Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc

Tiểu thuyết gốc · 1870 chữ

Thật sự nằm ngoài kế hoạch rồi. Bốn tên còn lại đã tìm được đến đây. Vốn dĩ bà người A Bảo muốn vây công Sở Khanh để hao tổn lực lượng nhưng đã không thể thành công.

"Không ngờ mấy tên chuột nhắt này cũng ranh ma đấy. Khiến mấy người chúng ta đi vòng vòng nãy giờ."

"Sở Khanh đường đường là đệ tử nội môn mà lại để mấy đệ tử ngoại môn hành thê thảm như thế này. Nếu để Yên Nhiên thấy bộ dạng này không biết nàng sẽ cười ngươi đến mức nào."

"Câm mồm ngươi lại. Xuống đây hộ pháp cho ta một lúc. Ta muốn tự tay bóp nát chúng."

"Được rồi! Được rồi! Ta xuống ngay!"

Bốn tên cặn bã lao xuống tạo một hình vuông vây xung quanh Sở Khanh. Đến giờ Lí Ngọc mới để ý đến ba người A Bảo. Ba người bộ mặt nhếch nhác hiển nhiên là cũng bị hành không ít. Nhưng hắn thấy kì lạ là ba người họ không nói gì cũng không có ý định chạy trốn tiếp à. Đột nhiên hắn phát hiện trên mặt Huyên nhi xuất hiện một nụ cười khểnh để lộ ra cái răng trắng của nàng.

"Không tốt! Chúng ta trúng kế rồi."

Nhưng mà không kịp chạy trốn nữa rồi. Mấy tên cặn bã đang đứng trên vị trí lúc đầu bọn chúng tìm thấy mấy người A Bảo. Vốn dĩ chỗ này nổ hết bùa rồi nhưng vẫn còn một viên nội đan ngũ cấp. Phải biết rằng yêu thú ngũ cấp phải ngang với tu sĩ bát tầng. Như thế thì hiểu nội đan này nổ mạnh đến mức nào.

Bùm!

Một cây nấm nhỏ bay lên như bom nguyên tử kiểu nhỏ. Uy lực của vụ nổ tạo ra địa chấn phải đến mấy chục mét xung quanh. Cũng may mà bọn hắn biết trước nên núp sau tấm khiên nên cũng không phải chịu quá nhiều sang chấn. Huyên nhi đứng sau tấm khiên hét lớn:

"Đáng đời mấy tên khốn nạn."

Tiếng hét như giải toả hết bực bội trong lòng.

"Chúng ta khốn khiếp thế sao?"

Một luồng linh lực được toả ra, chấn bay toàn bộ khói bụi làm hiện ra hai bóng người. Bọn chúng được bao bọc trong một lớp năng lượng trắng hiển nhiên là đã kịp thời phóng thích trong lúc nguy hiểm. Tuy nhiên cũng có vẻ không đúng lúc lắm. Ba tên ngũ cấp đã nằm im dưới mặt đất, thất khiếu máu chảy tòng tòng. Tên Lí Ngọc chỉ có một vệt máu dài cùng đầu, vẫn đứng được đang thở hổn hển. Còn tên Sở Khanh có lẽ do chịu thêm đả kích lúc trước nên nằm bò trên nền đất.

Lí Ngọc cũng nhét vào miệng hai viên phục đan.

"Sở Khanh tranh thủ thời gian hồi phục. Ta phải lên dày xéo mấy con chuột nhắt này một trận." Từng chữ được nghiến răng kẹt kẹt phát ra.

Hắn ta lao tới sút một phát thật mạnh vào tấm khiên. Dù có ba người đứng phía sau chống đỡ nhưng vẫn bị bay đi. Thế mới thấy sức lực của tên Lí Ngọc này còn hơn Sở Khanh nhiều. Theo chiều tiến công, hắn rút kiếm lao tới Huyên nhi- người đã cười hắn. Kiếm nhanh như điện chẳng mấy mà đến yết hầu của Huyên nhi. A Phú đẩy Huyên nhi ra. Kiếm lao tới đâm một nhát xuyên qua bắp tay của hắn. Một dòng chảy tòng tòng.

"Khốn nạn!" Mắt Huyên nhi đỏ lên.

"Ngũ tỷ sơ cứu A Phú. Ta tới tiếp hắn."

"Không biết sống chết. Một tên tam tầng cũng dám đối đầu tay."

"A Bảo cẩn thận."

"Đừng có coi thường ta."

A Bảo vận linh lực. Một vòng đao điên cuồng xoay phía sau lưng hắn toả khí phách sát phạt chưa từng thấy. Từng thanh từng thanh đao phi về phía Lí Ngọc. Hết thanh này đến thanh khác, rơi ra liền được A Bảo thu lại tiếp tục phóng ra. Thế nhưng luyện khí 7 tầng cũng không phải để trưng. Từng đao được hắn tiếp một cách nhẹ nhàng thậm chí đang dần dần tiến tới áp sát A Bảo.

" Đúng là ruồi muỗi. Thế này cũng đòi ngăn cản ta. Nhưng bộ đao này cũng khá tốt, ta xin nhận."

Tự đại là nguyên nhân gây diệt vong đấy. Thanh đao ẩn đã được A Bảo đưa vào sau khi Lí Ngọc đã giảm cảnh giác. Một đao sượt bụng máu bắt đầu chảy.

"Khốn khiếp."

Lí Ngọc điên cuồng vận kiếm tạo một lốc xoáy cản phá tất cả đao, lao tới phía A Bảo. Hắn không kịp lùi rồi. Đao sượt mặt tưởng như bay đầu, cũng may là khiên chắn xanh của Huyên nhi kịp thời chống đỡ.

"Không chống đỡ được bao nhiêu đâu. A Phú sao rồi."

"Cũng đã hồi phục kha khá rồi." Chỉ thấy A Phú gắng sức đứng lên, khua khua tay mấy cái. Phải nói loại phục đan này mạnh thật nhanh như vậy mà vết thương ở tay đã ngừng chảy máu.

"Ta và Ngũ tỷ tiếp tục ngăn cản Lí Ngọc. A Phú, huynh kích sát tên Sở Khanh tránh để hắn hồi phục. Đến lúc đó chắc chắn không khống chế được tình hình."

"Được."

A bảo liền tung liên tiếp bùa nổ vào phía Lí Ngọc, làm hắn không thể phân tâm bảo vệ Sở Khanh. Nhân lúc khói bụi mù mịt, A Phú lẻn ra kích sát Sở Khanh. Thanh phi kiếm được tập trung nguyên khí như cung lên dây hết mức phóng về phía Sở Khanh. Nhưng dù sao hắn cũng không phải hạng xoàng, lập tức vòng phòng hộ trắng lại được kích hoạt. Tuy yếu đi nhưng như thế cũng là quá thừa để ngăn cản.

Lí Ngọc bây giờ mới phát hiện ra, liền quay ra hỏi:

"Không sao chứ!!"

"Đừng coi thường ta như vậy."

"Thật sự như vậy sao?"

A phú đã luồn tới sau lưng Sở Khanh. Hắn dồn toàn bộ nguyên khí cuối cùng vào một kiếm, ý định xuyên qua tấm lá chắn này. Vừa bắt đầu chậm vào tấm lá chắn tay hắn đã xuất hiện những vết cắt nhỏ xíu nhưng lại dày đặc vô cùng. Bộ phòng thủ này chính là do trăm thanh tiểu phi kiếm điên cuồng xoay tròn mà tạo thành. Cứ tưởng tượng xem, những thanh phi kiếm xoay vòng như vậy thì cần bao nhiêu lực để xuyên qua. Chỉ thấy tay A Phú cứ dần dần mất đi từng mảng da thậm chí có cả thịt vụn rơi xuống. Vòng phòng hộ màu tắng cũng đã nhuộm đỏ. Bân đầu chỉ hơi hồng nhưng càng về sau lại càng đỏ đạm hơn. Cùng với sắc màu ấy là thanh kiếm của A Phú càng đâm vào sâu hơn. Cuối cùng trúng tim Sở Khanh ngay khí bộ phi kiếm ăn đến xương A Phú.

Chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai của Sở Khanh vang lên. Theo sau đó là lớp phòng hộ tan biến. A Phú cũng ngã xuống do kiệt sức và cũng là do mất máu quá nhiều.

"Sở Khanh! Sở Khanh!"

"ta với các ngươi không chết không thôi."

Lí Ngọc điên cuồng gào thét trước cái chết của bạn mình. Lúc bấy giờ cũng là lúc hắn mất cảnh giác nhất. Nhưng thanh đao thường hắn vẫn ngăn chặn được nhưng mười ba thanh đao ẩn đã ghim vào người hắn. Hắn trực tiếp ngã xuống.

Bấy giờ A Bảo và Huyên nhi không suy nghĩ được nhiều, liền vội lao tới chỗ A Phú. Vết thương rất sâu, linh lực hao kiệt. Huyên nhi vội bốp nát mấy loại đan rồi thi nhau rắc vào cánh tay. Sau đó truyền nguồn linh lực ít ỏi sang cho A phú. Thế mới coi như cầm được máu. Lúc này ba người mới có thể ngồi xuống thở một chút. Quả thật trận chiến này qua khốc liệt. Đó chính là kiểu chính đấu điển hình trong giới tu tiên. Không phải cái kiểu so tu vi đạo hạnh, so linh lực tiêu hao rồi dừng lại. Ở đây chỉ có chết mới thua còn lại mọi thứ đều có thể nghịch chuyển. Đó là những điều hắn ngộ ra.

Nhưng tiếp sau đây hắn còn ngộ ra một đạo lí thâm thuý hơn nhiều. Chỉ thấy ba người A Bảo ngồi đó chưa ấm mông thì đã xuất hiện tiếng vỗ tay.

"Bụp! Bụp! Bụp! Khá lắm! Khá lắm!"

"Không ngờ các ngươi lại kích sát được cả đám này. Thật sự khiến ta được mở mang tầm mắt."

Tâm trạng lúc này của ba người thật sự căng thẳng cực độ. Bọn họ giáo giác nhìn xung quanh hòng tìm ra nơi phát giọng nói. Ngay bên trong khu rừng một bống người cao lớn dần xuất hiện. Đó chính là Húc Dương. Hắn bây giờ như một con sói già đang chuẩn bị làm thịt mấy con cừu gầy. Trong mắt ba người, hắn bây giờ khống khác gì tử thần đòi mạng bởi họ cũng đã kiệt quệ rồi. Đứng lên thấy còn khó khăn. Hắn mỉm cười

"Không cần qua khẩn trương. Hai tên khốn này đáng chết mà." Mọi người không giảm giảm cảnh giác.

"Thế nhưng cứ để chúng ở đây thì sơm muộn các ngươi cũng bị truy ra thôi. Hay là như thế này đi, ta giúp các ngươi dọn dẹp chúng, các ngươi cho ta pháp bảo của hai bọn chúng được không?"

A Phú vẫn rất thông minh, giờ có thêm một chút điềm đạm

"Nếu sư huynh thích thì xin nhận cho. Mong sư huynh giúp đỡ."

"Ta thấy thích ngươi rồi đấy tên mập ạ."

Chỉ thấy hắn khẻ vẩy tay hai túi pháp bảo bay lên tay hăn rồi một ngọn lửa xanh bao quanh năm tên cặn bã đốt cháy chúng thành tro.

"Vậy mọi việc đã được giải quyết, chúng ta xin phép được cáo lui."

"Ơ kìa."

Tiếng nói làm tim ba người như nhảy khỏi lồng ngực.

"Ba túi pháp bảo đệ tử ngoại môn ta không cần. Coi như là phần thưởng của các ngươi đi."

"Đa tạ sư huynh!"

A Bảo nhanh tay thu các thứ còn lại trên mặt đất. Sau đó ba người liền lập tức rời đi.

Quả thật so với chiến đấu sinh tử thì giáp mặt với tên Húc Dương này còn nguy hiểm hơn vạn lần. Thoát ẩn thoát hiện, nhân lúc người yếu kém nhất xuất hiện. Không tốn chút sức lực nào mà được thành quả cao nhất. Đây gọi là "Biết nắm bắt thời cơ" hay chỉ là "một tên khôn lỏi". Loại người này so với loại người đao to búa lớn thì nguy hiểm hơn mà cũng sống lâu hơn nữa. Thế nhưng chắc chắn là loại người này kết cục sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu.

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.