhánh của Lục trưởng lão đã được trọng dụng triệt để, ai bảo bọn họ chính là người tìm ra được người đã giúp gia tộc giành lại con đường sống cơ chứ.

Lúc này mọi người đều bận tối tăm mặt mũi, ngay cả An Trường An cũng không thể ra ngoài lêu lỏng nữa mà trở thành chân chạy vặt cho tỷ tỷ mình.

Bạch Vũ tới cũng không kinh động nhiều người, hắn chỉ liên hệ với một mình An Dĩ Liên, sau đó lặng yên tiến nhập vào bên trong.

Đến trước đại sảnh, An Thái lão đã có mặt cùng với vài người, tất cả đều nhìn về phía thanh niên hắc bào kia tỏ vẻ cảm kích.

- Tiểu tử, ngươi đã đến, tuy rằng chúng ta đều vì lợi ích riêng mà hợp tác nhưng ta thay mặt An gia cảm tạ ngươi.

An Thái lão vừa nói vừa đứng lên, không nề hà tuổi tác thân phận, khẽ cúi người, những người có mặt đều hành động tương tự, kể cả An Dĩ Liên.

- An Thái lão và mọi người không cần làm vậy, ta tiếp không nổi.

Bạch Vũ vội vàng nói, nhìn tình hình thì có vẻ như chuyện An gia ngả về phe Quận Chủ đã được An Thái lão thông báo cho tộc nhân của mình.

- Ta đến để hoàn thành việc tiếp theo trong kế hoạch hợp tác trước đó.

Ánh mắt An Thái lão sáng lên, đây đúng là việc mà bà đang mong đợi, nếu An Mạnh Hào có thể hồi phục, gia tộc có thêm một người chống đỡ.

Còn về cháu gái thì bà không chắc thanh niên trước mắt có chữa trị được hay không.

- Rất tốt, ngươi theo ta, mọi người trở về lo việc của mình đi.

- Rõ, Thái lão.

Sau khi mọi người tản đi, Bạch Vũ liền theo sau An Thái lão hướng đến khu vực phía sau đại sảnh trung tâm.

Nơi này khá gần với đình viện của An Thái lão.

Một dãy phòng ốc xuất hiện, phía ngoài có mấy người canh gác, sau khi thấy người đến liền cung kính chào hỏi, An Thái lão phất tay ra hiệu cho bọn họ tiếp tục làm việc, hai người đi thẳng vào trong.

Căn phòng khá rộng rãi, bài trí như một căn phòng bình thường không có gì đặc biệt.

An Thái lão đi đến một góc phòng, hai tay chậm rãi kết thủ ấn, bức tường phía trước liền xuất hiện một cánh cửa bí mật.

Một thông đạo hiện ra, Bạch Vũ cũng chẳng ngạc nhiên tí nào theo sau.

Đi hết thông đạo là một không gian rộng rãi khác, bài trí giống bên ngoài như đúc.

Trên chiếc giường lúc này có một người đàn ông trung niên đang nằm im, hai mắt nhắm chặt.

- Mấy ngày nay tình hình càng lúc càng tệ, trước đó hắn có thể đi lại, đôi lúc thanh tỉnh, nhưng hiện tại hầu như đã lâm vào hôn mê.

An Thái lão nhỏ giọng buồn bã nói.

Bạch Vũ gật đầu, lần đầu thấy An Mạnh Hào mặc dù cũng không tỉnh táo nhưng khá hơn bây giờ nhiều.

- Ta cần xem xét tình trạng của An gia chủ một chút.

- ---

Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.

Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh Âu cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

—-------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-

Bạn đang đọc Vạn Thế Thần Chi sáng tác bởi emlakem1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi emlakem1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 17
Lượt đọc 310

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.