Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Bệnh Viện Nằm Cho Ta Nhờ!

Phiên bản Dịch · 1897 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

“Diệp Thần? Hình như có chút ấn tượng đó!” Một học viên vuốt cằm, suy tư nói.

“Ai? Không phải chứ. Chẳng lẽ rất nổi tiếng? Nhưng ta hình như chưa từng nghe qua mà!”

“Cái đậu phộng!” Người học viên kia đột nhiêu kêu lên một tiếng, lập tức làm đám học viên chung quanh giật hết hồn, đều bất mãn nhìn hắn.

“Ta biết cái tên đó là ai rồi, nghe nói là một tân sinh mới vào, hơn nữa là một phế vật thực lực đạp bộ không tiến!”

Học viên kia vừa nói xong, mọi người chung quanh còn chưa có nhớ ra, nhưng theo bản năng đã ‘tiên đoán’ gia hỏa kia chết chắc rồi, ngay cả người học viên nói cũng cho rằng vậy.

. . .

Trên đài quyết đấu, Diệp Thần cùng Cát Tranh Minh đứng đối mặt nhau, phía dưới là một lượng lớn học viên tụ tập đến. Không chỉ học viên mà ngay cả một số giáo viên cũng bị hấp dẫn qua.

Bạch Thu cũng đã đến đây rồi, đi cùng nàng là muội muội Diệp Thần - Diệp Tử Hinh cùng Lục Oánh.

Diệp Tử Hinh cau mày, có chút lo lắng nhìn ca ca trên đài quyết đấu.

“Yên tâm đi, ca ca em thực lực tăng mạnh, Cát Tranh Minh không phải là đối thủ của cậu ta đâu.” Bạch Thu thấy Diệp Tử Hinh lộ thần sắc lo lắng, an ủi nàng.

Nghe được những lời này, Diệp Tử Hinh mới thoáng buông lòng đôi mày đẹp của mình ra, nhưng trong mắt vẫn còn đọng lại chút niềm lo âu.

“Đúng vậy đó, Tử Hinh. Chị đã thấy qua thực lực ca ca em, Cát Tranh Minh kia chẳng là cái gì đâu!” Lục Oánh ở bên cũng nói lời an ủi.

Vâng!

Diệp Tử Hinh gật đầu, vâng một tiếng: “Ca ca nhất định sẽ thắng.”

Trong giọng nói tràn ngập tín nhiệm với Diệp Thần, có thể thấy Diệp Tử Hinh đã hoàn toàn tiếp nhận Diệp Thần hiện tại, không hề có chút kháng cự.

Tầm mắt trở lại trên đài, Cát Tranh Minh cười lạnh nhìn Diệp Thần. Hắn không ngu, biết lấy thực lực bản thân sẽ không phải đối thủ của Diệp Thần, hắn sớm đã có chuẩn bị.

Lúc trở lại học viện, Cát Tranh Minh tìm tới Lưu Ngọc Phong, hắn biết Lưu Ngọc Phong là kẻ thù một mất một còn với Diệp Thần, mà hắn cũng là địch nhân Diệp Thần. Khi hai người chạm mặt, đều có tiếng nói chung, trở thành đồng chí.

Lưu Ngọc Phong hận thấu xương Diệp Thần, nghe thấy tin tức này, biết đây là một cơ hội tốt, nên đã bỏ xuống vốn gốc, lấy từ gia tộc mình Bạo Huyết dược tề.

Dược tề này có thể trong chớp mắt đem thực lực tự thân tăng lên một cấp, đương nhiên đã như vậy thì sẽ có tác dụng phụ, đó chính là trong một giờ sau khi sử dụng sẽ không thể hành động.

Có thể nói trong một giờ đó, hắn sẽ tê liệt thành người thực vật, mặc người xâu xé!

Mà một ống dược tề như vậy, trong gia tộc Lưu Ngọc Phong cũng là vật hiếm lạ, không có quá nhiều, hơn nữa không thể biết được thành phần cần cho Bạo Huyết dược tề này. Vì vậy làm triệt sản mọi con đường chế tạo, cho nên nó mới trân quý đến vậy trong gia tộc Lưu Ngọc Phong.

Sau khi đưa Bạo Huyết dược tề cho Cát Tranh Minh, Lưu Ngọc Phong liền tọa sơn quan hổ đấu. Còn Cát Tranh Minh có làm sao thì Lưu Ngọc Phong có thèm quan tâm đâu.

Cát gia, tại Khải Phàm tinh này chỉ là một gia tộc nhị lưu thôi, làm sao có thể đánh đồng được với Lưu gia hắn.

Tất nhiên cũng sẽ chẳng có cái suy nghĩ lo lắng gì cả. Tốt nhất là lưỡng bại câu thương đi, đây là kết quả mà Lưu Ngọc Phong muốn thấy.

Không dài dòng gì, Diệp Thần chờ hết kiên nhẫn rồi, nhíu mày nói: “Ê ~ Ngươi rốt cuộc có đánh hay không? Không đánh thì ta đi, ta đây không có rảnh mà đứng ngốc ở đây ngắm ngươi đâu.”

Cát Tranh Minh mặc kệ, vẫn cười lạnh vậy, nói: “Nếu ngươi đã vội vàng muốn chết, vậy ta đây sẽ thành toàn cho ngươi!”

Nói xong, thân hình chợt động.

Tốc độ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã áp sát Diệp Thần. Đồng tử Diệp Thần co rụt lại, trên mặt hơi biến sắc, tốc độ này đến cả cậu toàn lực thúc đẩy cũng chỉ nhanh hơn một chút thôi.

Theo bản năng mở lên Sharingan, động thị lực lập tức được tăng cường.

(*Động thị lực đề cập đến khả năng của mắt để thu nhận hình ảnh, phân tích và cảm nhận hình ảnh của các đối tượng chuyển động khi quan sát các đối tượng chuyển động. Nó là một khả năng nhận thức các chi tiết của các đối tượng chuyển động. Khả năng này đi kèm với quá trình thu nhận hình ảnh thông qua tầm nhìn động và quá trình xử lý thông tin ngắn hạn của não, cũng như quá trình phản ứng tương ứng của cơ thể.)

Nghiêng người né đi một quyền của Cát Tranh Minh.

A ~ Cát Tranh Miệng nhẹ a một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên, châm chọc: “Trốn vậy mà muốn mau à? Vậy xem một kích này như nào.”

Giọng nói vừa rơi khỏi, một chưởng hung hăng đã đẩy ra, trong miệng hét lớn.

“Tiếp một chưởng của ta. Liệt Hỏa Chưởng!”

Chợt, từ bàn tay hắn toát ra một luồng khí trắng, nhiệt độ tăng cao, đồng thời ở lòng bàn tay hắn đã biến thành một màu đỏ đậm.

Một chưởng cực nóng này, ngay cả những học viên dưới đài đều có thể cảm nhận được, đừng nói chi là Diệp Thần đang đối mặt trên đài.

“Mẹ kiếp! Đây là trung phẩm Hoàng cấp võ kỹ << Liệt Hỏa Chưởng >>, hơn nữa nhìn uy thế phát ra này, Cát Tranh Minh đã đạt tới mức Đăng đường nhập thất rồi!” Có một học sinh thấy vậy, lập tức kêu ầm lên.

“Cái gì? Lại là << Liệt Hỏa Chưởng >>! Nghe nói tu đến viên mãn, một chưởng sẽ bốc lên hỏa diễm nóng rực, đủ để hòa tan cả kim loại cứng rắn nhất.”

“Lợi hại vậy sao? Không có khả năng đó chứ!”

. . .

Nghe thấy những tiếng nghị luận phía dưới, Diệp Thần sắc mặt ngưng trọng, nhưng cũng không đủ để cậu sợ, lập tức vung chưởng đón đầu.

Một chưởng này uy thế bất phàm, như đế vương cao cao tại thượng, như thể duỗi tay là trấn áp tất cả, khí thế uy nghiêm ập vào mặt.

Ầm vang --- Hai chưởng đối chiến, giằng co chưa được bao lâu, Cát Tranh Minh đã bị đẩy lui vài bước.

“Sao có thể!”

Cát Tranh Minh lập tức trợn mắt, không thể tin nổi. Hắn không thể tưởng tượng nổi, một chưởng của hắn lại chẳng chiếm được chút ưu thế gì. Phải biết uy lực một chưởng này rất kinh khủng, không nói tới sức mạnh bên trong mà đến cả nhiệt độ phát ra cũng đủ để làm thương nặng bàn tay đối phương.

Nhưng nhìn tay Diệp Thần đi, vẫn chẳng xê xước lấy một mili nào.

Mà đám học viên đang quan chiến bên dưới, mặt như nhìn thấy quỷ vậy. Đậu xanh rau má tình cmn huống gì đây hả, không phải bảo thằng kia là phế vật à? Sao nghịch tập rồi?

Trong lúc nhất thời toàn sân yên tĩnh một màu.

“U à! Không tồi đó, có thể bức ta ra tay, ngươi cũng có chút năng lực đấy.” Diệp Thần lại bắt đầu trang ~ bức rồi.

Chắp tay sau lưng, vẻ mặt điềm tĩnh cười nhẹ với Cát Trang Minh, một bộ “cao thủ tịch mịch”.

Cát Tranh Minh sao có thể nhịn đây! Mặt mũi giờ ném hết vào sọt rác rồi. Khuôn mặt đỏ bừng, đột nhiên hét lên giận dữ: “Thằng chó đẻ, mày chết với tao!”

Hét giận lên, cả người trong nháy mắt đã lần thứ hai bắn vụt đi.

<< Liệt Hỏa Chưởng >> như phát điên đánh tới, tức khắc một màn chưởng ảnh hiện ra, đập tới Diệp Thần.

Diệp Thần vừa mới thử hắn, lúc này đã có thể ứng phó trước.

<< Huyễn Văn Thần La Cước >> bỗng phát động, dưới chân mơ hồ lóe một cái, đã xuyên qua một màn chưởng ảnh đó, một màu thản nhiên như không.

Chưởng ảnh đến cả góc áo cậu còn chưa có chạm tới thì làm sao mà cấp cho Diệp Thần chút ảnh hưởng gì chứ.

Đối mặt với một màn chưởng ảnh mình đánh ra nhưng Diệp Thần lại vô cùng nhàn nhã tự nhiên xuyên qua, hắn hãi hùng khiếp vía, sắc mặt tái nhợt dần.

Đến cả mọi người dưới đài cũng cảm thấy khiếp sợ. Tự hỏi lòng mình, nếu chính mình đi lên, có thể đạt đến mức độ giống Diệp Thần hay không.

Bọn họ tự hỏi, căn bản là chịu chết! Thậm chí khi đối mặt với thanh thế kinh nhân đến vậy, bọn họ có chăng đủ dũng khí để đối kháng hay không thì chưa biết!

Lại tiến thêm một bước, Diệp Thần đã đến gần Cát Tranh Minh, bỗng một chưởng nhanh chóng đập tới, một kích này làm tinh thần vốn đã khẩn trưởng đến cực độ của y tăng thêm sự hoảng loạn.

Một chưởng toàn lức chặn đón, giờ phút này hắn nào dám giữ lại chút gì, trong lòng nghĩ muốn bức lui Diệp Thần trước rồi tính.

Ầm ầm ầm --- song phương giao kích, không khí bùng nổ, sinh ra từng tràng tiếng khí bạo.

Lực lượng mạnh mẽ lập tức đập bay Cát Tranh Minh bay tít ra ngoài, khóe miệng tràn tia máu, bất quá đây lại là kết quả hắn muốn.

Phốc ~ máu tươi phun ra từ miệng hắn, tuy rằng bị thương, nhưng hắn lại một chút cũng không có khẩn trương, ngược lại nở nụ cười gằn.

“Ha ha ha ~ Diệp Thần, đây là mày bức tao.” Tiếng cười dữ tợn vang vọng khắp sân.

Theo đó hắn liền lấy ra từ trong người một ống chất lỏng màu đỏ, không chút do dự đổ hết vào miệng.

A!

Trong chớp mắt uống vào, Cát Tranh Minh chợt rống lớn. Ngay khi Diệp Thần thấy hắn ta lấy ra ống chất lỏng màu đỏ, liền cảm giác có điềm không ổn, căn bản không tặng cho hắn cơ hội giảm xóc gì, đã trực tiếp vọt tới, toàn lực vận chuyển << Thái Hoàng Huyền Chưởng >>, nháy mắt đánh bay ra ngoài.

“Ngươi vẫn nên đến bệnh viện nằm cho ta nhờ! Thái Hoàng Huyền Chưởng!”

Oanh!

Ngay sau đó, thân thể Cát Tranh Minh như miếng rẻ rách phấp phới ngoài xa.

Bạn đang đọc Vạn Năng Hệ Thống Của Tôi (Dịch) của Thiểm Điện Ma Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.