Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiết bì man ngưu

Phiên bản Dịch · 1031 chữ

“Mỗi người chỉ có năm mũi tên, bắn giết số lượng Man thú càng nhiều, bắn giết Man thú có lực lượng càng mạnh, thành tích càng ưu tú. Chỉ có võ giả trẻ tuổi bắn giết Man thú mới có thể tham gia trận kiểm tra thứ ba, Giáo trường luận võ.”

“Trong Vương sơn đầy nguy hiểm, thậm chí có khả năng mất mạng, nếu gặp được Man thú nhị giai, các ngươi phải nhanh chóng chạy trốn!”

“Đi săn Vương sơn, hiện tại bắt đầu.”

Lâm Nính San đạp mạnh hai chân, nhẹ nhàng nhảy lên, thể hiện ra thân pháp xinh đẹp tinh xảo, rơi xuống trên lưng một con Linh mã trong số đó, liếc nhìn Trương Nhược Trần một cái, nói, “Biểu ca, kiểm tra lực lượng là mặt yếu của ta, hiện tại mới là lúc thật sự phát huy thực lực của ta, hy vọng ngươi đừng kém ta quá xa. Giá!”

“Ba!”

Lâm Nính San quất một roi vào mông Linh mã, Linh mã lập tức giơ cao gót sắt, nhanh chóng lao vào trong Vương sơn.

Trương Nhược Trần cưỡi Linh mã, khoác Thiết tuyến cung, một người một ngựa xông vào Vương sơn.

Vương sơn vốn là bãi săn của vương tộc, thế núi rất cao, phân bố thác nước, vách núi, vực sâu, rừng rậm, Man thú trong núi gần như đều là Man thú nhất giai, chỉ có rất ít Man thú nhị giai.

43 vị võ giả trẻ tuổi tiến vào Vương sơn như một nắm cát rơi vào biển lớn, không lâu lắm rất cả mọi người biến mất trong rừng.

“Xoạt!”

Một bóng dáng màu trắng xuất hiện trong bụi cỏ gai cao cỡ nửa người, trong nháy mắt lao qua khoảng đất trống rộng sáu mươi mét, xông vào rừng rậm đằng xa.

Tốc độ của bóng trắng này nhanh đến kinh người, nếu là người không tu luyện võ đạo căn bản không thấy rõ dáng vẻ của nó.

Tất nhiên Trương Nhược Trần đã thấy rõ ràng, đó là một con Man thú có dáng vẻ rất giống thỏ.

Quỷ ảnh thố, Man thú nhất giai, tốc độ cực nhanh, răng và móng vuốt cực kỳ sắc bén nhưng lực phòng ngự rất yếu.

Lực lượng tương đương võ giả Hoàng Cực cảnh sơ kỳ, tốc độ tương đương võ giả Hoàng Cực cảnh tiểu cực vị.

“Chỉ là một con Quỷ ảnh thố mà thôi, không đáng lãng phí một cái Kinh lôi tiễn.” Vốn dĩ Trương Nhược Trần đã kéo Thiết tuyến cung thành hình bán nguyệt, sau đó lắc đầu không bắn ra một mũi tên này.

Bắn giết Man thú đẳng cấp càng cao, thành tích lại càng tốt.

Trong số Man thú nhất giai, Quỷ ảnh thố chỉ được coi là Man thú hạ đẳng, lãng phí một chiếc Kinh lôi tiễn vì một con Man thú nhất giai hạ đẳng, Trương Nhược Trần cảm thấy không đáng.

“Vèo!”

Một phương hướng khác vang lên một tiếng xé gió.

Một cây Kinh lôi tiễn phát ra đốm lửa như thiểm điện, chuẩn xác không sai bắn vào đỉnh đầu một con Quỷ ảnh thố.

“Phốc!”

Đầu Quỷ ảnh thố bị Kinh lôi tiễn đánh xuyên qua, một hạt Linh tinh lôi điện khảm nạm trong đầu mũi tên lập tức nổ tung, hóa thành một quả cầu điện lớn khoảng nắm đấm, quả cầu điện vỡ ra hóa thành một đường điện lưu.

Quỷ ảnh thố lập tức tử vong, ngã dưới tàng cây,

Lục vương tử cưỡi Linh mã lao tới, không xuống ngựa mà khẽ cong phần eo, thân thể nghiêng xuống đất, năm ngón tay bắt lấy Kinh lôi tiễn ở đỉnh đầu Quỷ ảnh thố, nhấc Quỷ ảnh thố lên.

“Cửu đệ, lần đầu tiên tham gia đi săn Vương sơn, sao thế? Ngay cả Man thú cũng không dám giết? Là một nam nhân nên có chút can đảm mới được.” Lục vương tử cầm Quỷ ảnh thố, trên mặt nở nụ cười mỉa mai.

Hắn ta thấy, có lẽ Trương Nhược Trần đúng là thiên tài tu võ nhưng đây cũng là lần đầu tiên tham gia đi săn, nhát gan cũng rất bình thường.

Luận võ và giết chóc hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Kiểm tra cuối năm thiết lập vòng “đi săn Vương sơn” không chỉ kiểm tra thực lực của võ giả, càng thử thách lòng can đảm của võ giả.

Nếu ngay cả Man thú cũng không dám giết, dù tu vi võ đạo cao hơn cũng có ích lợi gì?

Lục vương tử, 18 tuổi, tu vi đạt tới tiểu cực vị đỉnh phong.

Trương Nhược Trần nói, “Ta chỉ không muốn lãng phí một Kinh lôi tiễn mà thôi!”

Đôi mắt Lục vương tử co rụt lại, cười lạnh một tiếng nói, “Nếu ngươi suy nghĩ như vậy, vậy vô cùng sai. Số lượng Man thú trong Vương sơn vô cùng có hạn, cũng không phải mỗi người đều có thể dùng năm Kinh lôi tiễn săn giết năm con Man thú.”

Nói xong lời này, Lục vương tử đã giục ngựa biến mất trong rừng.

“Địa vực của Vương sơn cũng không quá lớn, số lượng Man thú không nhiều. Xem ra ta nhất định phải nhanh chóng mời được.”

Trương Nhược Trần cưỡi Linh mã lao về một hướng khác.

Thời gian nửa canh giờ, Trương Nhược Trần gặp tất cả ba con Quỷ ảnh thố, nhưng hắn không bắn ra Kinh lôi tiễn mà tiếp tục tìm con Man thú khác.

“Bò… Ò…”

Một tiếng bò rống đinh tai nhức óc truyền đến từ hướng chéo bên trái Trương Nhược Trần.

Trong lòng Trương Nhược Trần vui vẻ, lập tức chạy theo hướng phát ra tiếng rống, chẳng mấy chốc đã thấy ba con Man ngưu thân thể to lớn ở một khe nước.

Man ngưu, Man thú nhất giai hạ đẳng, lực lượng có thể so với võ giả Hoàng Cực cảnh hậu kỳ, lực phòng ngự có thể so với võ giả Hoàng Cực cảnh tiểu cực vị.

Bạn đang đọc Vạn Cổ Thần Đế (Dịch) của Phi Thiên Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vô_Tà_Team
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.