Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột phá

Tiểu thuyết gốc · 2026 chữ

Hai đại lão tu vi Trúc Cơ lại đi cúi đầu trước một tiểu nhân vật. Cái cúi đầu thể hiện sự kính trọng cũng như biết ơn của họ. Thế nhưng quãng đường tiếp theo mà A Bảo phải vượt qua trăm ngàn chết chóc, không có của sinh. Phải biết rằng Thẩm Nguyệt tộc đã có sát tâm với hắn. Cao thủ hơn hắn có ít cũng trăm vạn, chỉ một sợi lông trong đội hình đấy cũng đủ dí chết A Bảo. A Bảo biết rõ tình huống của mình. Hắn vận dụng bộ pháp đi chuyển nhanh nhất có thể tiến về địa phận tông môn.

Thế nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Nhanh chóng đoàn người áo tím đã lần theo, ngày càng đuổi sát A Bảo. Loạt phi kiếm được phóng ra dọc đường đi, cây cối không đổ nhưng lại có rất nhiều lỗ trên đấy. Một kiếm mà đâm vào thì đến xương cũng xuyên qua được.

"Cũng may mà có khiên của Yên tỷ. Nếu không hắn đã chết không biết bao lần."

Hắn cũng dùng thuật dò đường để kiểm tra phía trước, tránh trường hợp bị đột kích bất ngờ. Nhưng động tĩnh gây ra bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát, lượng người bâu tới đâu ngày càng nhiều. Bầy ruồi đập bừa cũng trúng mấy con. Nhưng bầy ruồi đã bâu thứ gì thì có thế nào cũng không đuổi đi được. Cứ như A Bảo liên tục tiêu hao gần như sắp cạn kiệt rồi.

Về phía Thiết Sản cũng thê thảm không kém. Ngay sau khi A Bảo rời đi, chỉ trong nửa ngày bộ tộc đã chuẩn bị xong lễ nhận chức. Đến lúc này Thẩm Nguyệt tông cũng không còn đủ nhẫn nại để đợi Thiết Bố lên ngôi. 5 trưởng lão cùng hàng nghìn đệ tử đã hành quân trong đêm, gần như bao vây toàn bộ lạc. Một cuộc chiến là không thể níu lại.

Tuy nói bộ lạc cũng có nghìn người nhưng người già, trẻ nhỏ cũng chiếm quá nửa. Bộ tộc cũng chỉ có 4 vị Trúc Cơ thì ba vị ở ngoài mất rồi, chỉ còn lại trưởng làng gần đất xa trời. Thế nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Tu vi của lão cũng là trúc cơ hậu kì, liều chết thì khủng bố nhường nào. Trước khi chọn tự bạo, hắn cũng dẫn theo bốn tên trưởng lão đi cùng, xem như cũng tận hết trách nhiệm với tông môn. Vụ nổ lớn đã tạo cơ hội cho toàn dân trong làng chạy trốn cũng như đánh tiến cho ba trưởng lão bộ tộc quay về.

Còn về A Bảo thì thảm rồi. Vụ nổ chả có tí tác dụng nào với hắn, có chăng là càng làm hắn thấy căm ghét bọn Thẩm Nguyệt tông này. Quần áo rách nát, máu me be bét khắp người, kiếm đâm tới tận cổ rồi. Có lẽ hắn tham lam quá nên mới dẫn đến sự vụ này. Hắn nhắm mắt chấp nhận số phận của mình thì một lần nữa trưởng làng lại hiện ra cứu hắn một lần nữa. Đương nhiên không phải ông đội mồ sống dậy mà là con Thiết ngưu cấp 5 của lão xuất hiện. Theo cách tính thì nó cũng ngang tu vi Trúc Cơ sơ kì thậm chí về mặt lực lượng còn vượt xa tu sĩ nhân loại. Thiết Ngưu nhẹ nhàng húc bay thanh kiếm, ngoạm A Bảo vào trong miệng rồi vun vút chạy khỏi đây trong sự ngơ ngác của đám người áo tím.

"Trưởng lão, có một con yêu thú đã cứu tên kia đi."

"Lũ ăn hại, chẳng được việc gì. Lại bắt lão phu ra tay."

Một bóng người chớt mắt bay vút lên trời chẳng mấy là đuổi đến chỗ một người một thú. Cung đã căng dây, không thể không bắn. Nhưng mũi tên này của lão vừa bay đi đã bị chặn đứng. Cao thủ Trung Trần phái xuất hiện ở đây. Động tĩnh quá lớn nên có trưởng lão đã rời khỏi khu vực của mình trong truy tìm xem. Mà Thẩm Nguyệt tông lại là tử thì của Trung Trần phái, thế nên không cần nghĩ nhiều: Địch nhân của chúng chăc chắn có lợi cho mình. Lão giả Thẩm Nguyệt tông không dám manh động vì đây rất gần tổng bộ Trung Trần phái. Đúng là ăn ở tốt chắc chắn có trời phù hộ nha.

"Ngài trâu, giúp ta ẩn thân chút. Ta không muốn bị lộ đâu, bớt chút phiền phức vẫn tốt hơn."

Không đợi các cao thủ để ý, Thiết Ngưu đã chạy vút đi. A Bảo thì vắt người dưới bụng trâu coi như là chỉ có con trâu. Đến giờ mới coi như là an toàn. Từ biệt Thiết Ngưu, A Bảo trong lòng bộn bề cảm xúc. Có lẽ đây sẽ là kinh nghiệm khó quên của hắn. Còn về bộ tộc không biết họ đã ở nơi nào!! Nhưng có lẽ với sự dẫn dắt của họ Thiết thì bộ tộc sẽ nhanh chóng có biến chuyển. Những vấn đề này không phải thứ mad A Bảo có thể quan tâm đến, thứ duy nhất hắn cần để ý chính là thực lực của mình.

Không có thực lực.

Nửa bước khó đi.

"A Bảo, cuối cùng ngươi cũng đã về. Ta còn tưởng ngươi chết ở đâu rồi ấy chứ!"

"A Phú, sao huynh lại trù ẻo ta như vậy."

"Còn không. Ngươi biết ta lo cho ngươi thế nào không. Đêm ngày mong chờ."

"Thôi. Huynh sợ thiếu người đi di tích với huynh chứ gì?"

"Thôi ta đến chỗ sư phụ một chút đã."

"Làm gì mà vội vã vậy chứ? Nhớ ba ngày sau là đến thời gian mở di tích đó."

"Biết rồi."

A Bảo vội vã như vậy hiển nhiên có lí của hắn. Lọ huyết dịch Thiết Sản đưa, hắn không biết là gì cũng không biết cách dùng. Chỉ có thể tìm đến người uyên thâm như Đế lão để hỏi thôi. Đế lão nhìn thấy lọ huyết dịch này cũng vô cùng ngạc nhiên. Chỉ thấy lão lấy từ trong đó một giọt dịch, đốt cháy lên lại ra ngọn lửa màu trắng kì quái. Còn thanh cầm bằng đồng cũng nhanh chóng bị tan rã. A Bảo nhìn cảnh tượng này chỉ biết há hốc mồm. Chắc chắn đây là đồ ngon.

"A Bảo, ngươi tìm thấy nó ở đâu?"

"Ta được tặng ở một bộ lạc. Có vấn đề gì không Đế lão?"

"Đồ ngu. Sao lại lấy được tí xíu vậy. Ta phải đến đấy xem có vơ vét được gì không."

"Không cần đâu, Đế lão. Bộ tộc ấy đã bị Thẩm Nguyệt tông hủy diệt. Đây là một người bạn tặng ta trước lúc rời đi."

"Lại là Thẩm Nguyệt tông. Tiền của ta cứ thế mà bay hết ư."

"Đế lão, đây là thứ gì mà để người coi trọng như vậy."

"Đây là gì ư? Nói ngươi cũng chưa chắc biết. Ngươi đã nghe nói đến tứ đại thánh thú chưa?"

"Đã nghe. Chu tước, bạch hổ, huyền vũ và thanh long."

"Đúng vậy. Đây là huyết dịch của một hậu đại của Huyền Vũ. Tuy không thuần khiết nhưng nếu ngươi hấp thu thì năng lực dẻo dai bền bỉ sẽ tăng lên rất lớn. Thậm chí huyết mạch cũng được cải tạo một lần."

"Đương nhiên, luyện hoá nó không hề đơn giản. Đây là cách luyện hoá ngươi cầm lấy."

"Đạ tạ Đế lão. Không ngờ ngài tốt như vậy."

Đế lão hài lòng gật đầu. Lão lại nói thêm:

"Cách luyện hoá nó cũng không đơn giản đâu. Tốt nhất ngươi nên tìm người có cảnh giới cao thâm như thế mới đảm bảo không có vấn đề gì xảy ra. Đồng thời cũng cần một chút đan khí cấp cao để nắn lại mạch lúc hấp thu huyết dịch. Ngươi đã nhớ rõ chưa?"

"Đa tạ Đế lão."

A Bảo đang định rời đi thì Đế lão lại như gào lên.

"Hấp thụ huyết dịch này cần ít nhất mười ngày. Ta biết các ngươi chuẩn bị đi vào di tích. Nếu cần có thể đến đan lô của ta tu luyện. Thời gian sẽ được gia tốc mười lần đó."

"Đế lão. Ý ngài là...."

"Đây là tùy ngươi mà! Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi."

"Nói vòng nói vo là muốn ta sử dụng đồ của lão. Lão cũng quá thâm độc rồi."

"Ngươi đã nói ta như vậy thì ta rời đi, tránh để người khác coi thường ta."

"Ấy, ngài đừng đi. Vậy bao nhiêu lt để ta gửi."

Lão cáo già quay phắt lại, giơ một ngón tay lên. Một trăm linh thạch ư?. Không 1000lt đấy. Thật biết làm ăn nha. Thế nhưng A Bảo cũng đành chấp nhận bởi hắn không đủ tin tưởng bất cứ ai. Đế lão tuy tham tài nhưng lại là một người có thể tín nhiệm nha. Và lần lột xác đầu tiên của A Bảo bắt đầu.

Cởi hết quần áo ra, ở trong lò đan một thời gian dài, quần áo cũng rã hết thôi. Toàn thân ngưng khí thần như lúc tu luyện nhưng đặc biệt phải luôn chấn tĩnh tinh thần còn lại cứ để lão này lo. Đó là những lời đọng lại trong đầu A Bảo.

Đế lão bắt đầu nung lò, nhiệt độ bắt đầu tăng cao. Khí huyết toàn thân liên tục cuồn cuộn chảy khiến cho A Bảo mấy lần mất kiểm soát. Đến khi thấy tốc độ đạt đỉnh thì Đế lão khẽ vẫy tay lấy một giọt linh huyết đi vào trong lòng mạch. Lật tức phản ứng dữ dội xảy ra, toàn thân A Bảo đau đớn khôn cùng, mạch đập rối loạn, có dấu hiệu nứt toác. Máu từ khắp các lỗ chân lông chảy ra. Linh lực trong cơ thể điên xuồng nâng cao.

"Đế lão ta sắp không kiềm chế được rồi. Linh lực quá dồi dào."

"A Bảo nghe ta. Trước hết đừng phóng thích linh lực. Bởi giống như con đập chỉ cần một lỗ thủng nhỏ có thể dẫn tới phá hủy toàn đập."

Đế lão đã quá coi thường thân thể A Bảo rồi. Không phải hắn chưa từng sử dụng loại linh huyết này mà là hắn không ngờ được rằng linh mạch của A Bảo lại có nhiều điểm yếu như vậy. Lão nhanh chóng lấy linh lực của mình lót mặt trong mạch, lại ép linh lực lại không cho nó thoát đi. Dùng đan khí bao quanh mặt ngoài mạch máu. Rồi từ từ thả huyết dịch linh lực ra từ từ để cơ thể A Bảo có thể chấp nhận được. Cứ như thế mất nửa ngày trời - tương đương 5 ngày trong lò mới hoàn toàn luyện chế giọt huyết dịch. Thế nhưng Linh lực nhiều quá, đành miễn cưỡng giúp hắn đột phá mới thoát hoàn toàn nguy hiểm.

Bấy giờ toàn thân hắn bám đầy máu bần đen sì, toả mùi tanh hôi nồng nặc. Hiển nhiên là tạp chất được thải ra trong lần này. Tắm táp sạch sẽ, hắn thấy da mình láng mịn, co dãn hơn hẳn. Vận dụng khí lực thấy thân thể cứng chắc như thép, đặc biệt làn da lại phản kim nhàn nhạt giống như kim loại. Hắn đã đạt đến tầng 2 Kim Cương thể. Lợi ích thấy rõ vô cùng to lớn. Lần này đi cũng có tí tiền vốn để liều mạng rồi.

Thành công phải đánh đổi bằng cố gắng. Cố gắng của hắn chính là ngồi đánh sạch cái lò đan đã bị hắn làm bẩn hơn thế nữa hắn còn phải trả thêm 500 lt cho Đế lão vì lão phải thêm nhiều công sức cho hắn. Thật là vắt cổ chảy ra nước mà.

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.