Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáo Viên Kinh Ngạc

Phiên bản Dịch · 1908 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Liên tiếp những âm thanh thông báo vang lên trong đầu Diệp Thần làm cậu chàng sửng sốt lúc lâu mới phản ứng lại.

“Holy fvck, không ngờ lại tự hành kích hoạt chức năng Nhiệm vụ kìa, thật sự tốt quá, đỡ cho mình phải nghĩ cách kiếm thêm 1000 điểm để mở khóa.” Diệp Thần nghĩ thế đó, lại nghe cái hậu quả khi nhiệm vụ thất bạui tự dưng thấy dưới háng mát lạnh quá má ơi . . .

“Cái này . . . Tiểu Linh à, trừng phạt nhiệm vụ thất bại ấy, nó có ý gì vậy?: Diệp Thần thấp thỏm trong lòng hỏi.

Thân hình loli của Diệp Linh hiện lên trong mắt Diệp Thần, đang nghệch miệng, vẻ mặt ngạo kiều hừ một tiếng, bĩu môi nói: “Trong lòng ca ca rõ ràng rồi, cần gì hỏi em nữa, chính anh cũng nghĩ vậy còn gì.”

Nhận được cái đáp án này, Diệp Thần hãi . . .

Cái đù má cha nhà mày, đừng có chơi tao như vậy mà, ta có trêu chọc ai đâu chứ . . .

Diệp Thần vỡ vụn rồi.

Đành chịu thôi, hệ thống đã tuyên bố nhiệm vụ, giờ mà không hoàn thành, nhân đạo thật sự sẽ bị hủy mất, Diệp Thần không có ý định thử đâu . . .

Triệu Dũng vội vàng từ trên đất bò dậy, trước cả khi đến bên người Lưu Ngọc Phong đã chỉ thẳng vào mặt Diệp Thần mà tố: “Đại ca chính là thằng chó này đánh em, anh phải giúp em báo thù!”

Nhìn theo hướng ngón tay Triệu Dũng chỉ, Lưu Ngọc Phong ngẩn người luôn, đây chẳng phải là vị danh nhân nổi tiếng học viện – Diệp Thần sao? Triệu Dũng đánh không lại nó?

Lại nhìn về Triệu Dũng, Lưu Ngọc Phong thật sự muốn chửi chết cha thằng cờ hó này, làm liền một cú tát trời giáng vỗ mặt Triệu Dũng, bạch một tiếng vang dội, mắng: “Mày chơi tao đúng không hả? Một tên phế vật còn không đột phá được Hậu thiên nhất trọng mà còn đánh thắng được ngươi hả? Mày nghĩ tao là thằng ngu ~ ngốc hả!”

Các vị đồng học xem náo nhiệt xung quanh thấy vậy cười ra tiếng, Triệu Dũng trong học viện là tiếng xấu lan xa, ai cũng không thích hắn, giờ hắn bị đánh, tự nhiên ai cũng thích hóng hớt.

Triệu Dũng bị ăn tát cho phát mộng, hồi lâu sau mới tỉnh lại, vội vàng nói: “Đại ca, là sự thật mà! Em không có lừa anh, anh xem tay em bị nó đánh cho bầm tím nè.”

Nói xong Triệu Dũng liền duỗi tay ra cho Lưu Ngọc Phong xem. Lưu Ngọc Phòng xem xét, thấy quả thật trên cánh tay hắn có vết bầm tím, nghía lại phía Diệp Thần, trên mặt vẫn là sự khinh thường.

“Diệp phế vật, mày nghĩ mày có chút năng lực đúng không? Lại dám động thủ với người của tao, không biết đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ sao? Hôm nay không giáo huấn mày một chút, về sau trong học viện này, tao làm gì còn mặt mũi nữa.”

Lưu Ngọc Phong cười đầy dữ dằn, đang định cất bước tiến lên, đã có một bóng người ngăn trước mặt hắn.

“Lưu Ngọc Phong ngươi muốn làm gì? Muốn đánh anh của ta trước mặt bổn tiểu thư sao, đây là không đặt bổn tiểu thư vào mắt đúng không?” Diệp Tử Hinh đứng đấy với vẻ mặt tức giận.

“Ui choa! Còn nghĩ là ai dám ngăn cản bước chân của tao đây, hóa ra là Tử Hinh à, khặc khặc ~ muốn tao không tìm anh trai ngươi gây sự, có thể được đó, chỉ cần ngươi đến làm bạn gái cho tao là được à, không biết chừng tao còn giúp anh trai ngươi hưởng thụ mấy năm an bình đó.” Lưu Ngọc Phong vừa thấy che trước mặt mình là Diệp Tử Hinh, vẻ mặt tràn đầy sắc dục, ngả ngớn nói.

“Ngươi!”

Diệp Tử Hinh giận tím mặt, thân hình nhỏ nhắn rung động, gương mặt tràn ngập lửa giận, quyền nhỏ nắm chặt, định lao lên.

Nhưng một thân ảnh khác còn nhanh hơn nàng lao ra, đến cả Lưu Ngọc Phong cũng phản ứng chậm hơn một nhịp, chờ đến khi hắn kịp phản ứng lại thì một nắm tay đã phóng đại vô hạn trước mắt hắn.

“Dám trêu chọc em gái nhà ta hả, ngươi không thích sống đúng không, vậy để bổn đại gia tiễn ngươi một đoạn đường.”

Diệp Thần hét lên cùng lúc với nắm đấm trúng thẳng mặt Lưu Ngọc Phong.

Phanh!

Âm thanh va chạm vẫn rất lớn, có thể thấy sức mạnh từ một quyền này mạnh bạo đến mức nào!

Á!

Lưu Ngọc Phong bay xa, đồng thời với một tiếng hét thảm thiết vang vọng. Một quyền trực tiếp đấm hắn bay xa 5 mét.

Phàm là ai ở đây, lại một lần nữa phải khiếp sợ. Thế giới này bị làm sao vậy, 1 tên phế vật còn lợi hại như vậy, thì chẳng lẽ chúng ta đến cả 1 phế vật còn không bằng sao?

Lưu Ngọc Phong không biết trong lòng mọi người nghĩ cái gì, dù sao lúc này trong lòng hắn chỉ là sự phẫn nộ! Phẫn nộ! Phẫn nộ đến dâng trào!

Triệu Dũng vội vàng tiến lên đỡ, chỉ thấy trên khuôn mặt như tiểu bạch kiểm của Lưu Ngọc Phong lúc này lại đang sưng to một cục. Một bên mặt bị đấm cho sưng tấy.

“Đại ca, anh không sao chứ.”

“Cút sang bên cho tao!” Lưu Ngọc Phong phẫn nộ vung cánh tay Triệu Dương ra, trong con mắt nhìn Diệp Thần dường như muốn phun lửa.

“Tốt! Rất tốt!” Lưu Ngọc Phong tức đến cực điểm rồi, cắn răng đột nhiên gầm lên: “Tao muốn mày chết!”

Lưu Ngọc Phong phẫn nộ, một cỗ khí thể điên cuồng làm ai cũng phải kinh sợ, nói xong liền không chút do dự nhắm tới Diệp Thần.

Khí thể trên người bất chợt mạnh lên, một quyền đấm thẳng, quyền phong ập vào mặt.

Lưu Ngọc Phong đã đạt đến Hậu thiên tứ trọng Đoán cân cốt, bị Diệp Thần đấm vỡ mặt, đó chẳng phải do hắn không phản ứng kịp. Lúc này bởi vị phẫn nộ đến cùng cực, một quyền tung ra, sức mạnh đó không thể nghi ngờ là khủng khiếp.

Hai mắt Diệp Thần đọng lại, vẻ mặt trở nên trịnh trọng. Thằng này không phải là cái tên Triệu Dũng trước đó, thực lực cùng mình ngang nhau, cần đối đãi bằng sự nghiêm túc.

Lưu Ngọc Phong tốc độ tăng mạnh, hai bước dài đã đến trước mặt Diệp Thần, một quyền trực tiếp oanh thẳng tới mặt Diệp Thần, trên nắm tay còn hiện lên một tầng hoàng quang nhàn nhạt.

“Xuất hiện rồi, đây là quyền pháp cơ sở << Hám Sơn Kính >>!”

Đoàn người vây xem lúc này, thình lình vang lên một giọng nói, rất là đột ngột.

“Thật sự ư! Không ngờ Lưu Ngọc Phong đã luyện thành << Hám Sơn Kình >> rồi!”

“Không phải, cũng không hẳn là luyện thành, cậu ta mới chỉ sờ đến ngưỡng cửa mà thôi, bằng không uy lực còn muốn mạnh hơn một chút!”

………

Chung quanh vang lên những tiếng thảo luận không ngừng, nhưng lực chú ý vẫn như cũ đặt lên người Lưu Ngọc Phong.

<< Hám Sơn Kình >> là một môn quyền pháp luyện thể cơ sở, không khác biệt mấy với << Mãng Ngưu Kình >> Diệp Thần luyện, đều là dùng cho giai đoạn Hậu thiên.

Tác dụng chủ yếu của chúng là mài giũa thân hình bọn họ, đem thân hình càng trở nên cường tráng hơn.

Nếu Lưu Ngọc Phong có thể luyện << Hám Sơn Kình >> đến Đại thành chi cảnh, uy lực tuyệt đối là khủng bố. Không nói đến lay động cả một ngọn núi, chứ lay động một tòa cao ốc là vẫn có thể.

Một quyền này mạnh thì mạnh đấy, nhưng đánh không trúng thì uổng lắm. Diệp Thần sớm trước khi một quyền này tiếp cận mà làm ra phản ứng, lui về phía sau một bước, thân thể bất động quay người, nắm tay Lưu Ngọc Phong liền lướt sát qua mặt Diệp Thần.

Cơ hội tốt!

Diệp Thần tại một khắc này, trong đầu liền hiện ra phương pháp ứng phó. Bắt lấy cơ hội này, thân thể nghiêng về trước một chút, nháy mắt đã áp sát lồng ngực Lưu Ngọc Phong.

Lưu Ngọc Phong vốn dĩ thấy hắn thoát khỏi một quyền này của mình mà tức giận không thôi, nhưng Diệp Thần lại không trốn đi xa mà ngược lại còn nhào tới mình, lập tức vui vẻ trở lại.

“Hừ hừ ~ nếu mày đã muốn chết, tao liền thành toàn cho mày.” Lưu Ngọc Phong mừng thầm trong lòng.

Vì theo quán tính, vốn lực đạo từ một quyền này rất mạnh, chắc chắn sẽ bị lực lượng dẫn đi, nhưng giờ Diệp Thần sát lại, liền giúp hắn đem cỗ quán tính này triệt tiêu, Lưu Ngọc Phong tự nhiên rất hạnh phúc rồi.

Nhưng còn không đợi Lưu Ngọc Phong hạnh phúc thêm, từng cơn đau đớn từ chính ngực của mình ùa vào trái tim hắn.

Phanh!

Phốc!

Diệp Thân sát lại gần nào có đơn giản như vây, súc lực, đấm toàn lực vào Lưu Ngọc Phong, thế không thể đỡ.

A!

Lưu Ngọc Phong thổ huyết, bị luồng lực lượng mạnh mẽ đấm bay ra ngoài.

“Cái gì!?”

“Cái đéo gì thế! Diệp phế vật thực sự đấm bay Lưu Ngọc Phong!”

“Ta không phải đang nằm mơ chứ? Lưu Ngọc Phong chính là cao thủ Hậu thiên tứ trọng Đoán cân cốt đó, lại cứ như vậy bị đấm bay, này . . .”

“Ai u! Cậu véo tớ làm gì!”

“Khụ khụ ~ Tớ không phải muốn xem xem có phải đang trong mộng không à!”

“Vậy cậu đừng có mà véo tớ, đi mà véo chính mình đi!”

………

Các học sinh xung quanh lúc này phải nói là khiếp sợ không thôi, quả thực đã đánh vỡ nhận thức của họ mà!

Mà Diệp Tử Hinh thì ngốc nghếch đứng ở một bên, không thể tin nổi mà che cái miệng nhỏ nhắn lại, sợ bản thân sẽ hét lên.

Nàng thật sự không cách nào tưởng tượng nổi!

Nàng biết anh trai mình rốt cuộc phế đến mức nào, đừng nói là đánh Lưu Ngọc Phong, đến cả cái tên Triệu Dũng trước đó nữa, cũng không có năng lực đánh thắng. Nhưng hiện tại . . .

Hoàn toàn khác xa nàng dự kiến!

Mà ở một góc không ai chú đến, một bóng người đang nhìn toàn cảnh, thấy Diệp Thần lại có thể đấm bay Lưu Ngọc Phong, cũng phải mở to hai mắt, không thể tin nổi.

“Diệp Thần khi nào trở nên lợi hại như vậy? Mình nhớ rõ cậu ta vẫn luôn dừng bước không tiến tại Hậu thiên nhất trọng mà! Tại sao bây giờ . . .” Cô nhìn vào đó, khuôn mặt ngạc nhiên chứa đầy sự hoài nghi.

Bạn đang đọc Vạn Năng Hệ Thống Của Tôi (Dịch) của Thiểm Điện Ma Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 221

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.