Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người cuối chợ

Tiểu thuyết gốc · 1360 chữ

Chợ ẩn là phiên chợ đồ các đệ tử môn phái tạo ra nhằm trang đổi hàng hoá giữa mọi người với nhau. Tuy nhiên không phải lúc nào nó cũng tổ chức được vì chủ yếu người tham gia là các đệ tử mà. Chính vì vậy phiên chợ này thường tổ chức vào cuối tháng khi mà hầu hết đệ tử được nghỉ ngơi. Tuy nhiên dược phòng không nằm trong số đó bởi phải luôn có đệ tử canh chừng dược điền. Chỉ cần sơ sẩy đôi phút là cũng có thể thiệt hại thảm trọng. Mà không biết đó số A Bảo đen đủi hay là do sư huynh đệ cố tình gài A Bảo mà cậu ta lại được phân trực vào hôm nay. Chắc chắn là A Bảo sẽ đến muộn trong buổi gặp mặt Linh nhi rồi. Nhưng cũng may thời gian ở trong dược điền và ở ngoài có sự chênh lệch. Chỉ cần cậu chạy nhanh thì chắc cũng không đến nỗi quá muộn. Đấy là những suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu A Bảo.

"A Bảo, ta đi trước đây. Đệ ở lại đây nhá." Tam sư tỷ cất tiếng chào.

Nhưng có vẻ như A Bảo không để ý, cứ tự cười một mình như kẻ ngốc (Đấy tác hại của việc biết yêu đấy. Cơ mà có chắc người ta có thích mình không.) Đừng mơ mộng nữa, tỉnh lại đi. Và A Bảo tỉnh lại thiệt nhưng là vì cú đấm của tam sư tỷ đau quá. Công việc hôm nay thì cũng đơn giản chỉ cần đi kiểm tra mười mẫu dược điền thôi. Cũng chỉ cần hai canh giờ. Thế nhưng vẫn phải luôn có người cảnh chừng. Trước đây đã từng có một sự việc không tốt đã từng xảy ra nên Đế lão rất chú trọng việc này. A Bảo cũng là một người siêng năng nên là hắn hoàn thành chỉ trong hơn một canh giờ. Vậy thời gian còn nhiều thế này thì làm gì đây. Tất nhiên là tu luyện rồi. Đã yếu mà còn lười thì chẳng làm nên chuyện gì đâu. Hắn bắt đầu tu luyện. Hắn hiện tại còn chưa ngưng đến luyện khí kì tầng 1 chỉ được coi là phàm nhân. Hiện tại hắn đã có thể tự mình vận chuyển vòng tuần hoàn nhưng mà còn rất mỏng manh. Hôm nay hắn có một cảm nhận kì lạ, dòng khí tự nhiên ứ lại. Dòng xoáy không thể đẩy đi được.

" Tõm!"

Tiếng một giọt nước rơi xuất hiện trong đầu A Bảo. Sau đó dòng chảy lại tiếp tục vận hành như bình thường. Cứ thế hắn tu luyện cho đến tận khi Đại sư tỷ gọi.

"A! Cuối cùng cũng hết ca trực rồi."

"Đại sư tỷ vậy ta đi trước nha! Tạm biệt sư tỷ."

Nói xong hắn liền lao vun vút ra khỏi dược điền. Hắn thật sự không muốn Linh nhi đợi.

"A Bảo, ở đây nè."

"Linh nhi, ngươi đợi ta đã lâu chưa?"

"Nếu bắt ta đợi lâu thì ta đã đấm cho ngươi một phát rồi."

"Thế chúng ta vào đi thôi"

"Khoan đã!!! Ngươi định cứ như thế mà đi vào á"

"Đúng vậy" A Bảo vẻ mặt ngơ ngác nhìn Linh nhi.

"Đúng là kẻ ngốc mà. Có ai vào chợ ẩn mà phơi mặt ra chứ. Chỉ có những kẻ kinh tài tuyệt diễm hoặc là những kẻ đần mà thôi."

A Bảo có chút hơi nhột à nha. Sau đó Linh nhi dán vào người một tấm bùa. Cả người A Bảo bắt đầu được một nguồn khói đen bao quanh. TÙ bên ngoài nhìn vào cũng không thể soi ra được cái gì. A Bảo cũng cảm nhận được sự biến hoá này.

"A! Thật sự quá thần kì rồi. Linh nhi đây đây là thứ gì vậy?"

"Ẩn Thân Phù tuy nhiên chỉ là cấp thấp nhất thôi. Ta phải dùng mười viên hạ linh thạch mới đổi được ba tấm đó. Nên lần này nhất định phải đạt được món đồ gì đó mang về."

"Ừ! Được!"

"Ngươi có linh thạch sao mà nói theo ta vậy?"

"Đừng coi thường ta, tuy ta chỉ ở tông môn có hơn một tháng nhưng lúc mới vào Đế lão cũng đã cho ta 20 viên đó nha."

"Coi như cũng có chút tiền vốn. Thế nhưng muốn mua đồ tốt thì cần phải có nhiều linh thạch hơn nữa. Nên là trước hết chúng ta đem số Bồi Nguyên đan thừa của ngươi và ta đem đi bán."

Thống nhất với nhau hai người họ liền tiến vào chợ ẩn. Chợ ẩn có thể nói là đủ thứ đồ cho các đệ tử môn phái cần. Các đệ tử khi đủ cấp bậc sẽ được tiến ra ngoài lịch luyện, may mắn có thể kiếm được một số bảo vật tuy nhiên không phải loại nào cũng thích hợp. Nên nơi đây là nơi thích hợp rao bán nhất. Đương nhiên không tránh khỏi có nhưng người lòng tham sẽ mang vật giả đem vào bán. Tiền mất tật mang là điều khó tránh khỏi. Huống hồ hầu hết người vào đều đeo ẩn linh phù thì làm sao biết ai đã bán mà đồi công bằng. VÀ những con cừu nôn như A Bảo là miếng mồi ngon nhất.

Linh nhi cũng không khá hơn bao nhiêu. Cô nương này sau gần bốn tháng tu luyện cũng đã đạt đến Luyện khí kì tầng một. Tuy nhiên điều đó là không đủ cho sự mưu mô ở đây. Thế nhưng cái gì cũng có giá của nó.

"A Bảo, trước hết chúng ta đi đến cuối chợ."

"Để làm gì vậy?"

"Cứ đi là biết!"

Càng về cuối chợ thì càng yên tĩnh hơn, càng ít người ngó ngàng hơn. Cuối chợ này có một gian hàng nhỏ trông có vẻ lộn xộn, trên bảng tên có một hình cầu thật to, chữ thì đã phai hết cả rồi chỉ còn thấy vài vết gạch. Hiển nhiên như thế thì làm gì có khách.

"Ây da, có khách có khách. Ngươi muốn bán đan dược hay giám định bảo vật."

"Bán đan dược trước đi" Nói rồi Linh nhi vứt cho người nọ một túi đan dược.

"Một trăm haii mươi viên Bồi Nguyên đan. Ngươi làm gì mà nhiều nguyên đan vậy?"

"240 Hạ linh thạch, ngươi kiểm tra xem."

A Bảo có chút hoảng hốt, không ngờ Linh nhi lại có nhiều đan dược như vậy. Cũng phải nha, không nhiều thì lấy đâu ra cho mình. A Bảo cũng đưa đan lên. Quả thực cậu thấy hơi ngại vì dù sao 20 viên chỉ bằng một góc vừa rồi.

"40 hạ linh thạch. Cầm lấy" Rõ ràng ngôn ngữ có chút qua loa quá rồi. Hây, cũng không trách, ai bảo là người nghèo làm chi. Nghèo thì nó khinh, giàu thì nó ghét. Cầm nhiều tiền như vậy rất dễ bị người khác để ý đó nha. Nói đâu xa mấy cửa hàng lân cận đều để ý đến đấy.

Linh nhi vẫn chưa có ý định rời đi. Cô đặt lên bàn 5 viên linh thạch.

"Ta muốn giám định bảo vật."

"Bảo vật của ngươi đâu?"

"Hiện tại chưa có nhưng lát nữa mua sẽ có."

"Bao giờ mua xong thì đem về đây."

"Ta muốn là ngươi đi giám định bảo vật với ta."

"Quy tắc của ta là không đạp đổ chén cơm người khác!!!!"( NHưng chắc đủ tiền là quy tắc sủa được nha quý dị)

"Vậy sao?"

Linh nhi ghé gần chỗ người bán nọ và nói nhỏ "Hảo Nguyệt".

Người nọ liền trầm ngưng sau đó liền thu dọn đồ đạc.

"Hôm nay ta nghỉ sớm!!!!!"

Vậy là ba người họ cùng nhau đi lên khu chợ. (Tôi đoán là nghe thấy tên gái là quy tắc gì cũng bỏ nha. Cơ mà dám tự nhận là dám định đồ thì thực lực cũng không tồi đâu."

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.