Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta muốn xuyên không

Tiểu thuyết gốc · 910 chữ

AAAAAAAAAAAAAAAAAAA" 

đùng đoàng  Tiếng sét đánh vang trời, trên không trung thấp thoáng có bóng người đang giãy giụa mà rơi xuống với tốc độ cao, người đang rơi đó xen kẻ những cột lôi điện đang mạnh mẽ đánh xuống, lôi điện mang theo khí tức hủy diệt thiên địa cứ thế mà liên tục đánh xuống làm cho trời đất chấn động một phen.

- " Aaa... Cứu cứu bổn mỹ nữ với ahhhh... Bổn mỹ nữ không muốn chết đâu...cha mẹ ơi cứu con" 

- Thiên đạo: ....

Mọi người đang thắc mắc điều gì đang xảy ra phải không? Bật mí một chút đó là nữ chính của chúng ta đang dần xuất hiện đó.

Vài tiếng trước, cụ thể là 12 giờ đêm...

Tại một ngôi nhà nhỏ có một cô bé thân hình tròn trịa chiều cao phải nói là siêu khiêm tốn đứng giữa sân nhà với dáng vẻ rất nghiêm túc như đang chuẩn bị làm một việc vô cùng vĩ đại, bỗng cô ngửa mặt lên trời, tay trái chỉ thẳng vào mặt trăng, tay phải cũng đưa lên trước ngực, những ngón tay cũng bắt đầu đan vào nhau hình như là đang.... BẮT ẤN!!!!!!???

- " Thiên đạo trên cao, ta dùng mặt trăng làm cánh cánh cửa, lấy ngôi sao làm mạch dẫn, ta ra lệnh cho người triệu hồi lôi kiếp mở cửa thời không!" 

Giọng nói đanh thép vang lên giữa đêm khuya thanh vắng khiến người không biết có thể nghĩ đây chính là một đại năng đang làm phép rồi. Thế nhưng sau tiếng hô đó thì cô bé giữ nguyên tư thế tay trái chỉ thẳng vào mặt trắng, tay phải như đang bắt ấn, cổ ngửa lên mà nhìn trên trời như mong đợi điều gì đó.

5 phút sau...

Diệp Túy Yên: .... 

10 phút sau...

Nội tâm Diệp Túy Yên gào thét vì quá mỏi tay và mỏi cổ rồi, chỉ là người bình thường mà đứng yên tận 10 phút với tư thế khó coi như vậy, cũng may đây là 12 giờ đêm gia đình và người xung quanh sớm đã ngủ hết rồi nếu không vị trí của cô đứng lúc này sẽ là bệnh viện tâm thần mất. Mọi người đang thắc mắc tại sao cô thấy mỏi mà lại không để tay xuống, hay cô là người kiên nhẫn? Không! Do cô bé đó đã bị chuột rút rồi.

Sau một hồi chật vật thì Diệp Túy Yên cũng bỏ tay xuống mà run rẩy tay chân, dù sao cũng là đêm khuya đương nhiên gió lạnh vừa run do lạnh vừa run vì các cơ các khớp trên người lúc này mỏi đến mức như giây sau liền có thể rụng ra khỏi người cô bé. 

Nữ chính của chúng ta tên Diệp Túy Yên, sống ở thế kỷ 21, mới 17 tuổi thôi. Gia đình không phải dạng giàu có gì nhưng cũng không quá khó khăn cô bé cũng được ba mẹ mua cho một chiếc điện thoại để phục vụ việc học tập, thế nhưng cô lại mê đắm đọc những bộ truyện xuyên không, chỉ cần dư một phút thì cô cũng đọc, số truyện cô đọc nhiều như núi vậy, đọc đến mức có thể tưởng tượng mình thành nhân vật chính trong câu chuyện, cả khi đi học cũng ngồi thẫn thờ mà tưởng mình đang phiêu lưu ở dị giới, thế rồi cô bé cứ dựa theo tiểu thuyết mà tưởng tượng ra các loại phép luật, các loại ấn pháp vi diệu vì thế mà mới xuất hiện cái cảnh mười hai giờ đêm lại đi ra sân làm trò điên khùng như vậy.

Diệp Túy Yên sau khi làm mấy trò điên khùng xong thì thở dài một hơi lại dùng giọng điệu như các nhân vật trong tiểu thuyết mà nói một cách thuần thục cứ như đó là sự thật

- " Thời gian cũng trải qua vạn năm, lão già thiên đạo chắc cũng không còn tồn tại nữa, bổn tiên nữ đã làm đến vậy rồi mà không có tí biểu hiện gì, đúng là vô dụng" 

- Thiên đạo: .....

Vừa dứt lời bỗng nhiên gió thổi dần mạnh hơn, mây đen kéo đến mà bao phủ cả bầu trời đầy sao kia, nhưng tuyệt nhiên lại không che mặt trăng lại, cả một bầu trời tối đen như mực lại chỉ chừa đúng mặt trăng đang tỏa sáng, không khí dần lạnh hơn, lúc này Diệp Túy Yên từ từ quay người lại đi vào nhà mà không thèm để ý

- "vô duyên vô cớ lại chuyển mưa, trời cao thật vô vị" 

ĐÙNG ĐÙNG 

Chợt một tiếng nổ vang trời khiến cho không gian ở địa câu như ngưng động, một đạo sấm sét cực lớn với ánh sáng xám xanh đánh thẳng xuống, dĩ nhiên là đánh thẳng vào đầu của Diệp Túy Yên rồi.

Lúc này cả người Diệp Túy Yên tê dại, đầu đau như muốn nổ tung, mà cơ thể lúc này lại không nhúc nhích được nhưng lại có cảm giác đang bay lên, nội tâm cô bé lúc này vừa mừng vừa sợ, nhưng xem ra sợ nhiều hơn mừng. Cô bé không biết vừa nãy mình bị sét đánh chỉ thấy đầu đau như búa bổ mà thôi, cũng không biết sắp tới mình sẽ được đi tới đâu.

Bạn đang đọc Vạn Năm Thức tỉnh thượng thần thật không giống như tưởng tượng sáng tác bởi Thienkhanhtieuhuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienkhanhtieuhuu
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.