Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con rối!

Tiểu thuyết gốc · 2492 chữ

Dưới ánh nắng chói chang mùa hè. Nhân Anh mặc trên người bộ quần áo cộc lốc màu lam, ngồi trên chiếc xe đạp, đi quanh khu phố mua đồ về cho mẹ.

Hắn dừng xe ở một cửa tiệm đồ dùng, cất gọn xe, mở cánh cửa bước vào trong tiệm.

Bên trong tiệm không quá rộng lớn, chỉ bán vài đồ gia dụng bếp núp, với một quầy thanh toán ngay cạnh cửa vào.

Tuy tiệm khá nhỏ, nhưng lượng khách rất lớn, nhưng có điều làm Nhân Anh ngạc nhiên, bởi đa số khách hàng toàn trẻ nhỏ.

Không biết chúng vào đây làm gì? Chủ tiệm để im cho lũ trẻ nghịch ngợm sao?... Nhân Anh hơi suy nghĩ một chút, rồi tạm gác sang một bên, bước đến khay tủ đựng cây lạo.

Hửm?

Nhân Anh ngừng lại, xoay đầu tìm kiếm ai đó đang nhìn mình. Từ khi bước vào tiệm, hắn nhạy cảm có đôi mắt nào đó đăng chăm chú lên người mình.

Đến khi bước sâu vào tiệm, cảm giác đó càng ngày mãnh liệt hơn, tựa như con ác quỷ chăm chú vào mình, khiến Nhân Anh vô thức lạnh người, trong lòng nảy sinh ra lo lắng và có chút ghê rợn.

Ánh mắt Nhân Anh dừng lại trên quầy tính tiền, trông thấy một con rối gỗ màu cổ đồng.

Con rối làm thủ công rất đơn sơ, thân hình được nối nhiều khúc gỗ bằng sợi chỉ, không được khắc họa hoa văn gì đặc biệt trên người, kể cả đầu gỗ, chẳng có tóc tai hay mắt miệng nào hết.

Con rối được treo lơ lửng trong khung gỗ hình vuông. Chỉ một vật vô tri vô giác, nhưng mang đến cho Nhân Anh cảm giác, con rối như là một vật sống. Ánh mắt chăm chú mình, đến từ nó.

Chắc mình chơi game nhiều quá, giờ ngáo ngáo, ngơ ngơ... Một đồ vật thì làm gì có sinh mạng... Nhân Anh phủ nhận suy đoán của mình, hơi lắc đầu, bỏ qua nghi ngờ.

Đứng trước quầy tủ đựng đồ gia dụng. Nhân Anh cầm trên tay nhiều chiếc nạo, còn đang phân vân chọn cái nào, đáp ứng được điều kiện “Ngon, bổ, rẻ”.

CẠNH! CẠNH! CẠNH!

Nhân Anh bị âm thanh lạ gây lên sự chú ý, quay đầu nhìn thấy một người đàn ông ngồi xổm, cầm chiếc cốc sứ, đặt xuống kệ, rồi lại nhấc lên, lại đặt xuống. Người đàn ông ngồi một chỗ, lập lại liên tục động tác như vậy.

Người này bị gì vậy? Giống như... Nhân Anh tự dưng nổi da gà, đừng nói hắn, chỉ không ai phải là kẻ ngốc, thì ai cũng nhận ra, người đàn ông cử động như một con rối.

Nhân Anh trong đầu lập tức lóe lên hình ảnh con rối ở quầy thanh toán. Trái tim hắn đập càng ngày càng nhanh.

Hắn bắt đầu phát giác cửa tiệm có vấn đề, tuy lượng khách trong tiệm rất đông, nhưng lại mang đến sự u ám, ngột ngạt.

Sự sản sinh lo lắng của Nhân Anh không có thừa, mọi giác quan đang cảnh báo có chuyện không ổn. Hắn không chậm chạp, chần chừ chọn nạo, cầm bừa một cái, rồi ra thanh toán.

Đứng trước quầy tính tiền, trái tim Nhân Anh đập càng ngày càng kịch liệt, dẫn đến hít thở khó khăn, do trong tâm hắn, cảm thấy ai đó đang soi mói khắp thân thể mình.

Đừng nói là ma nha... Nhân Anh trong đầu phảng phất mấy nội dung các bộ phim kinh dị về búp bê.

Chẳng lẽ tiệm này bị ma ám?

Đôi chân Nhân Anh hơi nhũn, run nhẹ mất kiểm soát, nhưng sắc mặt vẫn tỏ ra bình thản đứng chờ lấy tiền thừa. Thấy cô chủ tiệm đưa tiền giả lại, hắn đưa tay cầm tiền, đi ra khỏi cửa tiệm ngay lập tức, thì nhận thấy có vấn đề sai lầm.

Nhân Anh kinh ngạc, trên đống tiền giả lại từ cô chủ tiệm là một tệp tờ 100 nghìn, trong khi hắn đưa cho cô chỉ một tờ tiền giá 50 nghìn thôi mà.

Đang định ngửa mặt lên hỏi lại, Nhân Anh đứng hình, thấy cô chủ tiệm nhìn mình bằng ánh mắt vô hồn, chẳng khác nào một con ma nơ canh.

Điều này làm Nhân Anh càng sợ sệt, vội cầm lấy tờ 50 nghìn lúc nãy, bỏ chiếc nạo ở lại, xoay người rời đi, để lại một câu nói:

“Thôi cháu không mua nữa đâu.”

Nhân Anh bước nhanh ra ngoài tiệm, tự nhiên ngoài ý muốn. Một người phụ nữ đang xem đồ gần đó, xoay người, đưa hai tay đẩy hắn một cái.

Nhân Anh trong cơn kinh hoảng và bất ngờ, thì cả người ngã lên mặt quầy. Hắn nghi hoặc, hơi nhíu mày, ngoảnh mắt nhìn người phụ nữ đẩy mình.

Người phụ nữ y hệt cô chủ tiệm, mang theo ánh mắt vô hồn chằm chằm vào hắn, rồi quay người trở lại chỗ cũ.

Nhân Anh kinh sợ, khẽ run một cái, lập tức đứng thẳng lên, không nghĩ nhiều, lao thẳng ra ngoài tiệm. Hắn đã có thể khẳng định cửa tiệm đã bị ma ám.

Chưa tới cửa kính, thân hình Nhân Anh mất cân bằng, bước chân lảo đảo, ngã quệt về chiếc tủ đựng đồ.

Không biết do cơn ngã hay gì, mà ý thức của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, chóng mắt, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Nhân Anh không biết rằng, lúc hắn bị người phụ nữ cổ quái đẩy ngã, bàn tay trái của hắn đã chạm vào người con rối. Chuyện bất ngờ xảy ra, con rối cử động cánh tay chạm vào tay Nhân Anh.

...

Tối vậy?

Cảm giác huyền diệu này là sao? Liên kết của mình với thân xác, như bị cắt đứt rồi vậy.

Hay do mình chết, linh hồn đã rời thể xác, ở một trạng thái nào đó?

Nhân Anh không biết mình hiện tại như nào, chỉ thấy tầm nhìn mình toàn bóng đêm. Tâm trí như mớ hỗn đột, chìm trong hư ảo, chưa đủ tỉnh táo để suy đoán đây là đâu.

CẠNH! CẠNH CẠNH!

XỘP! XỘP!

XOẠT! XOẠT XOẠT!

Nhân Anh còn hơi mơ màng, tự hỏi mình đã chết rồi sao? Nhưng hắn lại không có cảm xúc tuyệt vọng hay đau khổ, y hệt một kẻ ngốc đang tự hỏi mình là ai? Thì bị vài âm thanh đánh cho đầu tỉnh táo lại.

Thân xác! Mình cảm giác thể xác rồi.

Mình không có chết.

Nhân Anh bắt đầu thấy được sự liên kết mình với thể xác quay trở lại. Hắn vừa vui sướng lại nghi ngờ. Đôi mắt chậm rãi kéo lên, hình ảnh từ mờ ảo tới rõ ràng hiện trong ánh mắt.

Chuyện gì thế này?... Nhân Anh kinh ngạc, thốt lên, thấy trước mặt mình là khay được nạo, thể xác của mình tự cử động, hành động của nó y hệt lúc hắn đang chọn nạo.

Không cử động được! Mình đang bị ai đó điều khiển?

Nhân Anh cố gắng cửa động chân tay, nhưng phát hiện không được, như kiểu thân xác từ giờ không còn thuộc về bản thân, nhớ tới người đàn ông cầm chiếc cốc với hành động đặt lên đặt xuống liên tục, đã kết luận được trạng thái của mình y hệt ông ta.

Chuyện gì xảy ra vậy? Như ban đầu mình nghĩ, cửa tiệm bị ma ám, còn bản thân thì đã bị con rối ma khống chế, điều khiển.

Nhân Anh nghĩ tới rùng mình, hoảng sợ, điên cuồng giãy giụa, cố gắng thoát khỏi trói buộc.

Năm phút trôi qua, ba mươi phút trôi qua, một tiếng trôi qua. Nhân Anh dùng hết mọi cách cứu lấy mình, nhưng càng làm hắn càng tuyệt vọng.

Đã hơn hai tiếng trôi qua, ý thức Nhân Anh trở nên suy sụp, tinh thần mệt mỏi, ý chí phiêu phớt tan biến thành làn khói, không còn ý định thoát khốn, biết rằng cuộc đời đến đây là hết.

Giờ chỉ chờ thời gian trôi qua, ý thức mình chính thức dập tắt, trở nên vô hồn như mấy người khác.

Nhân Anh nghĩ tới mình khác với mấy người kia. Hắn có thể cử động mắt, qua hình ảnh phản chiếu của cây nạo làm bằng thép, thấy được ít ra ánh mắt còn có điểm cảm xúc.

Nhưng biết được rằng, do mình mới bị điều khiển nên vẫn còn giữ được ít ý thức, biết được ý thức đang dần phai mờ theo thời gian.

Lại hơn một tiếng nữa trôi qua, ý thức Nhân Anh đã không còn minh mẫn, mọi thứ trong đầu hắn trở nên mơ hồ, đến nỗi quên mất nhà mình có bao nhiêu người.

Thân xác Nhân Anh dừng hành động, quay người rời khỏi vị trí, bị con rối điều khiển đến chỗ nào đó. Không chỉ hắn, những người khác cũng như vậy.

Ở giữa tiệm đồ dùng, tất cả người bị điều khiển được xếp thành hàng ngang. Ai cũng mang trên mặt thần sắc vô hồn, trừ Nhân Anh, vẫn còn điểm uể oải sâu trong con mắt.

Nhân Anh đưa con mắt liếc ra ngoài đường, thấy trời đã tối om, rất nhiều cửa tiệm đã đóng hết.

Giờ hắn chả biết nghĩ gì nữa, chỉ có thể chờ chết, mọi hy vọng đã đi qua. Đoán được chỉ cần qua đêm nay, ý thức bản thân chính thức tan biến.

Nhân Anh thấy nhiều người tự dưng ngã ra đất, như con rối bị cắt đứt dây nối, nhưng hắn lại không bị. Hắn tự hỏi là do mình mới bị điều khiển lên mới vậy?

Thân xác hắn cử động, sải bước đến hướng con rối. Nhân Anh đưa ánh mắt nhìn con rối, hiện lên căm phẫn, trong đầu mang theo vài câu nguyền rủa.

Thân xác Nhân Anh theo điều khiển, ôm lấy khung con rối, xoay người bước chậm vào sâu trong tiệm.

Nhân Anh với con rối đứng trước một căn phòng, theo điều khiển, cánh tay thân xác đưa lên vặn mở cánh cửa ra, cùng con rối bước vào trong.

Căn phòng âm u, ẩm ướt, nhạt nhòa, hư ảo từ ánh sáng ba ngọn lửa tím than đầy u ám, tỏa ra khí tức lạnh lẽo toàn bộ căn phòng.

Ba ngọn lửa lơ lửng xung quanh một hộp gỗ, bị rêu xanh mọc xung quanh, lại cho người xem cảm giác cổ xưa, thần bí.

Đây... Nhân Anh khiếp sợ, không thể tin được mắt mình, từ ánh sáng phát ra của ngọn lửa thấy được căn phòng chứa rất nhiều xác chết, đẩy đủ giai đoạn phân hủy.

Mấy xác chết là những người bị con rối điều khiển thời gian dài trước khi chết, rồi khi bị phân hủy, nó đã vứt chúng vào đây.

Nhân Anh từ mấy xác chết, đã nhìn được tương lai của mình. Hắn còn suy đoán ra một cục khủng khiếp hơn là cái chết của người bị điều khiển sẽ không như người bình thường.

Bị con rối lấy linh hồn hiến tế, hay đốt cháy linh hồn không cho xuống địa ngục hoặc lên thiên đường, kinh khủng hơn là linh hồn được dùng làm thức ăn cho con rối.

Nghĩ ra nhiều suy đoán, càng làm cho Nhân Anh sợ hãi, tuyệt vọng hơn. Thâm tâm hắn gào thét “sao mình xui xẻo vậy?!”.

Những con dòi trắng cựa quậy đè nấp lên nhau, từ xác chết phân hủy tràn ra, rúc rích tạo thành con đường trắng đến chỗ ba ngọn lửa và hộp gỗ cổ.

Thật kinh tởm... Nhân Anh ớn lạnh trước khung cảnh trước mặt mình.

Thân xác Nhân Anh cầm theo con rối, dẫm nát trên từng con dòi, bước thẳng hướng chiếc hộp gỗ. Đôi dày dính đầy dòi với thịt xác chết, đứng trước hộp gỗ. Thân xác Nhân Anh cúi xuống, đặt nhẹ khung con rối giữa trung tâm hộp gỗ, sau đó đứng thẳng người.

Nó định làm gì?

Nhân Anh đưa mắt nhìn con rối trên hộp gỗ, sửng sốt trông ba ngọn lửa tím đang nhảy xung quanh hộp, con rối rúc rích cử động, thoát ra khỏi khung gỗ, bước xuống mặt hộp gỗ cổ.

Con rối di chuyển rất cổ quái, tựa như một nghi thức hiến tế. Bước chân rung lắc, không vững chắc đi vòng mặt hộp.

Nhân Anh cổ quái quan sát con rối, trợt ý thức có vấn đề. “Mình cử động được rồi”. Có vẻ việc con rối cử động khiến cho hắn thoát khốn khỏi sự khống chế.

Mới lấy lại quyền điều khiển, Nhân Anh còn chưa quen, chỉ mới nhúc nhích đôi chút ngón tay. Đến lúc con rối bắt đầu đứng im, Nhân Anh như trở lại bình thường, ý thức vẫn còn điểm minh mẫn, chuẩn bị thừa cơ chạy thoát ra khỏi căn phòng, tránh biến cố xảy ra, hắn cong chân về sau, tung cú sút thẳng chiếc hộp gỗ.

Cú sút quá mạnh, hộp gỗ như trống không, nhẹ nhàng bởi cú đá bay thẳng về sau cùng con rối.

Nhân Anh quay người nhanh rời khỏi nơi đây, vừa bước nửa đường, do nền căn phòng nhơn nhớt dòi bọ, làm trơn trượt đôi giày, khiến hắn ngã ra sàn.

Mùi hôi thối của xác chết bốc lên, Nhân Anh tái mét, chống tay thẳng, nôn mửa hết thức ăn trong người.

Nhân Anh không quá bận tâm, giờ trong đầu chỉ có một ý nghĩa thúc đẩy bản thân mình, “Chạy khỏi đây”. Hắn gấp rút đứng lên, mặc kệ cả người dính đầy dòi.

Bàn tay vươn lên cách cánh cửa chỉ vài phân, bỗng nhiên cả người Nhân Anh bị lượng lực thần bí nào đó tác động lên thân thể, không thể khống chế thân xác hút quay trở lại.

Cái quái gì xảy ra với thân thể mình vậy?... Nhân Anh quay đầu nhìn về phía sau, trợt mắt trông thấy nắp hộp được mở ra, bên trong hộp gỗ chứa đựng một màn đêm thăm thẳm tựa như một hố đen.

Hắn giận dữ, sợ hãi hét lớn, chửi rủa:

“Thả ta ra, khốn kiếp!”

Cuối cùng Nhân Anh không khống chế được thân xác, bị lực lượng từ trong chiếc hộp cưỡng chế, hút cả người vào bên trong màn đêm.

“Không!” Nhân Anh kêu lên đầy tuyệt vọng.

Vừa thoát khỏi một vực cảnh, giờ lại rơi vào một vực cảnh khác. Hắn không cam lòng.

Bạn đang đọc Vận Mệnh Chi Chủ sáng tác bởi vanduc2312
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanduc2312
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.