Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Hổ Bang bang chủ Trương Mãnh

Tiểu thuyết gốc · 2097 chữ

Cương Báo chứng kiến tất cả mồ hôi lạnh đồ ra ướt sũng cả bộ đồ đang mặc, ta vừa đánh chủ ý với một tên quái vật nào vậy, sao trước nay chưa từng nghe thấy danh tiếng của tên tiểu tư này, giờ phút này hắn đã hối hận xanh ruột, ánh mắt lo sợ nhìn Trần Dương như một tên ôn thần, ta mạnh nhưng không có nghĩa là ta ngu a, người này cho dù cả Hắc Hổ Bang cũng không chống lại được.

- Ngươi tính xem đến khi nào?

Trần Dương nhìn về chiếc camera treo cạnh đó nói một tiếng.

Chỉ một phút sau một người phụ nữ mặc bộ đồ tân thời vội vã chạy đến, có thể thấy nàng hiện tại có phần sợ hãi nói chuyện với người thanh niên trước mặt này, e lệ cúi người một cái nói:

- Xin tiên sinh thứ lỗi, bang chủ của chúng ta hiện tại muốn mời ngài vào bên trong đàm đạo.

- Dẫn đường!

Người phụ nữ kia thái độ kính cẩn đưa hắn đến một căn phòng nằm ở cuối cùng của dãy nhà.

Đẩy cửa đi vào, Trần Dương liền nhìn thấy một trung niên đang nhàn nhã ngồi thưởng trà, đảo mắt qua một lượt khóe miệng hắn khẽ nhếch lên không để ai phát hiện.

- Ngươi chính là bang chủ Hắc Hổ Bang sao?

Trần Dương tự nhiên tiến đến ngồi xuống, ánh mắt có chút thưởng thức nhìn trung niên trước mặt, lão chắc chắn đã chứng kiến cảnh tượng của đám người ngoài kia, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, tâm cơ không tồi chút nào.

Trung niên rốt cuộc đặt chén trà xuống, ánh mắt quan sát Trần Dương, chợt mỉm cười trả lời:

- Vị tiên sinh này đoán đúng rồi, ta tên là Trương Mãnh, bang chủ của Hắc Hổ Bang, không biết tiên sinh xưng hô thế nào?

- Cứ gọi ta là Trần Dương là được, Trương bang chủ thấy khách đến không tính mời ta một ly trà sao?

- Trần tiên sinh ngài cứ nói đùa, tiểu Thiến, mau châm trà cho tiên sinh.

Trương Mãnh cũng không dài dòng đợi hắn đã uống một chút liền mở miệng:

- Không biết Trần tiên sinh hôm nay giá lâm bổn bang có gì muốn chỉ giáo?

Trần Dương đặt ly trà trên tay xuống, ánh mắt phát lạnh nhìn Trương Mãnh giọng điệu có phần không thoải mái:

- Xem ra Trương bang chủ không muốn có một cuộc nói chuyện với ta đúng không?

Một ngón tay như vô tình gõ xuống mặt bàn, 'Rắc' chiếc bàn lập tức vỡ ra làm đôi. Trương mãnh quan sát cả quá trình này không kìm nổi biến sắc vội vàng thét lên:

- Tất cả mau ra ngoài, ta muốn nói chuyện riêng với vị Trần tiên sinh đây!

Xoạt!

Nương theo tiếng nói của hắn, hơn mười hắc y nhân lập tức xuất hiện trên tay mỗi người đều lăm le một khảu súng trường, lúc đi qua nhìn về cái bàn làm bằng đá hoa cương kai hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ một ngón tay mà có thể đem nó thành ra như vậy không biết cần sức lực mãnh mẽ đến nhường nào.

Đợi đám người đã đi ra khỏi, Trương Mãnh lúc này mới hướng về phía hắn hối lỗi cúi người:

- Mong Trần tiên sinh bỏ qua cho sự vô lễ này, ta cũng chỉ là vì sự an toàn của bản thân mới làm như vậy!

- Ngươi không cần quá căng thẳng, việc này ta hiểu được, chẳng qua đoạn đối thoại sắp tới không muốn có người khác biết được thôi.

Trần Dương hài lòng gật đầu, tên Trương Mãnh này cũng khá biết điều, để làm được đại ca của cả thành phố này cũng không phải một người đơn giản.

Trương Mãnh khẽ lau mồ hôi trên trán, khoảng khắc mà Trần Dương ra tay hắn lập tức biết được thân phận của người này, thủ hạ của mình đơn giản không thể ngăn cản, giọng nói chuyển sang có chút nịnh nọt:

- Không biết Trần tiên sinh hôm nay đến đây có việc gì, chỉ cần ngài mở miệng, việc trong khả năng Trương mỗ quyết dốc hết sức mọn!

- Trương bang chủ không cần quá căng thẳng, ta cũng chỉ hỏi ngài chút tin tức trong thành phố thôi!

- Tiên sinh ngài nói đùa rồi, thứ khác không nói chứ việc xảy ra ở trong thành phố không thứ gì có thể chạy thoát khỏi tay mắt của ta.

Hiển nhiên hắn đã coi Trần Dương là một tên tu sĩ mới xuống núi muốn tìm hiểu tin tức, Trần Dương cũng lười giải thích:

- Có lời này của bang chủ thì ta yên tâm rồi, ta muốn nhờ ngài tra xét vài vụ án mạng trong nửa năm gần đây đổ lại, có kết quả càng nhanh càng tốt.

...

Trần Dương sau khi xong chuyện cũng rời đi, Trương Mãnh tỏ ý muốn đưa tiền liền bị hắn từ chối, hiện tại trời còn chưa sáng hẳn, hắn muốn ra nơi nào nhiều cây một chút để tu luyện.

Căn phòng hiện tại ở dưới quán bar nơi hắn gặp Trương Mãnh, Cương Báo lúc này lo sợ đứng một bên nói:

- Bang chủ, có nên điều tra người này không?

Trương Mãnh nhíu mày trầm tư thật lâu sau đó mới mở miệng, giọng nói có chút kiêng kỵ:

- Bỏ đi, chúng ta không đấu lại được hắn, tốt nhất cứ giao hảo đến đâu thì được, hắn không có danh tiếng gì chắc chắn không muốn lộ diện, không nên làm hắn phật ý.

Sáng sớm là thời điểm Linh Khí trong trời đất dồi dào nhất, đặc biệt là những nơi có cây cối, Linh Khí thường tập trung tại nơi đó.

Trần Dương đi đến một công viên gần đó khoanh chân ngồi xuống thổ nạp, không khí buổi sáng bao giờ cũng trong lãnh, có hiệu quả an tĩnh tinh thần rất tốt.

Hà! Hà!...

Từng luồng trọc khí thoát ra sau mỗi lần thổ nạp, nội lực trong cơ thể hắn lưu động khắp cơ thể khai thông khí huyết, Trần Dương như hòa mình vào thiên nhiên xung quanh, từng gợn sóng dao động đều không thoát khỏi cảm ứng của hắn.

Nguyên Lão cũng có chút khiếp sợ nhìn hắn thốt lên:

- Tiểu tử ngộ tính thật mạnh mẽ, chỉ mới Hậu Thiên mà đã có thể lâm vào trạng thái đốn ngộ, đây chính là cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Nhớ năm xưa ngay cả hắn cũng phải tiến vào Trúc Cơ mới có thể đốn ngộ, mà cũng chỉ là Nhân Kiếm Hợp Nhất, không thể so sánh với Trần Dương bây giờ, tiếp xúc nhiều với Trần Dương khiến lão có cảm tưởng bao lâu nay hình như bản thân sống trên thân chó vậy, không thể khinh thường anh tài thiên hạ a.

Hô!

Ánh mắt Trần Dương đột nhiên thanh tỉnh, hắn đã thoát ra khỏi cảm giác vi diệu kia, mọi thứ lại trở về như ban đầu, bất quá điều này cũng làm hắn không khỏi vui mừng, cái gọi là Thiên Nhân Hợp Nhất này quá cường đại, trong trạng thái này mọi động thái xung quanh đều được hắn nhìn rõ, khi đối địch thì đây chính là con mắt thuân tiện nhất, nhìn không góc chết, như vậy cho dù kẻ địch có ba đầu sáu tay đều có thể đưa ra ứng sách đối phó.

Trần Dương không nhịn nổi đứng lên, cơ thể vũ động diễn luyện Cửu Âm Chân Kinh, từng chiêu thức như tán thủ không ngừng huy động, nhìn tưởng yếu ớt vô hại nhưng hiểm độc khôn cùng, hắn còn đem cả hạ quyển ra đánh một lượt, nội lực khiến cho không khí xung quanh kêu lên như gió rít, người ngoài nhìn vào thậm chí còn không nhìn thấy tay của hắn dang vũ động.

Vù! Vù!...

Cửu Âm Chân Kinh khi được nội lực quán chú từng chiêu tùng thức xuất ra đều như độc xà xuất động, hiểm độc khôn cùng, đây chính là thứ hắn muốn, thực lực chưa đủ thì chỉ còn cách chơi âm chiêu, hắn chỉ quan tâm đến kết quả, thắng lợi mới là mục tiêu mà hắn hướng đến.

Cửu Âm Chân Kinh chia làm hai phần thượng hạ, phần thượng không hề yêu cầu về bản chất nội lực, quyển hạ đa phần là âm chiêu, chưởng ra ắt thấy máu, khi tu luyện sẽ ngưng tụ nội lực âm thuộc tính, trái ngược hoàn toàn với nội lực cương mãnh của hắn, Trần Dương may mắn học qua Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh mới có thể đem hai loại nội lực Phật gia và Đạo gia của mình dung hợp, nếu không hắn bây giờ đã bị nổ tan xác.

Đây chính là nguyên nhân chính Trần Dương lựa chọn môn Phật gia pháp môn này, khả năng dung hợp mọi loại nội lực và chân nguyên lực kia mới là thứ hắn cần, sau này Trần Dương dự định tu luyện rất nhiều loại công pháp khác nhau, có Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh vấn đề tai họa ngầm này coi như được giải quyết.

Quyền ảnh va chạm vào không khí tạo nên từng làn sóng lan ra xung quanh, thiên địa như được hắn dẫn động, thân pháp không ngừng biến hóa, người không hiểu chuyện nhìn vào cũng biết đây là một cao thủ võ học.

- Vị huynh đài này, ta thấy ngươi cũng có một chút sở học, chúng ta có thể thử so tài một trận không?

Một tiếng nói vang lên bên cạnh khiến Trần Dương từ từ thu lại động tác nhìn qua, chỉ thấy một thiếu nữ khuôn mặt khá trẻ cùng một lão giả tuổi tác đã ngoài sáu mươi đang bước đến, ánh mắt chăm chú nhìn từng cử động của hắn.

Trần Dương đảo mắt qua liền đem tu vi của hai người này nhìn rõ, trẻ thì còn chưa nhập đạo, già thì chỉ là Hậu Thiên nhị tinh, bất quá vẫn có chút hứng thú đáp lại:

- Ta chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi, nhưng hai ngươi cùng ta xa lạ không quen biết, không biết phải xưng hô như thế nào?

Lão giả thấy thái độ của Trần Dương có chút hời hợt đôi mày khẽ nhíu, thiếu nữ vui vẻ đáp:

- Ta là Diệp Linh, còn đây là ông nội ta!

- Hóa ra là Diệp cô nương và Diệp lão, tại hạ tên là Trần Dương, xin được chỉ giáo rồi.

- Hừ! thời đại nào rồi mà vẫn còn kiểu ăn nói quên mùa như vậy chứ, ngươi tưởng mình đang ở trong võ lâm giang hồ hay sao, hôm nay bổn tiểu thư thấy ngươi chợt có chút hứng thú nên muốn thử tay một chút, dạo này ta tuy không tập luyện nhưng ngươi phải cẩn thận, ta sợ làm ngươi bị thương a.

Trần Dương khẽ mỉm cười, cô nàng này vậy mà cũng đã đạt đến giới hạn chuẩn bị đột lên Hậu Thiên nhất tinh, ở đây thì thiên phú này đích xác không tồi nhưng so với đám sư huynh muội Tô Tiểu Mạn vẫn còn kém xa một vạn tám ngàn dặm.

- Được rồi, ta sẽ chú ý, ngược lại ngươi cũng phải cẩn thận a!

Diệp Linh kiêu ngạo hất mũi nói:

- Ta từ lúc xuất đạo đến giờ vẫn chưa thua qua lần nào, nếu ngươi có thể đánh bại ta, Diệp Linh này nguyện bái ngươi làm sư phụ.

- Ồ, mong cô lúc đó nhớ được lời nói này của mình, Diệp Lão, ngài giúp ta chứng kiến việc này, đến lúc đó coi như nàng thua cũng không có cách chối cãi.

Diệp lão một dạng cao nhân đắc đạo nhàn nhã phất tay:

- Được, tuổi trẻ các ngươi đúng là có phần bồng bột, Diệp Linh con phải cẩn thận không được đả thương người ta, dù sao cũng chỉ là giao hảo bàn luận kinh nghiệm.

- Ta đã biết, ông nội ngươi cứ yên tâm!

Diệp Linh le lưỡi cười tinh nghịch, hai mắt nhìn Trần Dương cong lên, hiển nhiên không để lời nói của Diệp lão trong lòng.

Bạn đang đọc Đạo Tổ Luyện Chi Nguyên sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.