Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xích Đen và Khiên Bạc

Tiểu thuyết gốc · 1452 chữ

Cả buổi tắm rửa không có chuyện gì xảy ra. Nếu có gì xảy ra, Đức Cảnh dám chắc đó không phải là điều tốt mà là xấu, cực kì xấu nhưng nó sẽ tốt vào thời điểm khác.

Đức Cảnh mở cửa phòng, định oán trách nhưng bị Hiếu chặn họng lập tức :

-Em định xuống giúp anh tắm rửa nhưng thấy bà chủ Swm nên mới đi lên đấy nhé.

-E hèm. Thì..thi anh có nói gì đâu. Đức Cảnh ngượng ngịu,mặt không đổi sắc nói ra.

Hiếu biết thừa ông anh đang định ăn vạ nhưng cũng không nói gì thêm. Cậu đẩy Đức Cảnh ra khỏi phòng rồi dẫn anh ta sang phòng bên cạnh.

-Nãy cô nhân viên trong quán nói bà chủ Swm cho thuê thêm một căn phòng sát vách. Tiền thuê tạm thời chưa cần trả, có thể trả sau. Xem ra phen này anh bắt được phú bà rồi, sắp được bao nuôi rồi đó.

Đức Cảnh quay lại đập vào lưng cậu một cái, bị thương nặng nên anh ta không thể dùng sức quá nhiều nhưng giọng gắt gỏng :

-Bao nuôi cái gì mà bao nuôi. Đó là tấm lòng tốt bụng của bà chú. Chúng ta về sau chắc chắn phải trả lại tiền chứ đâu phải ở không của người ta.

Hiếu nhún nhún vai :

-Anh ở phòng riêng nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tối đến em còn phải nghiên cứu mấy cuốn sách nữa.

Đức Cảnh vào ngủ ở căn phòng sát vách, mệt mỏi và đau nhức anh ta chậm rãi mới đặt lưng được xuống giường.

Chỉ mất một chút thời gian là tiếng gáy vang lên, anh ta chìm sâu hoàn toàn vào giấc ngủ.

Bên này Hiếu đang ngồi trước cái tủ đầu giường để đọc sách, nó có một cái đèn bàn. Cậu lẩm nhẩm, chữ viết trên quyển sách chưa nhìn thấy bao giờ nhưng nhìn vào Hiếu vẫn có thể hiểu.

Cậu đã lên một kế hoạch dài hạn học tập chữ viết của hành tinh này, không thể để bản thân trở thành kẻ ‘mù chữ’.

Cứ thế Hiếu mẩn mê với những dòng chữ, sách và bút. Sách làm từ giấy trông chẳng khác gì Địa Cầu, bút có cấu tạo hơi khác lạ, những dòng chữ viết ra giống như chữ viết bút máy.

Lên giường khi đã muộn và tỉnh dậy vào buổi trưa hôm sau khi đã ‘no’ giấc ngủ. Điều đầu tiên Hiếu làm là sang phòng kiểm tra tình Đức Cảnh.

Cậu mở cửa bước vào :

-Hú ! Ăn sáng..à nhầm ăn trưa không anh ơi ? Giờ em mới dậy, để em đi lấy đồ ăn luôn nhé.

Đáp lại Hiếu là ánh mắt bất đắc dĩ của Đức Cảnh. Anh ta cầm trên tay cây tăm, xỉa xỉa :

-Đợi mày mang đồ ăn cho chắc anh chết đói luôn rồi.Không cần phải lấy nữa, nãy Swm mang cháo lên cho anh ăn rồi.

Nhìn bộ dạng hớn hở của Đức Cảnh, Hiếu không nói gì, chậm chậm đóng cửa. Trước khi đi còn chọc tức anh ta :

-Đồ đàn ông được phú bà bao nuôi,

Cậu xuống lầu một ăn phần bữa sáng 25G, cảm ơn bà chủ đã chăm sóc cho Đức Cảnh rồi ra khỏi nhà trọ.

Hiếu tìm đến cửa nhà Hiro, gõ vài ba cái thật to. Một lúc sau, Hiro mở cửa đi ra, nhìn dáng vẻ mệt mỏi, thiếu ngủ của cậu ta, chắc vẫn chưa quên Mira.

Hiro ngáp thật dài, thắc mắc :

-Tưởng tuần sau mới tiếp tục đi săn.

Hiếu vỗ vỗ vai Hiro :

-Anh đên rủ mày đi lượn xem có gì thú vị không.

Hiro gật đầu, quay trở lại nhà, lúc sau đi ra đã ăn mặc đàng hoàng, hoàn toàn tỉnh ngủ. Hai người đi thẳng đến cửa hàng dành cho các thợ săn.

Một cửa hàng chuyên bán vật phẩm, vũ khí cho thợ săn.

Nhìn từ bên ngoài liền thấy được sự bá khí của cửa hàng. Một căn nhà ba tầng, treo một cái đầu của loài quái vật khổng lồ ngay vị trí trung tâm căn nhà.

Bên dưới là tấm biển ‘Tiệm Thợ Săn Hex’, chủ cửa hàng là một người tên Hex bán đồ cho thợ săn hoặc chính ông ta cũng là thợ săn.

Hiro và Hiếu đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là người đàn ông cao hơn 3m, dáng người khỏe mạnh, vạm vỡ, kẻ khổng lồ đứng cạnh quầy hàng khổng lồ.

Ông ta là Hex – chủ tiệm, thấy có khách lập tức chào mừng :

-Chào mừng ! Muốn xem gì thì cứ xem. Tuyệt đối không được ăn trộm hoặc làm hỏng đồ, phá hủy tiệm. Muốn chết thì cứ thử.

Có lẽ tiệm sử dụng đạo cụ mà túi không gian của Hiếu không thể mở ra. Điều này khiến cho việc ăn trộm là không thể.

Cậu đi ra ngoài để lấy tiền từ trong túi ra nhưng được Hex gọi lại đưa cho một cái túi bình thường để đựng tiền. Ông ta chắc hẳn đã làm hơn nửa đời người.

Hiro và Hiếu đi dạo một chút, ngắm nghía rồi nhanh chóng quyết định đồ vật sẽ mua.

Hiro mua vật phẩm mang tên ‘Dây chuyền khuếch đại cảm giác’, một vật phẩm phẩm chất xám, nó khiến người đeo có thể nhạy bén hơn với những đòn tấn công tầm gần.

Thiên Phú của Hiro là Sóng Cảm Giác, khuếch tán một vòng vô hình xung quanh cậu 20m, mọi thứ trong vòng đều bị cậu nhận ra rõ ràng bất chấp chướng ngại vật.

Ngoài vòng sóng Hiro cũng có thể cảm giác được một chút giống khi cậu phát hiện Quái Thú Fenir ẩn nấp, trong khi Lục còn chưa phát giác ra vấn đề.

Với ‘Dây chuyền khuếch đại cảm giác’ cậu có thể mở rộng vòng cảm giác ra 25m và nhận biết được tốt hơn.

Dù nó chỉ là một vật phẩm màu xám, có giá trung bình nhưng cũng khá đắt với cái giá 249G.

Hiếu chọn cho mình một sợi xích sắt có hai đầu như giáo, đen kịt và sắc bén mang tên ‘Xích Đen’. Đó là vật phẩm phẩm chất xanh dương.

Nó sẽ vòng qua lưng, quấn vào hai bên vai của cậu. Ở trạng thái bình thường nó sẽ thu gọn, bám sát vào vai tạo thành giáp vai, đầu nhọn cũng sẽ biến mất.

Khi vào trạng thái tấn công nó có thể vươn dài tầm 15m. Điểm đặc biệt của nó là có thể đâm chặt vào vật thể rồi kéo người di chuyển.

Tưởng tượng thì nó giống như Bộ Cơ Động 3D của Trinh Sát Đoàn trong Attack On Titan.

Lực sát thương không cao nhưng bù lại khả năng di chuyển cơ động đỉnh cao. Nhưng có một điểm là phi thường khó khăn khi sử dụng.

Đối với những người không có khả năng học tập tốt, khi sử dụng dễ mắc phải sai lầm dẫn đến bị thương hoặc chết trong lúc chiến đấu.

Cố gắng tập luyện để tăng độ thuần thục là điều mọi người nghĩ đến nhưng sau này có thể họ sẽ không cần dùng đến nó. Họ có nhiều lựa chọn hơn khi mạnh hơn, nhiều kĩ năng hơn.

Nhưng không thể phủ nhận sự linh hoạt của vật phẩm, nó vẫn là một mặt hàng được ưu chuộng đối với những người cần sự nhanh nhẹn trong chiến đầu, còn Hiếu thì cậu thấy nó khá ngầu.

Giá tiền của nó là 499G, khá đắt đỏ so với túi tiền của cậu nhưng đó không là vấn đề.

Tiếp đó, Hiếu chọn cho Đức Cảnh vật phẩm phẩm chất xanh dương loại phòng ngự ‘Khiên Bạc’ với cái giá 425G.

Đức Cảnh có một thanh đao khá tốt và dạng phong cách chiến đấu khá giống đấu sĩ đỡ đòn hay tanker.

‘Khiên Bạc’ có khả năng tăng thêm 10% Thể Lực và hồi 2% HP mỗi giây cho người sử dụng.

Vì số tiền của cậu không đủ nên đành ngại ngùng vay mượn Hiro. Hiro đồng ý một cách phóng khoáng.

Hai người vui vẻ ra về với niềm vui sau khi mua đồ. Ngoài ‘Dây chuyền khuếch đại cảm giác’ Hiro còn mua thêm bom nổ, tên nổ và thuốc hồi máu, một số thứ đồ linh tinh khác.

‘Cậu ta định nhận công việc tiếp tế cho cả đội luôn à’ Hiếu thầm nghĩ.

Bạn đang đọc Vạn Giới Đệ Nhất Chiến Trường sáng tác bởi hieuhoang2k7
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hieuhoang2k7
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.