Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tần Nhã

Phiên bản Dịch · 1022 chữ

Tần Nhã đi qua bên cạnh Hàm Tử, nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần, chỉ thấy thiếu niên kia vẫn bình tĩnh tự nhiên ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh có một loại trưởng thành và trầm ổn mà người đồng lứa không có được.

Cùng lúc đó, Trương Nhược Trần cũng nhìn thoáng qua Tần Nhã, đánh giá đối phương, trong lòng có mấy phần kinh diễm, quả nhiên là một nữ tử yêu diễm rung động lòng người, nếu nàng đi dụ dỗ nam nhân, e rằng trong mười nam nhân sẽ có chín người ngã trong tay nàng.

Cũng may tinh thần lực của Trương Nhược Trần cường đại, chịu sự dụ dỗ của sắc đẹp cũng không lớn, nói thẳng vào vấn đề, “Lão bản nương, tin tưởng ngươi cũng biết ta đến mua sắm một nhóm binh khí, dẫn ta đến kho binh khí của các ngươi đi!”

Tần Nhã đi về phía Trương Nhược Trần, mỗi một bước đi cặp núi non căng tròn trước ngực sẽ rung lên một cái, đơn giản là sóng lớn dao động, hương diễm bức người.

Nàng mắt ngọc mày ngài cười nói, “Trương thiếu gia, ngươi dự định mua loại binh khí gì? Trong lòng nô gia cũng phải có chút cân nhắc, đúng không?”

“Kiếm! Tốt nhất là kiếm cấp bậc ‘Chân Vũ bảo khí’!” Trương Nhược Trần ngửi được mùi hương nhàn nhạt mê người, đó là mùi thơm cơ thể Tần Nhã khiến người ta đặc biệt mê say.

Hương thơm vô cùng mê người này khiến người ta tràn ngập ảo tưởng, nhưng lại không dung tục.

Thật sự là một yêu nữ mê người!

Lần đầu tiên Tần Nhã gặp một nam nhân có thể giữ vững bình tĩnh ở trước mặt nàng, huống hồ đối phương vẫn chỉ là một thiếu niên, tâm tính thiếu niên không phải là lúc yếu đuối nhất? Là lúc không chịu được dụ dỗ nhất sao?

Ánh mắt Trương Nhược Trần trong sáng, không có chút dâm tà.

“Chẳng trách Mặc Hàn Lâm muốn ta đích thân gặp hắn một lần, đúng là lợi hại, thiếu niên bình thường đâu có tinh thần lực kiên định như vậy?”

Tần Nhã nhẹ gật đầu, cảm thấy Trương Nhược Trần càng thú vị hơn, cười nói, “Trong kho binh khí của nô gia đúng là có rất nhiều kiếm cấp bậc ‘Chân Vũ bảo khí’. Trương thiếu gia đã là khách quý của Thanh Huyền các, nô gia sẽ đích thân dẫn Trương thiếu gia đến kho binh khí.”

Hàm Tử mập mạp đứng sau lưng Tần Nhã lắc đầu nguầy nguậy với Trương Nhược Trần, ánh mắt kia như đang nói, huynh đệ, tuyệt đối đừng một mình đi theo lão bản nương đến khi binh khí, nàng sẽ ăn ngươi không còn sót cả xương.

Tất nhiên Trương Nhược Trần thấy được ánh mắt của Hàm Tử, như có điều suy nghĩ, nói, “Được! Đa tạ lão bản nương dẫn đường. Mời!”

Tần Nhã ngực nở mông cong, vòng eo mảnh khảnh như cành liễu, nàng đi ở phía trước Trương Nhược Trần phác họa ra đường cong duyên dáng, khe mông vặn vẹo, mái tóc dài như thác nước lắc lư ở trên lưng, mỗi một bước đi bờ mông nở nang sẽ nhẹ nhàng vểnh lên động một cái.

Dù chỉ là một bóng lưng cũng có thể khiến người ta không thể dời mắt.

Chẳng trách Hàm Tử lại sợ nàng như vậy.

Nữ nhân này, nếu là người dịu dàng ngoan ngoãn chắc chắn khiến nam nhân cực kỳ yêu thích, nhưng nàng không dịu dàng ngoan ngoãn chắc chắn sẽ khiến rất nhiều nam nhân sợ hãi.

Có thể khắc chết bảy vị tướng công, đồng thời nắm giữ tài phú kếch xù trong võ thị, loại nữ tử này sao có thể dịu dàng ngoan ngoãn?

Trương Nhược Trần cố gắng không chế ánh mắt của mình, cố gắng không nhìn vào Tần Nhã.

“Gặp qua lão bản nương!”

Hai hàng thị vệ trấn thủ bên ngoài cửa lớn kho binh khí lập tức quỳ một chân xuống, ánh mắt của bọn họ đều nhìn xuống mặt đất không chớp mắt chút nào, không dám liếc nhìn Tần Nhã lấy một cái.

Tất cả bọn họ đều sợ hãi như người đứng trước mặt bọn họ cũng không phải một vị mỹ nhân tuyệt sắc, mà là một vị sứ giả câu hồn.

Chỉ có Tần Nhã và Trương Nhược Trần đi vào kho binh khí, những người khác đều ở lại bên ngoài.

Thấy Trương Nhược Trần đi theo Tần Nhã vào cánh cửa lớn tĩnh mịch, Hàm Tử lắc đầu thở dài một hơi, đã dự đoán được kết cục của Trương Nhược Trần.

Những vị khách một mình đi theo lão bản nương vào kho binh khí, chỉ cần là nam nhân thì không có một ai có thể hoàn chỉnh đi ra từ trong kho binh khí.

Có người bị chém đứt tay, có người biến thành thái giám, có người bị móc mắt, còn có người ngay cả đầu cũng không còn!

Cũng không phải lão bản nương cố ý muốn thương tổn bọn họ, mà là những người kia không quản được tay của mình, không quản được nửa người dưới của mình, cứ muốn đụng chạm vào lão bản nương.

Thật ra mỗi một lần lão bản nương mới là người bị hại, nàng không thể không mạnh mẽ phản kháng, cho đối phương một bài học.

Chính vì nguyên nhân này, những người bị lão bản nương chặt đứt tay, móc mắt, biến thành thái giám căn bản không dám lộ ra ngoài.

Đối với loại người có mặt mũi như bọn họ, một khi chuyện này lan truyền ra ngoài cũng quá mất mặt!

Kho binh khí Thanh Huyền các rất to lớn, chia thành từng phòng nhỏ, có phòng kiếm, phòng đao, phòng thương, phòng chùy, phóng phù… Trong đó phòng kiếm có quy mô lớn nhất.

Bạn đang đọc Vạn Cổ Thần Đế (Dịch) của Phi Thiên Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vô_Tà_Team
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.