Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò hề đêm khuya, hai nữ tử

Tiểu thuyết gốc · 1605 chữ

Thiên Lan Thành.

Trong một gian phòng sáng trưng do ma pháp đăng chiếu rọi.

Một bóng hình nữ tử lạnh lùng đang cầm lấy mảnh giấy, bên trên chỉ viết vài chữ, nhưng khi đọc được những chữ này, nhiệt độ quanh người nữ tử đột nhiên hạ thấp, những người có mặt trong phòng không tự chủ được rùng mình một cái.

- Lão Trần, ngươi phụ trách quản lý sự vụ, thú triều lần này đã có được tin tức thám báo nguyên nhân, hẳn sẽ không có gì quá nghiêm trọng.

Đạt Long, ngươi tổ kết thêm hai vạn thủ vệ quân di chuyển ngay trong đêm phụ giúp thường dân khắc phục hậu quả thú triều.

Đạt Lệ, chuẩn bị tọa kỵ, chúng ta sẽ di chuyển hướng phía Tây tiến vào Sung Đà Lâm.

Ba người được gọi tên đứng ra nhận lên, không một ai có bất cứ dị nghi hay ý kiến gì, bởi lẽ nữ nhân trước mắt dù phải che giấu với Đế đô nhưng đã chứng minh được năng lực vượt trội của nàng ở Quận địa ngay từ khi mới mười sáu tuổi, vả lại bọn họ cũng biết, ý định của nàng đã quyết thì rất khó thay đổi.

U cốc thanh tịnh.

Lúc này đêm đã khuya, chỉ còn lại tiếng gió và tiếng côn trùng kêu.

Bạch Vũ mở mắt, hắn vừa mới luyện hóa dược thảo trị thương, cơ thể giờ không còn vấn đề gì lớn, nhưng hắn nhất định phải chú ý nội thương, nếu không trị dứt điểm, rất dễ để lại ám thương có thể gây nguy hiểm cho hắn hoặc ảnh hưởng xấu đến một mặt nào đó.

Gió đêm thổi qua mặt hồ mát lạnh, đốt lại đống lửa, Bạch Vũ nhìn lướt qua mỹ nhân bị thương kia, kéo lại áo choàng phủ trên người nàng, sắc mặt nàng đã khá lên đôi chút.

Còn cô nàng Tâm Nhi không thấy đâu, bỗng nhiên hắn nghe được tiếng động lạ, phát ra phía xa, hồ nước này có một góc nhỏ uốn cong tạo thành một cái eo hẹp dài, từ chỗ hắn nhìn lại thì bị cây cối bao phủ.

Hắn như nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng cong lên nụ cười mà nam nhân nào cũng hiểu.

“Khà khà, ta chưa từng làm việc này trước đây, có nên thử một chút không nhỉ?”

Hắn yy thầm nghĩ, bản tính tò mò thôi thúc, hắn nhẹ nhàng dùng Du Ảnh Bộ tiến lại gần “xem xét”.

Lại gần chỗ cần đến, hắn nấp sau tán cây, nhẹ nhàng vạch chiếc lá mở ra khe hở, Bạch Vũ há hốc mồm với cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy một “bóng hình ưu nhã, từ dưới hồ nước đi lên bờ, rũ nước, những hạt nước từ những sợi tóc đen như mực văng khắp nơi”.

- Đệt, mắt ta.

Bạch Vũ vội che mắt, má cứ tưởng sẽ gặp mỹ nhân tắm rửa, nào ngờ là một con lợn nái với bộ lông bờm đen thui mọc trên đỉnh đầu xuống hồ hụp nước.

Một giọng nói đột nhiên phát ra từ phía sau, cách hắn một đoạn.

- Quả nhiên là tiểu dâm tặc, có phải ngươi đang nghĩ phía trước là bổn tiểu thư đang tắm rửa đúng không?

- Haha, làm gì có, ta chỉ nghe tiếng động lạ nên kiểm tra thử mà thôi, dù sao cũng không thể để hai mỹ nhân xảy ra nguy hiểm được.

Bạch Vũ cười gượng, trong lòng thầm lôi tổ tông ba đời con dã thú ra mắng một lượt.

“Này này, là do ngươi tò mò có được không”, nếu con dã thú biết nói, nó chắc chắn sẽ nói như vậy.

Hắn vội đánh trống lảng sau đó nhanh chóng chuồn mất, chỉ nghe ở phía sau tiếng cười khinh rẻ của thiếu nữ.

“Đậu móa, thiếu nữ à, ngươi nhớ kỹ đó cho bổn tiểu gia, hừ hừ”.

Ý định “kiểm tra sự việc lạ” của hắn vỡ mộng, trở về liền khoanh chân ngồi xuống tu luyện Nguyên lực, công pháp hắn đang dùng quá cùi, trong người hiện giờ có ba công pháp tứ tinh và một công pháp lục tinh, hắn nóng lòng muốn trở về tu luyện càng nhanh càng tốt.

Nhưng trước đó phải cố đợi thêm một hai ngày, lúc này ra ngoài không biết có gặp yêu thú trở về hay không đây.

Làng Vân An.

Đây đã là ngày thứ hai sau khi thú triều xuất động.

- Trưởng làng, có người nói muốn gặp ngài.

- Là ai?

- Ta không rõ, là hai nữ tử, một trong số đó bảo chỉ cần ngài gặp mặt sẽ biết.

Lâm lão nghi hoặc không biết sẽ là ai, sau đó cùng Lâm Đạo Nhu (Lâm thúc mà Tiểu Hắc hay gọi, nhắc lại cho những ai không nhớ) trở về gặp mặt đối phương, lúc này phụ tử hắn đang ở sườn núi sau làng chỉ đạo mọi người canh gác.

Vừa về đến cổng làng, liền bắt gặp hai thân ảnh nữ tử anh tư bừng bừng, người phía sau tay cầm trường kiếm, gương mặt trái xoan ngũ quan cân xứng, mái tóc ngắn thả xuống ngang vai hiện lên vẻ kiên cường, nét đẹp vừa mạnh mẽ lại phóng khoáng.

Người phía trước dùng khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt tử sắc, mái tóc dài cột đuôi ngựa phía sau, hông đeo trường kiếm kiểu Katana.

Cả hai đều mặc áo choàng bên ngoài nên không thấy dáng người nhưng chắc chắn đều là cực phẩm.

Lại gần, nữ tử đứng trước chủ động bước tới chào hỏi.

- Lâm lão sư, Lâm tướng quân, đã lâu không gặp.

- Quận ch...

- Lâm lão sư không cần khách khí, vả lại ở đây cũng không thích hợp, cứ gọi ta là Tuyết Nhi như lúc trước là được.

- Ừm, Tuyết Nhi, lần này các ngươi đến đây có vấn đề gì sao? Nếu là thú triều, ta đoán hẳn là không có vấn đề gì rồi chứ.

- Vẫn là Lâm lão sư tinh tường, chúng ta đã có thám báo về nguyên nhân cũng như đã kiểm soát tình hình thú triều trong Quận địa, không tổn hại gì nghiêm trọng, nhưng lần này đến đây là có một việc riêng muốn nhờ Lâm lão sư hỗ trợ.

- Cứ nói, ta sẽ sẵn lòng hỗ trợ.

- Ta cần một người tin tưởng được, thông thạo khu vực rừng Sung Đà Lâm phía Tây này, Tâm Nhi ham chơi, theo đoàn trưởng Thiết Đao đoàn vào rừng thám hiểm, hiện giờ tin tức cuối cùng nhận được chính là có khả năng Thiết Đao đoàn phát sinh chiến đấu cùng với địch nhân và thú triều ập tới.

Chính là nói lúc này nàng đang gặp nguy hiểm, ta dự định sẽ tự mình đi cứu trợ.

Lâm lão ánh mắt kinh nghi, hắn là tận mắt nhìn hai tỷ muội nàng từ lúc còn sơ sinh lớn lên, tính ra cũng đã mười ba năm kể từ lúc hắn lui ẩn về ngôi làng nhỏ này, giờ cả hai đều là thiếu nữ thanh thuần, tỷ tỷ thì đã đủ bản lĩnh đảm đương một phương, còn muội muội thì vẫn ham chơi như vậy.

Trong lòng nhanh chóng ra quyết định, Lâm lão liền nói.

- Được, ta cũng có việc muốn vào rừng, tuy nhiên vẫn chưa thoát thân ra được, để Tiểu Lệ lại đây hỗ trợ Đạo Nhu, ta với người cùng đi.

- Lâm lão sáng suốt.

Nàng mang theo Đạt Lệ chính là có ý định này, hiển nhiên Lâm lão cũng nhìn ra.

Cả hai nhanh chóng sắp xếp, sau đó lặng lẽ nhanh chóng tiến vào Sung Đà Lâm.

Ưm…ưm

Tiếng nữ nhân rên rỉ khiến người nghe đỏ mặt, nhưng lúc này cả hai người đang ở tại hiện trường không có chút nào như thế, họ đang chăm chú từng chút một.

- Dùng thêm sức, tốt lắm, bây giờ dồn Nguyên lực ấn lên huyệt Thiên Khu và Khí Hải của nàng ta.

Tâm Nhi trán đầy mồ hôi làm theo hướng dẫn của Bạch Vũ, lúc này tập trung nhớ lại vị trí hai huyệt đạo lúc nãy hắn chỉ, ngón tay tỏa ra Nguyên lực Quang hệ, nàng ấn mạnh lên người Xuân Hồng.

Phốc!

Một ngụm máu bầm đen xì tanh tưởi từ miệng Xuân Hồng phun ra, sau khi phun ra được, sắc mặt nàng liền dịu lại, mí mắt an tường như đi vào giấc ngủ.

Bạch Vũ thả chén thuốc đắng ra, nhẹ nhàng đặt đầu Xuân Hồng xuống đệm, hắn nhẹ thở ra một hơi.

- Được rồi, hiện tại nàng ta chắc chắn có thể tỉnh lại trong thời gian ngắn.

—-

Hôm nay ra thêm chương hơi trễ lịch.

Chúc tất cả ngủ ngon <3.

Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.

Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh u cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

—-------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-

Bạn đang đọc Vạn Thế Thần Chi sáng tác bởi emlakem1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi emlakem1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 30
Lượt đọc 707

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.