Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diễn Thế Sinh Tâm Kinh

Tiểu thuyết gốc · 1549 chữ

Ánh mặt trời le lói xua tan màn sương u ám.

Bạch Vũ mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí.

Hôm nay là ngày thứ ba sau khi từ trong rừng rậm trở về.

Chuyến vừa rồi hắn rời làng hơn hai tháng, nhưng cảm giác cứ như một năm.

Sự thay đổi với hắn là rất lớn, hắn không còn là một tiểu tử phàm nhân không chút sức lực nữa.

Hắn đã nuôi dưỡng được một trái tim cường giả, chỉ cần hắn kiên trì, nhất định có thể có thực lực để bảo vệ người thân, người yêu.

Ba ngày này hắn cũng không gặp Lâm lão, hai người sau khi gấp rút trở về thì Lâm lão đã ở lại ven bìa rừng tiếp tục cảnh giác đến khi thú triều hoàn toàn biến mất.

Bạch Vũ trong người còn mang thương thế nên tự động trở về chuyên tâm loại bỏ nội thương.

Hắn đã có quyết định, sẽ rời làng để tìm kiếm cơ duyên và tài nguyên tu luyện cho bản thân.

Hít một hơi, hắn rời giường đi ra ngoài, vẫn là khung cảnh sáng sớm bình yên ở làng nhỏ đã hơn hai tháng hắn không được thấy.

- Ồ, Lâm thúc, ngài và Trưởng làng đã trở về rồi sao?

- Đúng vậy, chúng ta vừa về tối hôm qua, thế nào rồi tiểu tử?

- Ta đã khỏe hẳn, đa tạ Lâm thúc quan tâm.

Sau đó hai người cùng đi đến nhà của Lâm thúc, vào trong một gian phòng, đã thấy Lâm lão ngồi đợi sẵn..

- Tiểu Hắc, ngươi lại đây.

- Có chuyện gì vậy Lâm lão.

Ánh mắt Lâm lão nhìn xa xăm như nhớ lại chuyện cũ, sau đó nhẹ giọng nói.

- Tiểu Hắc, chuyện ngươi bị tập kích bởi yêu thú hơn hai tháng trước còn nhiều điểm kỳ lạ, nhưng mỗi người đều có bí mật của riêng mình, ta cũng vậy, việc bồi dưỡng ngươi cũng có tâm tư trong đó.

Bạch Vũ nghiêm cẩn lắng nghe, Lâm thúc cũng không nói gì, chỉ im lặng đợi Lâm lão nói tiếp.

- Hiện tại cơ sở phát triển của ngươi rất tốt, nhưng muốn tiến xa hơn trên con đường trở thành cường giả, không thể mãi chui rút ở làng nhỏ này được, những thứ ta có thể dạy ngươi hiện giờ cũng không còn gì nhiều, ngươi hãy tự tìm lấy con đường phát triển của riêng mình.

- Ý của người là…

- Chính như ngươi nghĩ, ngươi nên rời khỏi đây để tiếp tục tu luyện, cũng có một việc ta muốn nhờ ngươi, nếu ngươi không muốn làm ta cũng không miễn cưỡng.

- Lâm lão người cứ nói đi.

- Nữ tử đi cùng ta lần trước chính là đương kim Quận Chủ của Thiên Lan Quận, ta muốn ngươi gia nhập thế lực và hỗ trợ nàng, nếu có gì nguy hiểm, ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào.

- Quận Chủ?!

Ban đầu Bạch Vũ còn nghĩ tỷ tỷ của Tâm Nhi thì là Đại Quận Chúa gì đó, nào ngờ nàng lại là Quận Chủ, một Quận Chủ trẻ tuổi như vậy.

Bất quá nghĩ lại thái độ của nàng đối với mình mấy ngày trước, Bạch Vũ liền cảm thấy không có chút hứng thú nào.

“Hừ hừ, khinh thường thiếu niên nghèo, ta ghét nhất loại này”.

- Ngươi nên lịch luyện một thời gian, hiện tại thực lực của ngươi còn quá nhỏ yếu, Tiểu Hắc ngươi cảm thấy thế nào?

Bạch Vũ yên lặng suy tư, Lâm lão cũng không vội, hắn tin rằng tiểu tử này sẽ có quyết định chính xác của mình.

Bạch Vũ không ngờ mình chỉ vừa mới quyết định đi lịch lãm liền được Trưởng làng tìm tận cửa “khuyên bảo rời làng”, nghĩ lại thật dở khóc dở cười.

- Lâm lão, Lâm thúc, mặc dù ta chỉ mới được tu khuyết linh hồn nhưng cũng hiểu được đạo lý trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí.

Đa tạ Lâm lão và Lâm thúc chiếu cố trong suốt thời gian qua, ta cũng đã có dự tính rời làng tu luyện từ trước, còn về chuyện gia nhập thế lực và hỗ trợ Quận Chủ thì ta sẽ cố gắng hết sức.

- Được, ta cũng chỉ cần như vậy, bất quá không cần miễn cưỡng, như ta đã nói, đây là đề nghị cá nhân, bất cứ khi nào cảm thấy không còn hứng thú hay gặp nguy hiểm, ngươi cứ việc rời đi.

Cầm lấy bức thư này, khi nào gặp được Quận Chủ, hãy đưa cho nàng.

Sau khi Bạch Vũ rời đi.

Lúc này Lâm lão mới thở dài, Lâm thúc phía sau lên tiếng.

- Phụ thân, Tiểu Hắc có thể giúp ích gì với tình trạng hiện giờ của Thiên Lan Quận sao?

- Ta không tính hiện tại, ta đang hy vọng vào tương lai, nếu hắn trưởng thành và thật tâm giúp đỡ, mộng tưởng của Tuyết Nhi có thể sẽ thành hiện thực.

Bạch Vũ trở về cũng không vội sắp xếp hay thu thập hành lý.

Hắn mang bốn quyển công pháp đã trấn lột được từ Tâm Nhi ra xem.

Nghĩ đến chuyện này khóe miệng hắn bất giác nở nụ cười, sau đó tập trung vào bốn món đồ.

Đọc qua các đoạn giới thiệu một lượt, Bạch Vũ chỉ có hứng thú với hai thứ.

Quyển thứ nhất chính là Tử Huyền Nguyệt Quang lục tinh cao cấp Công pháp.

Công pháp này cho phép tu sũ hấp thụ năng lượng từ ánh trăng để tu luyện, năng lượng lớn nhất vào những lúc có Huyết Nguyệt.

Nguyên lực với thuộc tính xuyên thấu cực kỳ lợi hại.

Bạch Vũ cảm thán, quả xứng với công pháp lục tinh cao cấp, đến cả ánh trăng cũng có thể hấp thu để tu luyện.

Công pháp lợi hại nhưng có một điều kiện, đó là chỉ những người mang Tử Huyền Nguyệt Thể mới có thể tu luyện.

- Tử Huyền Nguyệt Thể? Nói vậy cô gái nhỏ kia cũng có Tử Huyền Nguyệt Thể sao, mà nó là cái gì nhỉ, phải thỉnh giáo Lâm lão một chút mới được.

Rất nhiều thứ Bạch Vũ không được biết, hắn cũng không nản lòng, đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi.

- Hóa ra nàng cũng không chỉ dọa ta.

Quyển công pháp thứ hai mà hắn cảm thấy hứng thú không phải là công pháp tứ tinh cao cấp, mà chỉ là tứ tinh trung cấp, có tên Diễn Thế Sinh Tâm Kinh.

Theo lời giới thiệu, công pháp này vô thuộc tính và không có bất cứ yêu cầu nào về điều kiện tu luyện, bất quá lại có một dòng ghi chú đặc biệt khiến đại đa số người nhìn vào đều nản lòng buông bỏ.

Diễn Thế Sinh Tâm, mỗi lần đột phá đại cảnh giới, người tu luyện phải trải qua viễn mộng, mỗi lần thất bại sẽ phải trả giá bằng một phần linh hồn, nếu thất bại quá bảy lần sẽ vĩnh viễn trở thành phế nhân ngu ngốc.

- Viễn mộng, đánh mất linh hồn, thật thú vị.

Hắn nghĩ lại đến những việc kì lạ khi tu luyện đến nay như vô thức chìm vào không gian bí ẩn hay việc hắn dung hợp với linh hồn khuyết thiếu của Tiểu Hắc, chẳng phải nghe thì đều như có liên quan gì đó đến công pháp này sao.

Hắn chưa vội quyết định tu luyện, tạm thời sẽ đi tham khảo ý kiến của Lâm lão trước đã.

Ngày hôm sau.

- Ngươi từ đâu biết được Tử Huyền Nguyệt Thể.

Sau đó Lâm lão mới đưa tay nâng lấy cái trán, hắc tuyến kéo dài, hắn sực nhớ tên nhóc này đã trấn lột Tiểu Quận Chúa công pháp của gia tộc nàng.

Chắc chắn từ đó mới biết được việc này

Sắp xếp lại thông tin, Lâm lão từ từ giải đáp thắc mắc cho Bạch Vũ.

- Thế giới này, thứ quyết định một tu sĩ cường đại không chỉ là tu vi Nguyên lực, như ngươi đã biết thì còn có Chiến kỹ, Công pháp, Thuộc tính linh hồn,...

Ngoài những thứ cơ bản này, còn có những thứ đặc biệt hơn, có thể do di truyền cũng có thể do tự thân tu luyện, những thứ này bao gồm: Thể Chất, Huyết Mạch và Thiên Phú.

Tử Huyền Nguyệt Thể chính là một trong số những Thể Chất hùng mạnh nhất Huyền Nguyên Tinh ba vạn năm trước.

—-

Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.

Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh u cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

—-------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-

Bạn đang đọc Vạn Thế Thần Chi sáng tác bởi emlakem1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi emlakem1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 20
Lượt đọc 544

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.